Lương Y Đồng thực sự muốn hỏng mất, thân thể căng cứng mà giằng co tâm lý một lúc, vẫn không có dũng khí hỏi.
Thấy biểu tình của nàng quỷ quái, Dự Vương hơi nhăn mày.
Lương Y Đồng chật vật mà tránh ánh mắt của hắn, hành lễ rồi quay người rời đi.
Nàng rõ ràng là đang muốn chạy trốn, bộ dáng cũng rất chật vật.
Dự Vương nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng trong chốc lát, chỉ cảm thấy tâm tư của tiểu nữ hài có chút khó đoán, chẳng lẽ là không muốn cho hắn biết nàng có nguyệt sự sao?
Thấy nàng rời đi tay không, Dự Vương liền xách gói thuốc lên đi theo.
Hắn chân dài, hai ba bước đã đuổi tới nơi, thấy tiểu cô nương buồn rầu bước đi, không có ý định dừng lại, hắn duỗi tay xoa đầu nàng.
Lúc này Lương Y Đồng mới phát hiện hắn đi theo, nàng ôm đầu lui về phía sau một bước, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn hắn, lúc này hắn mới buông tay.
Khi ánh mắt Lương Y Đồng rơi trên tay hắn, nàng đột nhiên nhớ tới cảm giác ấm áp khi được hắn xoa bụng.
Dù biết là hắn chỉ đơn thuần muốn chiếu cố nàng, gương mặt nàng vẫn không khống chế được mà hơi nóng lên.
Dự Vương rũ mắt liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Tức giận sao?"
Nàng nhè nhẹ lắc đầu, sợ trên người có máu nên không dám dừng lại, thấp giọng nói: "Vương gia còn có việc sao?"
Dự Vương quơ quơ gói thuốc trong tay, "Đây là đơn thuốc Thái y kê cho ngươi, ngươi quên cầm theo."
Dự Vương vốn định đưa gói thuốc cho nàng, nhưng nhìn thấy bộ dáng suy yếu của nàng thì lời nói ra lại biến thành, "Đi thôi, giúp ngươi mang thuốc về."
"Không có việc gì, ta tự cầm về là được, cảm ơn Vương gia săn sóc."
Dự Vương đã cất bước đi về phía trước, thấy nàng cứ nói tự mang về là được, không phiền đến hắn, hắn nhướng mi, ngắt lời nàng, "Ồn ào."
Lương Y Đồng chỉ đành ngậm miệng, nàng buồn bực mà nhìn hắn, lại cảm thấy phía sau hẳn là không có máu, nếu thật sự có thì Dự Vương sẽ không đi cùng nàng.
Cứ như thế, một đoạn đường ngắn ngủi, nàng lại vô cùng bị dày vò mà đi hết.
Vừa đến Thanh U đường, nàng vội vàng cầm lấy gói thuốc từ tay Dự Vương, thấp giọng nói: "Vương gia mau trở về đi thôi."
Thấy bộ dáng của nàng giống như chỉ mong hắn rời đi nhanh nhanh, Dự Vương hơi nhíu mi.
Hắn nhìn chằm chằm nàng không nói chuyện, tuy không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt kia dường như chứa đựng rất nhiều cảm xúc.
Lương Y Đồng có chút bồn chồn, không biết phải làm sao, lời đến bên miệng đột nhiên biến thành, "Bằng không Vương gia vào trong ngồi một lát?"
Nói xong, nàng lập tức ngậm miệng, lúc này rồi, nàng nào có tâm tư tiếp đãi hắn? Nàng dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn, hy vọng hắn đừng đáp ứng.
Ánh mắt Dự Vương hơi giật giật, nếu không phải biết rõ nàng không có khả năng nuôi nam nhân, thì hắn đã thực sự nghĩ nàng giấu nam nhân trong viện nên mới không muốn hắn vào.
Dự Vương càng không muốn chiều theo ý nàng, nhấc chân đi vào.
Lương Y Đồng có chút rối rắm, thấy hắn đi vào sảnh chính thì đỏ mặt đứng tại chỗ, không theo vào, nhỏ giọng nói: "Vương gia, ta đi pha trà cho người."
"Không cần."
Lương Y Đồng "Ừm" một tiếng, sợ cứ tiếp tục như thế này thì dù không có vệt máu ở phía sau cũng không ổn, nàng thấp giọng nói: "Vương gia ngồi đi, ta về phòng một lát."
Dự Vương cảm thấy nàng cứ kỳ kỳ quái quái, hắn nhíu mi, cũng không nói được hay không, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Lương Y Đồng bị nhìn chằm chằm đến mức mặt đỏ tai hồng.
"Đi đi."
Dự Vương cuối cùng cũng buông tha nàng.
Dường như là nghĩ tới cái gì, thân thể hắn cứng đờ, hai tai cũng đỏ lên.
Khó trách tiểu cô nương vẫn luôn vội vàng muốn trở về, còn tránh mặt hắn.
Dự Vương mím môi, đột nhiên có chút xấu hổ, sau khi Lương Y Đồng về phòng thì hắn cũng trực tiếp đứng dậy rời đi.
Lương Y Đồng vào phòng, thật cẩn thận nhìn y phục của mình, thấy bên ngoài không có vệt máu thì mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là Thái y bắt mạch nên Dự Vương mới biết, cảm giác xấu hổ của nàng lúc này mới tan đi một chút.
Nàng không đoán được là nguyệt sự sẽ tới sớm như vậy, cũng không có chuẩn bị gì, nhớ là Ngọc Cầm có đồ liền đến mượn một chút.
Chờ nàng xử lý xong thì mới phát hiện Dự Vương đã rời đi rồi.
Cho rằng hắn có việc bận, Lương Y Đồng cũng không để trong lòng.
Một lát sau, Ngọc Cầm trở về, vì đã nghe nói chuyện phát sinh ngoài cửa phủ nên vội vàng nói: "Cô nương không có việc gì chứ?"
Lương Y Đồng lắc đầu, "Không có việc gì."
"Sao sắc mặt người khó coi vậy?"
Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, trên bàn còn có thuốc, muốn người ta nghĩ nàng vẫn khỏe cũng không được.
Thấy Ngọc Cầm có chút lo lắng, Lương Y Đồng vội vàng giải thích một chút, lúc này Ngọc Cầm mới thở phào nhẹ nhõm, "Không sao là được."
Ngọc Cầm tiếp tục nói: "Đúng rồi, nghe nói việc điều tra vụ túi thơm kia có tiến triển, hai ngày nay vẫn luôn có người tới xác nhận hung thủ, nghe nói là Tiểu Lục cùng Thanh Hà đều có hiềm nghi."
Kinh thành có mấy chục tiệm thuốc, một tháng cũng có vài tiệm bán mê dược cùng độc dược ra ngoài, căn cứ vào ngày xuất phủ của hạ nhân, loại trừ dần dần thì vẫn tra được ra hai nha hoàn.
Hai người này lần lượt là Tiểu Lục cùng Thanh Hà, vào ngày các nàng xuất phủ, đúng lúc có tiệm thuốc bán ra loại độc dược kia.
Chủ tiệm tuy tỏ vẻ chưa từng gặp các nàng, nhưng nghi ngờ các nàng sai người khác tới mua đồ, Tiểu Lĩnh trực tiếp cho người bắt các nàng đi, trong lúc thẩm vấn thì cả hai đều thề thốt không làm.
Tiêu Lĩnh lại cho người đi hỏi mấy kẻ ăn mày xem mấy ngày đó của tháng trước có hỗ trợ người nào mua độc dược không, chỉ cần nói ra được tin tức quan trọng thì nhất định sẽ thưởng mười lượng bạc.
Trong khoảng thời gian ngắn đã có rất nhiều người tới, đa số đều là muốn lừa bạc.
Cuối cùng, người thật sự có liên quan cũng tới, thấy người của tiệm thuốc còn nhớ rõ hắn, Tiêu Lĩnh liền đem hắn về Dự Vương phủ, để hắn ra mặt xác nhận một chút.
Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra Tiểu Lục, Tiểu Lục lại nhất quyết không nhận.
Lúc này Tiêu Lĩnh đang đau đầu, thấy nàng ta không thừa nhận thì dứt khoát sai người đánh nàng ta ba mươi đại bản.
Đối với nữ tử mà nói, ba mươi đại bản chính là một hình phạt cực kỳ nặng, nhưng nàng ta hoàn toàn không kêu lên tiếng nào, cuối cùng thì đau đến mức ngất đi, vẫn không hề thừa nhận.
Chỉ có nhân chứng, không có vật chứng nên không thể đưa nàng ta lên quan phủ.
Tiêu Lĩnh cho người rút móng tay của nàng ta, đã có rất nhiều nam nhân không chịu được sự thống khổ này, nhưng nàng ta dù đau đến ngất đi lần nữa cũng không hé răng nửa lời, có vẻ từng được rèn luyện về phương diện này.
Hiểu ra nàng ta có vấn đề, Tiêu Lĩnh tạm dừng thẩm vấn.
Khoảng thời gian trước, sở dĩ Tiêu Lĩnh không chút do dự mà đuổi Liễu Chi Mạn ra khỏi Dự Vương phủ, chính là bởi vì biết thân phận của nàng ta có vấn đề, đuổi nàng ta đi chính là muốn cảnh cáo Hoài Vương.
Bây giờ xem ra, Tiểu Lục cùng Tiêu Mộng Hân chỉ sợ cũng không hề trong sạch.
Tiêu Lĩnh nói việc này cho Dự Vương, Dự Vương cũng không hề liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Bắt cả Tiêu Mộng Hân, nhốt cả hai người với nhau, nếu còn không thừa nhận thì đánh chết cả hai."
Dự Vương căn bản không quan tâm người sau lưng nàng ta là ai, có bản lĩnh làm chuyện xấu thì đừng để người khác bắt được, bị bắt được rồi thì cũng đừng trách người khác độc ác.
Sau khi Tiêu Mộng Hân cũng bị bắt, Tiểu Lục lập tức luống cuống.
Tiểu Lục đi theo Tiêu Mộng Hân vào Dự Vương phủ, tuy mệnh lệnh quan trọng nhất là phải giám sát Tiêu Mộng Hân, nhưng cũng còn một mệnh lệnh khác là phải bảo hộ nàng ta.
Tiểu Lục hoàn toàn hiểu, bản thân ở đây là để chết thế Tiêu Mộng Hân.
Thấy Dự Vương muốn đánh chết cả hai người, Tiểu Lục cuối cùng cũng khai ra, "Nô tỳ đã sớm nhìn Trịnh cô nương không vừa mắt nên mới muốn hại nàng ta, đúng lúc Lương cô nương tặng túi thơm nên mới tương kế tựu kế.
Việc này không liên quan đến cô nương của nô tỳ, người nào làm người đó chịu, cầu Vương gia đừng làm liên lụy người vô tội."
Tuy Dự Vương không liên lụy người vô tội, nhưng cũng không có khả năng lưu lại một người có vấn đề, dù Tiêu Mộng Hân không tham gia chuyện này, về sau cũng chưa chắc sẽ an phận.
Dự Vương không có tinh lực quản mấy nữ nhân này, trực tiếp nói với Tiêu Lĩnh: "Đuổi cả hai ra khỏi phủ."
Tiêu Lĩnh nhận lệnh lui xuống.
Tiêu Mộng Hân căn bản không dự đoán được là bản thân mình cũng rơi vào kết cục bị đuổi đi.
Lúc ấy Tiểu Lục muốn xuống tay với Trịnh Hiểu Nhã, nàng ta đã khuyên không được nóng vội, ai ngờ Tiểu Lục vẫn làm.
Thấy Tiểu Lục khăng khăng làm, nàng ta cũng lười hỏi đến, nếu thật sự xảy ra chuyện thì bên người nàng ta cũng bớt đi một kẻ giám sát, cớ sao lại không làm?
Dù sao nàng ta cũng không nhúng tay, Dự Vương sẽ không đến mức liên lụy người vô tội, ai ngờ là do nàng ta ngây thơ, cũng đúng, Dự Vương đã muốn đuổi, nàng ta có tham gia hay không thì quan trọng hay sao? Buồn cười nhất là, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành đã phải rời đi.
Tiêu Mộng Hân từng cho rằng người mạnh mẽ như mình sẽ cố gắng hết sức để được ở lại, nhưng giờ phút này, trong lòng nàng ta lại vô cùng nhẹ nhàng.
Nàng ta thu dọn đồ đạc một chút, dù sao lần này cũng là bị Tiểu Lục liên lụy, chủ tử có tức giận thì cũng sẽ không đến mức muốn mạng của nàng ta.
Nhưng nàng ta thật sự nhìn Trịnh Hiểu Nhã không vừa mắt, liền đi đến chỗ đó ngồi một lúc, cười nói: "Ta biết tỷ tỷ không chào đón ta.
Ta ở trong Vương phủ cũng không có bằng hữu, chỉ có một mình tỷ tỷ là thường xuyên tiếp xúc, thật không nghĩ tới, ta lại rời khỏi Vương phủ trước."
Trong lòng Trịnh Hiểu Nhã cũng có chút thổn thức, nghe vậy thì không lên tiếng, tùy tiện sờ vòng ngọc trên tay, làn da trắng dưới ánh mặt trời càng thêm tỏa sáng.
Tiêu Mộng Hân thấy Trịnh Hiểu Nhã không nói gì thì lại lên tiếng: "Ta tới chỗ này của tỷ tỷ, một là muốn cáo biệt, hai là muốn khuyên tỷ tỷ một câu.
Nếu tỷ có ý với Vương gia, tuyệt đối không thể lưu lại Lương Y Đồng.
Tỷ tỷ là người thông minh, hẳn là sẽ hiểu ý của ta."
Trịnh Hiểu Nhã vẫn xoay vòng ngọc trên tay, lúc này mới thấp giọng cười, "Ta không có ý gì thì sao?"
Kỳ thật lễ nghi của Trịnh Hiểu Nhã rất tốt, chỉ là thanh âm vô cùng kiều mị, một câu đơn giản như vậy cũng khiến trong lòng người nghe ngứa ngáy.
Đây cũng chính là nguyên nhân trước kia Tiêu Mộng Hân kiêng kỵ Trịnh Hiểu Nhã.
Dù sao thì rất nhiều nam nhân chỉ cần nghe thấy thanh âm này thôi cũng sẽ bị vây hãm vào, huống chi Trịnh Hiểu Nhã còn có một khuôn mặt rất xinh đẹp.
Nghe vậy, Tiêu Mộng Hân hơi giật mình, sau khi nhìn chằm chằm Trịnh Hiểu Nhã một lúc, thấy nàng thật sự nghiêm túc thì mới cắn môi cười cười, "Nếu không có ý thì coi như ta đến không có tác dụng gì.
Nhưng tỷ tỷ vẫn phải chú ý, cho dù tỷ không có ý, chờ đến khi Lương Y Đồng càng được sủng ái hơn, sự tồn tại của tỷ nhất định sẽ là cái gai trong mắt nàng, tỷ tỷ vẫn nên tính toán vì bản thân."
Trịnh Hiểu Nhã nhẹ nhàng cười cười, "Ta tất nhiên có tính toán, Tiêu cô nương mời trở về đi, ta không tiễn."
Sau khi Tiêu Mộng Hân rời đi, Thanh Hà lo lắng mà nhìn cô nương nhà mình rất lâu.
Trịnh Hiểu Nhã bị nhìn đến phiền lòng, gõ đầu nàng một cái, "Có chuyện thì nói."
Thanh Hà rụt đầu, do dự nói: "Chẳng lẽ cô nương thật sự muốn đối phó với Lương cô nương sao?"
Trịnh Hiểu Nhã nhìn nha hoàn của mình một lúc lâu, dọa Thanh Hà không dám ngẩng đầu, sau đó mới nói: "Ngươi nói xem, đến khi nào ngươi mới có thể thông minh hơn một chút?"
Thanh Hà có chút ủy khuất.
***
Lương Y Đồng tất nhiên không biết khúc nhạc đệm này, thấy Tiêu Mộng Hân bị đuổi ra khỏi phủ, cũng không rõ trong lòng là tiếc hận như thế nào, chỉ cảm thấy làm nữ nhân của Dự Vương thật thảm, không có bạc để tiêu thì thôi, vừa lơ đãng đã bị đuổi đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lương Y Đồng lại lần nữa đến Trúc Du đường.
Không ngờ nàng lại tới, Dự Vương nhìn nàng một cái, "Không phải thân thể không khoẻ sao?"
Trong lòng Lương Y Đồng lại lần nữa sụp đổ, gương mặt cũng hồng đến mức nhỏ ra máu, không khỏi trừng hắn mấy cái.
Thấy nàng phản ứng như vậy, Dự Vương mới ý thức được, tiểu cô nương da mặt mỏng, hỏi như vậy hình như có chút không ổn?
Hắn ho một tiếng, nhàn nhạt nói: "Thôi, lui ra đi, hôm nay không cần mài mực."
Khuôn mặt Lương Y Đồng vẫn đỏ như cũ, sau một lúc mới rầu rĩ nói: "Không sao."
Nói xong, cũng không để hắn lên tiếng, lập tức cầm nghiên mực đi.
Nàng hiển nhiên là vẫn còn xấu hổ cùng buồn bực, khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Thiếu nữ vốn đã xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, bộ dáng bây giờ lại càng thêm động lòng người, ánh mắt của Dự Vương trở nên thâm trầm hơn, không thể tập trung đọc quyển sách trên tay.
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này, trong lòng lộp độp, giống như tiểu tử mới lớn vậy.
Khi nàng mài mực xong, muốn lui ra, hắn mới thấp giọng nói: "Thân thể thật sự không sao?"
Lương Y Đồng lại liếc hắn một cái, rầu rĩ trả lời: "Vương gia còn có chuyện gì sao?"
Dự Vương gõ gõ bàn, nhàn nhạt nói: "Nếu không sao thì ở lại trong thư phòng hầu hạ đi.
Mài một lần chỉ có sử dụng vài canh giờ, lưu lại còn có thể pha trà rót nước."
Lương Y Đồng kinh ngạc nhìn hắn một cái, không phải hắn rất chán ghét có nha hoàn hầu hạ trong phòng sao?
Dự Vương dời mắt, nhàn nhạt: "Như thế nào? Không vui à?"
Lương Y Đồng vội vàng lắc đầu, nàng tất nhiên là vui.
Thứ nàng có thể làm cho hắn không nhiều lắm, chút yêu cầu nho nhỏ này sao có thể không đáp ứng?
"Vương gia cứ làm việc đi, ta ở chỗ này chờ là được.
Vương gia có yêu cầu gì thì cứ gọi ta."
Nàng nói rồi đứng cạnh kệ sách, kệ sách cách bàn của hắn không xa lắm.
Thư phòng của hắn rất lớn, ngoại trừ hai kệ sách, cũng có hai cái bàn, một cái là nơi để hắn làm việc, bên trên có không ít giấy tờ, cái còn lại là nơi hắn thả lỏng khi làm việc xong, chỉ đặt một bộ cờ vây.
Lúc này lại đúng lúc tiện cho nàng.
Dự Vương chỉ chỉ vào cái bàn kia, nói với nàng: "Ngồi chỗ đó là được, nếu thấy chán thì có thể mang đồ của mình lại đây, sách trên kệ cũng có thể đọc."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, ngày thường nhàn rỗi thì nàng thường vẽ tranh hoặc viết theo chữ của hắn.
Hôm nay tuy bụng không đau, nhưng hơi lười một chút, dứt khoát tùy tiện lấy một quyển sách trên kệ, nói với Dự Vương: "Ta đọc sách một chút, Vương gia có yêu cầu gì thì trực tiếp gọi ta là được."
Dự Vương gật đầu, hắn xác thực là không thích có người khác trong thư phòng, hiện giờ lại vì chút tâm tư không thể cho ai biết nên hy vọng nàng có thể ở chỗ mà hắn có thể vừa ngẩng đầu là nhìn thấy.
Thấy nàng ngoan ngoãn ngồi xuống thì hắn tiếp tục xem sách.
Lúc mới bắt đầu thì còn nghe được thanh âm lật sách của tiểu cô nương, sau nửa canh giờ, thấy bên cạnh không có động tĩnh, Dự Vương đọc xong thì buông quyển sách xuống nhìn, thấy tiểu cô nương gục xuống bàn mà ngủ rồi.
Nàng gối đầu lên cánh tay, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn, hô hấp cũng nhẹ nhàng, nhìn như thế nào thì cũng chỉ là một tiểu cô nương.
Dự Vương vô thức sờ má nàng, vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của nàng một chút.
Lương Y Đồng ngủ rất say, còn chưa có tỉnh lại, chỉ hơi giật giật một chút.
Đầu ngón tay của hắn lơ đãng đυ.ng phải môi nàng.
Dự Vương theo bản năng rút tay về, ánh mắt nhìn nàng đầy phức tạp, đột nhiên cảm thấy mình có chút cầm thú.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, trong lòng lại không thể không thừa nhận, từ sau nụ hôn kia, ánh mắt hắn nhìn nàng đúng là có chút khác.
Hắn không có suy nghĩ gì khác, cho dù khác, thì nàng cũng mới mười bốn, hắn không thể thật sự làm cầm thú.
Sợ nàng nghiêng đầu ngủ lâu sẽ không thoải mái, Dự Vương dứt khoát khom lưng ôm nữ hài tử vào trong lòng.
Tiểu cô nương thật sự rất nhẹ, ôm vào lòng, gần như không cảm thấy trọng lượng.
Lúc hắn ôm nàng vào phòng trong, Lương Y Đồng ngơ ngẩn mà mở mắt, khuôn mặt nhỏ theo bản năng cọ cọ vào l*иg ngực hắn.
Khi ngửi được mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, nàng mới ý thức được có gì đó không đúng, sau khi ý thức trở về thì cả người nàng đều căng cứng, "Vương gia?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...