Gió xuân lướt qua mặt đất, thời tiết ngày càng ấm áp lên, không biết từ khi nào, hoa đào đã nở rộ.
Lúc này, trong Thanh U đường đột nhiên truyền đến âm thanh hung hăng của một tiểu nam oa, "Các ngươi không được tới đây!"
+
Tiểu nam oa cũng chỉ mới năm sáu tuổi, ngũ quan rất là tinh xảo, cơ hồ là khắc ra từ cùng một khuôn với Dự Vương, rõ ràng là tuổi còn nhỏ, giờ phút này khi nhăn mặt lại rất dọa người.
Phụ vương mẫu phi không ở đây, ca ca lại đến học đường, Ninh Ninh nghiễm nhiên trở thành người ra lệnh trong phủ, lời này của tiểu gia hỏa vừa nói ra, bước chân của bọn nha hoàn đều ngừng lại.
Nha hoàn đều có chút khó xử, Lục Tú không có biện pháp gì với Ninh Ninh, thấp giọng nói: "Tiểu thiếu gia, trước khi Vương phi rời đi đã cố ý dặn dò thuộc hạ, nói cần phải che chở cho tiểu Công chúa, tuy rằng trong phủ an toàn, nhưng tiểu Công chúa mới chỉ có ba tuổi, nhỡ va phải vào đâu, có thuộc hạ đi theo thì vẫn có thể ngăn chặn kịp thời đúng không? Như vậy đi, bọn nha hoàn có thể lui ra, để thuộc hạ đi theo hai người đi, nếu không thì phải để tiểu Công chúa lại."
Tiểu Công chúa trong miệng nàng là tiểu cô nương mà Lương Y Đồng sinh hạ từ ba năm trước, là tiểu cô nương duy nhất không phải nữ nhi của Hoàng đế được phá lệ phong làm Công chúa từ khi mới sinh.
Tiểu nha đầu năm nay mới ba tuổi, nghe được lời Tú di nói, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của tiểu nha đầu hiện ra sự khẩn trương, nắm thật chặt tay của Nhị ca.
Ninh Ninh trừng mắt nhìn Lục Tú một cái, Lục Tú ôm bảo kiếm, đứng cách bọn họ khoảng ba bước, biểu tình lãnh đạm trước sau như một, căn bản không có ý định lui ra.
Thấy nàng quyết tâm muốn đi theo, Ninh Ninh nhăn mũi, lẩm bẩm oán giận một câu, "Thật là âm hồn bất tán."
Tiểu gia hỏa nói xong mới nhận ra được muội muội đang khẩn trương, thấy lòng bàn tay tiểu cô nương đã chảy mồ hôi, Ninh Ninh lại trừng Lục Tú một cái.
Tiểu gia hỏa nhéo tay muội muội trấn an, nói với Lục Tú: "Ngươi thích đi cùng thì đi cùng, chẳng qua là phải nói trước, ngươi cần làm được hai điều này, ta mới có thể cho ngươi đi theo."
Ninh Ninh không ngoan ngoãn như ca ca, khi hai tuổi đã nghịch đến nỗi trong phủ gà bay chó sủa, hiện giờ theo độ tuổi tăng lên, tuy rằng đã thu liễm một chút, nhưng vẫn bướng bỉnh như cũ, cả ngày làm loạn trong phủ.
Lương Y Đồng biết tiểu gia hỏa ham chơi thế nào, quản cũng đã quản, tiểu gia hỏa lại là điển hình của thái độ nhận sai thì tốt, nhưng chết cũng không hối cải, bởi vì bướng bỉnh đã chịu không ít giáo huấn.
Sớm từ khi tiểu gia hỏa kiên quyết đuổi nha hoàn ra ngoài, mí mắt Lục Tú đã không khỏi nhảy nhảy, chỉ cảm thấy tiểu tô tông này lại muốn gây sự, tiểu gia hỏa tự mình gây sự thì thôi, lần này vậy mà còn dẫn theo muội muội.
Mà tiểu Công chúa cũng không biết bị Ninh Ninh rót cho thuốc mê hoặc gì, một tiểu cô nương ngày thường ngoan ngoãn thẹn thùng như vậy, hôm nay dù dỗ như thế nào cũng phải đi theo ca ca.
Hiện giờ Dự Vương cùng Vương phi vào cung, tiểu Thế tử lại đi tập võ, trong phủ căn bản không có ai có thể quản được tiểu bá vương này, Lục Tú đành phải thỏa hiệp, "Hai điều gì?"
Ninh Ninh xoay chuyển tròng mắt đen nhánh, nói: "Một, mặc kệ bọn ta làm cái gì, chỉ cần an toàn không có vấn đề, ngươi không được phép can thiệp vào chuyện của bọn ta.
Hai, lát nữa người phải trốn đi, đừng cho người khác nhìn thấy ngươi.
Phải thề mới được."
Biểu tình của Lục Tú hơi ngừng lại, thấy tiểu Công chúa cũng khẩn trương nhìn chằm chằm mình, Lục Tú gật đầu: "Được, thuộc hạ thề"
Thấy nàng qua loa như vậy, Ninh Ninh trợn mắt, cũng không nói thêm cái gì nữa, dắt tay muội muội đi về phía trước.
Hàm Hàm không được cao, đi cũng chậm, đi đường thực sự vất vả, "Nhị ca."
Tiểu nha đầu mềm mại kêu lên một tiếng.
Ninh Ninh sốt ruột đi gặp bằng hữu nên mới đi có chút nhanh, nghe được thanh âm của Hàm Hàm mới nhìn một cái.
Hàm Hàm chạy vội, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chóp mũi cũng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, đơn giản là đang vội.
Ninh Ninh tức khắc thả chậm bước chân, tiểu gia hỏa duỗi tay lau mồ hôi cho muội muội, rõ ràng là cử chỉ rất săn sóc, lời nói ra lại hung hăng: "Mới đi vài bước đã theo không kịp rồi? Khi ta lớn bằng muội, chạy mười vòng quanh Vương phủ cũng không có vấn đề gì."
Hàm Hàm cong cong môi, cười đến lúm đồng tiền cũng lộ ra, "Nhị ca đương nhiên là lợi hại hơn ta, một vòng ta cũng không chạy được."
Trong mắt tiểu nha đầu là sự sùng bái không chút nào che giấu, khuôn mặt nhỏ của Ninh Ninh cũng mang theo ý cười, lập tức cực kỳ kiêu ngạo, "Ta là ca ca, ca ca đương nhiên lợi hại, muội là tiểu nữ hài, lại không cần tập võ, chạy không được cũng không có việc gì."
Hàm Hàm cười thẹn thùng, vẫn chưa nói chuyện, tiểu nha đầu đi theo phía sau ca ca một đoạn đường thì có chút mệt mỏi.
Vương phủ rất lớn, bọn họ muốn tới chỗ gần với Vân uyển, chỗ đó là nơi cách chủ viện xa nhất.
Nghe được thanh âm thở dốc của muội muội, Ninh Ninh mới liếc tiểu nha đầu một cái, thấy muội muội đi không nổi, lông mày của tiểu gia hỏa lập tức nhíu lại.
Gương mặt của Hàm Hàm có chút hồng, nhỏ giọng nói: "Bằng không ca ca tự đi đi thôi, ta không đi nổi."
Ninh Ninh lập tức phản bác, "Như vậy sao được.
Ca ca đã đáp ứng muội đi làm quen với bọn họ, thật vất vả phụ vương cùng mẫu phi mới không ở đây."
Hàm Hàm cũng muốn làm quen với bằng hữu mới, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, nhịn không được mà nhìn về phía sau một cái.
Lục Tú đã giấu mặt đi theo sau theo lời Ninh Ninh, nàng có tâm muốn để hai tiểu hài tử biết khó mà lui, giờ phút này cũng không hiện thân.
Ninh Ninh không muốn xin nàng giúp đỡ, tiểu gia hỏa trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt Hàm Hàm, "Lên đi, ca ca cõng muội đi."
Hàm Hàm đúng thật là đi không nổi nữa, ngày thường tiểu nha đầu đại môn không ra nhị môn không bước, giống như búp bê sứ vậy, có thể kiên trì hơn mười lăm phút đã là cực hạn rồi.
Tiểu nha đầu nhìn bóng dáng Nhị ca, có chút chần chờ, "Ca ca cũng sẽ mệt đó, bằng không chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lại đi."
"Đừng lề mề, mau lên đi."
Tính tình của Ninh Ninh không được tốt, kiên nhẫn cũng hữu hạn, cho dù thương muội muội, cũng sẽ không giống Đại ca, che chở sủng ái muội muội như bảo bối.
Hàm Hàm lập tức câm miệng, ngoan ngoãn bò lên lưng ca ca.
Ninh Ninh bắt đầu tập võ từ năm bốn tuổi, hiện giờ đã luyện được hai năm, tố chất thân thể tất nhiên là cực tốt, phỏng chừng không có tiểu hài tử nào cùng tuổi lại có thể có tinh lực tràn đầy như Ninh Ninh.
Dù sao thì, tiểu gia hỏa từ nhỏ đã chạy khắp Vương phủ, không một ngày nào ngừng nghỉ.
Hàm Hàm mới được hai mươi cân, chút trọng lượng này, tiểu gia hỏa tất nhiên có thể cõng được.
Tiểu gia hỏa cõng muội muội lên thì lập tức đi về phía Vân uyển.
Nơi bọn họ muốn đến không phải là Vân uyển, mà là tới bức tường ở gần Vân uyển.
Từ khi Dự Vương đuổi mỹ nhân trong phủ ra ngoài, Vân uyển đã trở nên hoang phế, mấy năm nay cũng không có người nào ở đây, chỉ có thị vệ khi đi tuần tra sẽ tới nhìn thử.
Lục Tú tất nhiên không rõ lắm vì sao Ninh Ninh lại dẫn theo Hàm Hàm tới chỗ này, chỉ là thông qua cuộc đối thoại của hai người đã mơ hồ đoán được chút gì đó.
Nàng không xa không gần mà đi theo phía sau bọn họ, thấy Ninh Ninh cõng Hàm Hàm đi xa như vậy mà còn chưa đến, lông mày nàng hơi nhíu lại một chút.
Tuy là thể lực của Ninh Ninh không tồi, đi đến cuối cùng cũng có chút mệt mỏi, thấy ca ca có chút thở gấp.
Hàm Hàm vặn vẹo thân thể, "Ca ca, ta nghỉ ngơi tốt rồi, ta tự mình đi được."
"Dong dài." Ninh Ninh theo bản năng mắng một câu, sợ muội muội sẽ buồn, mới bổ sung thêm một câu, "Lúc này mới đến chỗ nào chứ, ca ca rất lợi hại."
Ninh Ninh cõng Hàm Hàm đi thêm một đoạn nữa mới đến nơi cần tới.
Tiểu gia hỏa quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Lục Tú thật sự không xuất hiện thì mới buông muội muội xuống.
Nơi này có một cái lương đình, nơi bọn họ muốn tới là ở phía sau đình.
Hàm Hàm tò mò mà nhìn thoáng qua, diện tích của Vương phủ rất lớn, có nhiều địa phương tiểu nha đầu chưa đi qua, nơi này tất nhiên là lần đầu tiên tới.
Lọt vào trong tầm mắt là một bãi cỏ.
Nơi này cách chủ viện khá xa, bọn nha hoàn không phải mỗi ngày đều làm cỏ, bãi cỏ ở đây cao hơn so với mấy chỗ khác một ít, phía trước là một vách tường cao cao.
Thấy vách tường cao như vậy, Hàm Hàm không khỏi mở to hai mắt, "Bằng hữu mới của ca ca ở đối diện sao?"
Ninh Ninh gật đầu, Hàm Hàm không khỏi nói: "Cao như vậy, chúng ta nhất định không đi qua được."
Ninh Ninh không đáp, tiểu gia hỏa đi đến trước vách tường, đào một đám cỏ khô ra, sau đó lại lấy vài khối gạch, chỉ thấy trước mặt bất ngờ lộ ra một cái lỗ nhỏ.
Lục Tú nấp sau thân cây, tất nhiên cũng thấy được cái lỗ này, đôi mắt của nàng hơi giật giật, hiển nhiên không dự đoán được nơi này vậy mà lại có lỗ chó!
Ninh Ninh vừa mới đào cỏ và bỏ gạch xong, đối diện đã truyền đến thanh âm của tiểu nam oa, "Ninh Ninh, cuối cùng ngươi cũng tới rồi! Ta chờ ngươi đến mức sắp ngủ rồi!"
Ninh Ninh nói: "Hàm Hàm đi chậm, nửa đoạn sau ta phải cõng muội ấy tới."
Tiểu nam oa nói: "Ngươi thật sự đưa muội muội của ngươi đến đây à?"
"Đương nhiên, ta đã nói với ngươi rồi, muội muội của ta là muội muội xinh đẹp nhất trên đời này, không tin thì tự người nhìn đi!"
Hàm Hàm ở một bên nghiêm túc nghe, đôi mắt xinh đẹp của tiểu nha đầu chớp chớp, lúc này mới hiểu vì sao ca ca lại nguyện ý đưa mình ra ngoài chơi.
Tiểu nha đầu còn ít tuổi, dáng vẻ nho nhỏ, như một búp bê sứ vậy, quăng không được chạm không xong.
Nhị ca luôn nói Hàm Hàm yếu ớt, phần lớn thời điểm đều không muốn đưa tiểu nha đầu ra ngoài chơi, gần đây tiểu gia hỏa luôn mang đồ về nhà, không phải ná thì là các loại đá nhỏ gì đó, vô cùng kỳ lạ.
Có một ngày còn cho Hàm Hàm một viên kẹo, nói là bằng hữu mới cho.
Khi Hàm Hàm tò mò mà dò hỏi, tiểu gia hỏa cũng chỉ qua loa cho xong, không muốn nhiều lời với muội muội.
Hàm Hàm chỉ có nha hoàn cùng mẫu phi, căn bản không có bằng hữu, ít nhiều gì cũng hâm mộ ca ca.
Ngày hôm qua khi biết được hôm nay phụ vương cùng mẫu phi sẽ vào cung, ca ca liền nói sẽ đưa Hàm Hàm đi gặp bằng hữu mới, muốn giới thiệu bằng hữu cho tiểu nha đầu, Hàm Hàm vui vẻ đến hỏng rồi.
Lúc này khi phát hiện ra tâm tư của ca ca không đơn thuần, tiểu nha không khỏi mím môi, sự hưng phấn lúc trước cũng tan đi đôi chút.
Tiểu nha đầu theo bản năng siết chặt tay phải, trong tay còn đang nắm một viên kẹo.
Tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi, sợ ăn nhiều kẹo sẽ làm hư răng, một tháng.
Lương Y Đồng chỉ cho phép Hàm Hàm ăn một viên kẹo.
Viên kẹo này là hôm trước mẫu phi khen thưởng cho Hàm Hàm, tiểu nha đầu không nỡ ăn, vẫn luôn giữ tới hôm nay, vốn định đưa cho bằng hữu mới.
Ninh Ninh nói với tiểu nam oa ở đối diện: "Ngươi chui qua đây đi."
Ngày bình thường, khi Ninh Ninh nói xong lời này, tiểu nam oa sẽ không hai lời mà chui qua, hôm nay lại chậm cạp không nhúc nhích, "Hôm nay các ngươi tới đây."
Ninh Ninh nhíu mày, nếu muội muội không ở đây, tiểu gia hỏa sẽ lập tức chui qua.
Nhưng Ninh Ninh không muốn để muội muội chui lỗ chó, muội muội an an tĩnh tĩnh, mặc đồ xinh đẹp, nếu y phục dơ rồi, mẫu phi nhất định sẽ không tha cho Ninh Ninh.
Ninh Ninh nói: "Không được, hôm nay thì không được.
Ngươi lại đây."
Tiểu nữ hoài trước mặt tiểu nam oa nghe được lời này thì có chút không vui, "Ca ca của ta mới không qua, ai muốn chui lỗ chó chứ?"
Ninh Ninh hiển nhiên đã đoán được tiểu nữ hài này là ai, nghe vậy thì mí mắt cũng không xốc lên, "Vậy thì quên đi, bọn ta đi đây!"
Tiểu nam oa nói: "Không phải muốn so xem muội muội của ai xinh đẹp hơn sao? Đi rồi còn so như thế nào? Có phải ngươi nhận thua rồi không?"
"Ai nhận thua?" Ngữ khí của Ninh Ninh cũng hung hăng hơn, "Dù sao bọn ta sẽ không chui, các ngươi muốn so thì tới đây."
"Ai nhận thua?" Ngữ khí của Ninh Ninh cũng hung hăng hơn, "Dù sao bọn ta sẽ không chui, các ngươi muốn so thì tới đây."
Tiểu nam oa đối diện này hiển nhiên là rất tự tin với diện mạo của muội muội, trước nay tiểu gia hỏa còn chưa thấy nữ hài nhi nào xinh đẹp bằng muội muội, huống chi lần này còn đánh cược với Ninh Ninh rồi, đồ chơi của tiểu gia hỏa đều đã thua dưới tay Ninh Ninh, lần này tất nhiên muốn dựa vào muội muội để thắng lại được một ít, vội vàng nói: "Chui thì chui, các ngươi đừng đi! Ngươi mang đồ của ta đến chưa? Chúng ta trước tiên phải nói rõ, nếu muội muội của ta xinh đẹp hơn, ngươi phải đem đồ vật mà ta thua ngươi trả hết cho ta."
Ninh Ninh hừ một tiếng, "Ngươi thắng đã rồi nói."
Hàm Hàm bất an cuộn ngón tay.
Quét đến biểu tình thấp thỏm của muội muội, Ninh Ninh nắm tay tiểu nha đầu, trấn an một câu, "Sợ cái gì? Muội sẽ không thua đâu, có ca ca ở đây, không ai dám khi dễ muội."
Hàm Hàm không phải sợ bị bằng hữu mới khi dễ, chỉ là nghĩ đến việc phải so sánh thì có chút khẩn trương, ca ca hung hăng như vậy, nếu Hàm Hàm thua, ca ca nhất định sẽ không vui đó?
Hàm Hàm sợ nhất là ca ca không vui, mỗi lần tiểu gia hỏa tức giận, bọn nha hoàn đều im lặng như ve sầu mùa đông, Hàm Hàm cũng hơi sợ, không hy vọng ca ca không vui.
Tiểu nha đầu đang thấp thỏm, lại nghe được tiểu nữ hài ở đối diện mười phần tức giận nói: "Ta mới không chui lỗ chó, muốn qua thì tự huynh qua đi, ta không qua, đừng mơ lấy một viên kẹo là thu mua được ta!"
Giờ khắc này, Hàm Hàm cũng hy vọng tiểu nữ hài kia đừng tới, Hàm Hàm không muốn quen biết bằng hữu mới, miễn cho ca ca thua trận sẽ không vui.
Ở đối diện, tiểu nữ oa nói xong lời này, quay đầu liền đi, tiểu nam oa lại vội vàng bắt lấy tay muội muội, "Cho muội hai viên!"
Bước chân của tiểu nữ oa tạm dừng một chút, tiểu nha đầu mặc một thân y phục màu đỏ rực, lớn lên trắng trắng nộn nộn, ngũ quan rất là đáng yêu, nghe vậy thì nâng cằm lên, đôi mắt đen nhanh đảo tới đảo lui, "Ta là người vì hai viên kẹo sẽ chui lỗ chó sao?"
Tiểu nam hài dỗ dành nói: "Đã nói là không phải lỗ chó, nơi này là ta cùng Ninh Ninh tốn rất nhiều sức lực mới cùng nhau đào được, chó không có chui qua đây."
"Ta đây cũng không chui, một cái lỗ rách, ta chui thì giống cái gì? Mấy đường tỷ mà biết được, nhất định sẽ chê cười ta.
Ta mới không vì hai viên kẹo mà bán đứng chính mình, ta dễ dãi như vậy sao?"
Nghĩ đến bảo bối mà bản thân thua mất, tiểu nam oa cắn răng, "Ba viên!"
Đôi mắt của tiểu nữ oa chớp chớp, "Thành giao!"
Tiểu nam oa lại vội vàng bổ sung một câu, "Phải nói trước, muội giúp ta thắng lại đồ vật, ta mới có thể cho muội ba viên kẹo."
Ninh Ninh ở đối diện ngoáy lỗ tai, chỉ cảm thấy hai người bọn họ thật dong dài.
Bộ dáng của tiểu gia hỏa bình thản, trái lại là Hàm Hàm lại có chút khẩn trương, tiểu nha đầu thực sự tràn đầy hiếu kỳ, cực kỳ tò mò với tiểu nữ oa bên kia vách tường.
Hàm Hàm thậm chí còn nghe được tiểu cô nương kia vỗ ngực, bảo đảm nói: "Còn không phải là so xem ai xinh đẹp hơn sao? Ta lớn như vậy rồi còn chưa thấy ai xinh đẹp hơn ta đâu!"
Tiểu nữ hài nói xong thì chui qua trước, tiểu nha đầu nhỏ hơn Ninh Ninh một tuổi, năm nay vừa lúc được năm tuổi, cái lỗ này là Ninh Ninh cùng ca ca của tiểu nha đầu này đào ra, tất nhiên có thể chui qua được.
Sau khi tiểu nha đầu chui sang thì nhìn thấy tiểu hài tử ở đối diện, một người cao hơn một chút, một người còn lại thì nhỏ con, hai người đều như tạc ra từ băng, rất trống tiểu nhân nhi đi ra từ trong tranh, nữ hài tử xinh đẹp hơn còn không nói, nam hài tử cũng đẹp hơn!
Hô hấp của tiểu nữ hài lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát.
Ca ca của tiểu nha đầu này đã bò sang, nhìn thấy Hàm Hàm cũng ngây người một chút, tiểu gia hỏa vốn cho rằng, diện mạo này của Ninh Ninh, chỉ sợ chỉ có một người trong toàn bộ thiên hạ, Ninh Ninh đẹp như vậy, muội muội của Ninh Ninh nhất định sẽ không quá xinh đẹp.
Khi tiểu nữ oa phản ứng lại thì nhìn thấy ca ca đã đứng lên, tiểu nha đầu nhấc chân đá một cái lên bụng ca ca, quay đầu chui trở về, tức giận đến nỗi không muốn nói chuyện với ca ca, chỉ cảm thấy ca ca cố ý bắt mình chui lỗ chó còn không cho mình kẹo.
Ca ca của tiểu nữ hài bị đa một cái, đau đớn mà kêu một tiếng, nhảy dựng về phía sau một bước, "Tưởng Ngọc, muội phát điên cái gì thế?"
Ngọc Nhi không để ý tới ca ca, xoay người đã chui đi rồi, tiểu thân ảnh rất nhanh đã biến mất.
Tưởng Chiêu gãi gãi đầu, tầm mắt đối diện với ánh mắt của Hàm Hàm.
Hàm Hàm mặc một thân y phục màu hồng nhạt, tiểu cô nương trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như họa, đôi mắt ngập nước, ngoan ngoãn vô cùng, nhìn như thế nào cũng làm cho người ta thích.
Tưởng Chiêu cùng Ninh Ninh lớn gần bằng nhau, tất nhiên đã có mắt thẩm mỹ cơ bản, vốn tưởng rằng muội muội nhà mình đã đủ đẹp, ai ngờ tiểu nữ oa đối diện còn nhỏ tuổi mà cũng xinh đẹp như vậy.
Khi nhận thấy Hàm Hàm đang tò mò mà nhìn mình, Tưởng Chiêu nhịn không được mà sở sờ chóp mũi.
Lúc này Tưởng Chiêu tất nhiên cũng ý thức được vì sao muội muội lại đá mình, cho dù thua trận đấu, nhìn tiểu nữ oa đối diện, tiểu gia hỏa lại không tức giận được, "Muội chính là Hàm Hàm muội muội sao?"
Hàm Hàm gật đầu, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn, "Chào ca ca."
Ninh Ninh tất nhiên là hiểu vì sao Tưởng Ngọc lại đào tẩu, rõ ràng là đã nhận thua, tiểu gia hỏa đắc ý.
Thấy muội muội đột nhiên gọi người khác là ca ca, Ninh Ninh tức không vui, quay đầu liền nói: "Gọi hắn là Tưởng Chiêu là được, gọi ca ca cái gì! Ta mới là ca ca của muội!"
Hàm Hàm bị ca ca dọa sợ, bả vai cũng rụt lại một chút.
Tưởng Chiêu nhíu mày, "Ngươi hung dữ như vậy làm gì, dọa đến muội muội rồi."
Ninh Ninh không vui nói: "Đây là muội muội của ta, muội muội của ngươi đã sớm đào tẩu nhận thua, muốn gọi muội muội thì tìm nàng ta đi."
"Ca ca! Mẫu phi nói phải hiểu lễ nghĩa, huynh ấy lớn hơn ta, theo lý nên gọi ca ca." Hàm Hàm không tán đồng mà kéo ống tay áo Ninh Ninh một chút.
Thấy muội muội thiên vị Tưởng Chiêu, Ninh Ninh có chút không vui, ánh mắt cũng hung dữ hơn chút.
Khi đối diện với ánh mắt co quắp của Hàm Hàm, hỏa khí của tiểu gia hỏa mới tan đi một chút.
Muội muội ngoan như vậy, lại luôn luôn nhát gan, Ninh Ninh lập tức không hung dữ nổi nữa, tiểu gia hỏa hừ một tiếng, khó chịu nói: "Chỉ cho phép kêu hắn là Tưởng ca ca."
Hàm Hàm cong cong môi, "Ừm, ta biết ca ca là tốt nhất mà."
Ninh Ninh lại hừ một tiếng, trong mắt mang theo ý cười, tiểu gia hỏa không khó chịu được, nếu phía sau có cái đuôi thì nhất định đã vểnh lên, ngoài miệng lại không quên nói: "Bớt vuốt mông ngựa đi."
Tiểu gia hỏa nói xong, lại sờ đầu của tiểu nha đầu, hỏi, "Ta cùng Đại ca, ai tốt hơn?"
Hàm Hàm cười xinh đẹp, hai cái lúm đồng tiền cũng lộ ra, "Huynh cùng Đại ca giống nhau, đều tốt nhất!"
Ninh Ninh cười nhạo một tiếng, đã đoán được muội muội sẽ nói như vậy.
Hàm Hàm nói xong, lại nhịn không được mà nhìn về phía Tưởng Chiêu ở đối diện.
Tưởng Chiêu chỉ cao hơn Ninh Ninh một chút, tuổi cũng không lớn hơn nhiều lắm.
Tiểu ca ca này hào hoa phong nhã, khí chất có chút giống Đại ca, khi cười lên rất ôn hòa, Hàm Hàm lập tức không khẩn trương nữa.
Giờ phút này, Ninh Ninh lại nói: "Muội muội của ngươi nếu đã nhận thua, tất cả đồ vật của người đều thuộc về ta, ngươi đi về nhà lấy mấy thứ đồ chơi đến đây cho ta đi."
Tưởng Chiêu có chút buồn bực, không khỏi trừng mắt nhìn Ninh Ninh một cái.
Ninh Ninh khoanh tay, nhíu mi, "Như thế nào? Muốn đổi ý sao? Đạo lý đánh cược chịu thua cũng không hiểu à?"
Tưởng Chiêu bị nói đến mức mặt có chút đỏ, thở hổn hển nói: "Ngày mai ta mang đến cho ngươi."
Lúc này khuôn mặt nhỏ của Ninh Ninh mới hiện lên ý cười, rất sảng khoái mà đồng ý.
Tiểu gia hỏa móc ra một đống hạt châu tròn xoe, nói với Tưởng Chiêu: "Đến đây đi, hôm nay chúng ta chơi với mấy hạt châu này."
Mấy hạt châu này màu sắc mượt mà, rất là xinh đẹp, là được tiến cống từ Tây Vực, nghe nói có thể làm trang sức.
Khi Ninh Ninh vào cung đã từng nhìn thấy Hoàng hậu nương nương đeo một chuỗi, mỗi hạt châu đều được đục lỗ, cuối cùng xuyên thành một cái lắc tay.
Trong tay Ninh Ninh có mười mấy hạt châu chưa đục lỗ, hạt châu này vốn là của Dự Vương, thấy xinh đẹp nên đã cho Lương Y Đồng.
Ninh Ninh nhìn thích liền muốn lấy, nhưng đương nhiên là có giá phải trả.
Mười ngày qua, mỗi ngày tiểu gia hỏa đều phải đọc thuộc hai mươi bài thơ cho mẫu phi, ước chừng đã thuộc hơn ba trăm bài mới đổi được mấy hạt châu này.
Tiểu gia hỏa giữ như bảo bối mấy ngày, hiện tại đã tìm được một cách chơi mới, Ninh Ninh cùng Tưởng Chiêu đào hai lỗ nhỏ trên mặt đất, mỗi người tám hạt châu, hạt châu của ai tiến hết vào lỗ trước thì người đó thắng.
Hai người bọn họ trạc tuổi nhau, đều đúng vào thời điểm mê chơi, vừa lấy hạt châu ra, cũng không có thời gian quản Hàm Hàm.
Hàm Hàm đứng ở một bên nhìn trong chốc lát, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy thú vị, đôi mắt trông mong nhìn mười lăm phút, ca ca lại không có ý định cho chơi cùng, tiểu cô nương có chút ỉu xìu, chu miệng nhỏ ưu tư.
Ninh Ninh chơi xong một ván, Hàm Hàm vội vàng kéo kéo ống tay áo ca ca, "Ca ca, ta cũng muốn chơi."
"Muội mới bao lớn chứ, nào biết chơi cái này? Chờ lớn hơn một tuổi, ca ca sẽ dạy muội, hiện tại đừng quấy rối."
Tiểu cô nương rầu rĩ "vâng" một tiếng, ngoan đến mức không thể tưởng tượng, vậy mà lại thật sự đứng ở một bên không hé răng, Tưởng Chiêu không nhịn được mà nhìn Hàm Hàm một cái, chỉ cảm thấy tiểu cô nương quá ngoan, đổi thành Tưởng
Ngọc, nếu Tưởng Chiêu ném tiểu nha đầu kia ở một bên không thèm để ý tới, lại không cho chơi chung, muội muội nhất định sẽ đá tiểu gia hỏa một cái.
Tưởng Chiêu đưa hạt châu trong tay cho Hàm Hàm, nói: "Hàm Hàm muội muội chơi của ta đi, ta dạy cho muội."
Đôi mắt Hàm Hàm sáng rực lên, không khỏi cười cong mặt.
Ninh Ninh lập tức khó chịu, muội muội của mình nào cần đến người khác dạy? Cũng mặc kệ Hàm Hàm có thể học được hay không, lập tức dạy cho Hàm Hàm.
Buổi sáng Cố Tường Vũ chỉ có hai tiết học cưỡi ngựa bắn cung, học xong mới phát hiện đệ đệ muội muội đều không thấy đâu nữa.
Tiểu gia hỏa lớn hơn Ninh Ninh năm tuổi, hiện tại đã là một tiểu thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, vì thành thục ổn trọng, tài học nổi bật, từ khi nhỏ tuổi đã trở thành đối tượng hâm mộ cùng ghen ghét của những hài tử khác.
Hôm nay tiểu gia hỏa mặc một thân bạch y, khi chậm rãi đi tới rất có loại khí chất khó có thể miêu tả.
Sau khi tiểu gia hỏa trở lại Thanh U đường mới phát hiện đệ đệ muội muội đều không ở đây.
Ninh Ninh tuy đã vỡ lòng, lại không phải ngày nào cũng có tiết học, hôm nay vừa lúc là ngày được nghỉ.
Thấy muội muội cũng không ở đây, Cố Tường Vũ lập tức hiểu là do tiểu tử thối kia bắt cóc Hàm Hàm đi.
"Bọn họ đi đâu rồi?
Tuy rằng chỉ có Lục Tú đi theo, bọn nha hoàn cũng vẫn luôn lưu ý nơi bọn họ đi, chính là vì sợ tiểu Thế tử sẽ hỏi, lúc này cũng vội vàng nói bọn họ đang ở gần Vân uyễn.
Phần lớn chuyện trong phủ, trong lòng Cố Tưởng Vũ đều biết rõ, tất nhiên cũng biết khoảng thời gian trước đệ đệ đào một cái lỗ trên tường, làm quen với tiểu hài tử ở cách vách.
Phụ thân của Tưởng Chiêu vốn là người của phụ vương, tiểu hài tử Tưởng Chiêu này đáng tin hơn đệ đệ rất nhiều, Cố Tưởng Vũ tất nhiên sẽ không cản bọn họ qua lại.
Sợ đệ đệ mải chơi, căn bản không có tâm tư quản muội muội.
Cố Tường Vũ lập tức đi tới.
Khi Cố Tường Vũ tới, ba tiểu hài nhi đang quỳ trên mặt đất, chổng cái mông nhỏ lên, cũng không biết đang chơi cái gì.
Đến gần hơn mới phát hiện trong tay bọn họ đều cầm mấy hạt châu nhỏ, trên mặt đất có ba cái lỗ, Hàm Hàm đang cầm hăt châu nhắm vào trong lỗ nhỏ.
Tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi, độ chính xác không lớn, tất nhiên là không bắn vào được, Tưởng Chiêu lại khen: "Muội muội càng ngày càng lợi hại, lần này thiếu chút nữa là vào rồi, nói không chừng là lần sau sẽ vào."
Hàm Hàm cong cong môi, trên khuôn mặt nhỏ đều là ý cười.
Thấy tiểu nha đầu quỳ trên mặt đất, làn váy đã ô uế, Cố Tường Vũ có chút đau đầu xoa xoa mi tâm, không khỏi sinh ra cảm giác vừa lơ đãng muội muội đã bị dạy hư.
Cố Tưởng Vũ càng lớn, tính tình càng giống Dự Vương, giơ tay nhấc chân đều không khỏi khiến người ta thấy được cảm giác trầm ổn đáng tin cậy, "Chơi cái gì đó? Vui vẻ như vậy?"
Hàm Hàm nhìn thấy Đại ca thì vội vàng đứng lên, như tiểu hồ điệp mà bổ nhào vào trong lòng Cố Tường Vũ, "Đại ca!"
Lúc này Ninh Ninh mới phát hiện ra y phục của Hàm Hàm đã ô uế, khi đối diện với sườn mặt đẹp như ngọc của Đại ca, Ninh Ninh không khỏi chột dạ, ánh mắt hơi trốn tránh.
Cố Tường Vũ từ nhỏ đã thích sạch sẽ, tuy rằng có thói ở sạch, khi đối diện với gương mặt tươi cười xán lạn của muội muội thì vẫn duỗi tay ôm tiểu nha đầu vào lòng.
Nhìn thấy Cố Tường Vũ, Tưởng Chiêu cũng vội vàng bò lên từ mặt đất.
Tiểu gia hỏa từng theo phụ mẫu đến Dự Vương phủ một lần, cũng có chút sợ Cố Tường Vũ, vừa nhìn thấy, tiểu gia hỏa thậm chí không dám chơi nữa, chào hỏi xong liền chui ra khỏi lỗ mà đi.
Thấy Tưởng Chiêu chạy nhanh hơn cả thỏ, Cố Tường Vũ hơi nhíu mi, chỉ nhàn nhạt liếc Ninh Ninh một cái.
Ninh Ninh cũng đã đứng lên, cười nói: "Buổi sáng không phải Đại ca có bốn tiết học sao? Như thế nào lại tan học nhanh như vậy?"
Sư phó dạy Cố Tường Vũ đột nhiên có việc, dời chương trình học chậm lại một ngày nên tiểu gia hỏa mới có thể kết thúc sớm hơn chút.
"Không tan học nhanh như vậy, còn không biết đệ đưa Hàm Hàm tới nơi xa xôi thế này, còn không cho nha hoàn bà tử đi theo, ai cho đệ lá gan đấy?"
Ninh Ninh biết rõ phải trấn an ca ca như thế nào, đầu nhỏ lập tức gục xuống, ủy khuất nói: "Tưởng Chiêu không dẫn theo nha hoàn, bên người ta mà có một đám nha hoàn chẳng phải rất mất mặt sao? Ta cũng có thể chiếu cố tốt cho muội muội mà, chỉ có cả ca cảm thấy ta còn quá nhỏ thôi."
Cố Tường Vũ liếc một cái, Ninh Ninh lập tức im miệng, cũng không dám phản bác cái gì nữa, chọn lời ca ca thích nghe.
Cố Tường Vũ không để ý đến Ninh Ninh nữa, ôm Hàm Hàm đi về phía Thanh U đường.
Ninh Ninh thu hạt châu lại, như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau ca ca.
Sau khi trở lại Thanh U đường, Cố Tường Vũ đặt muội muội ở trên giường, lúc này Hàm Hàm mới phát hiện y phục của ca ca đã ô uế, tiểu nha đầu nhìn lại y phục của mình, phát hiện chỗ đầu gối, trên làn váy đã bẩn rồi.
Lúc này Hàm Hàm mới nhớ tới chuyện quỳ trên mặt đất chơi hạt châu, khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu hơi hồng, đôi mắt trong sáng cũng có nhiều thêm chút ảo não, lúng ta lúng túng nói: "Đại ca, ta không nên quỳ trên mặt đất."
Cố Tường Vũ nhéo khuôn mặt nhỏ của muội muội, cũng không chỉ trích.
Trong cách nhìn của tiểu gia hỏa, muội muội còn nhỏ, hiếm khi mới phóng túng một lần, không cần quản giáo quá nhiều.
Cố Tường Vũ để nha hoàn đi lấy khăn vải sạch, tự mình lau tay cho tiểu nha đầu, lau xong thì nha hoàn cũng đã đem y phục sạch tới, Cố Tường Vũ nói: "Để ta làm."
Hàm Hàm ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, dưới sự trợ giúp của ca ca mà thay sang y phục sạch sẽ, Ninh Ninh chạy tới phòng của chính mình, cũng đổi y phục.
Khi tiểu gia hỏa quay lại thì đúng lúc nghe được tiểu nha đầu đang kể cho Đại ca nghe chuyện buổi sáng, mỗi một câu đều gọi Tưởng ca ca, gọi cực kỳ thân thiết, cười đến mi mắt cong cong, nhịn không được mà chia sẻ với Đại ca: "Ta cũng có bằng hữu rồi, Tưởng ca ca nói lần sau ta còn có thể cùng Nhị ca đi tìm huynh ấy chơi, huynh ấy còn có một muội muội, nhưng hung dữ lắm! Nóng nảy y như Nhị ca vậy!"
Mí mắt Ninh Ninh giật giật, chạy tới, gõ lên đầu tiểu nha đầu một chút, "Nói ai nóng nảy đó?"
Hàm Hàm cũng không sợ Ninh Ninh, che đầu trốn đi một chút, không né tránh được thì mới oán giận, "Nhị ca khi dễ người khác."
Cố Tường Vũ nhàn nhạt liếc Ninh Ninh một cái, bàn tay nhỏ của Ninh Ninh cứng đờ, nhăn mũi lại, "Ta chỉ gõ muội ấy một cái, muội ấy còn nói xấu sau lưng ta kìa, Đại ca bất công!"
Cố Tường Vũ để tùy Ninh Ninh oán giận, chờ đệ đệ nói xong thì mới từ từ đáp lại một câu, "Chẳng lẽ đệ không nóng nảy sao? Mỗi ngày đều như ngọn pháo vậy, phụ vương cùng mẫu phi dạy dỗ đệ không chỉ một lần, chớ kiêu chớ vội, đệ làm được khi nào chưa? Không muốn ta bất công thì ngoan ngoãn một chút."
Ninh Ninh làm mặt quỷ với Cố Tường Vũ, chạy ra ngoài.
Thấy Ninh Ninh chạy đi rồi, Hàm Hàm mới có chút bất an, ngửa đầu hỏi Đại ca, "Nhị ca sẽ không tức giận chứ?"
"Sẽ không"
Tiểu gia hỏa nói chuyện thong thả ung dung, thanh âm cũng nhàn nhạt, lại khiến người ta vô cùng tin tưởng, Hàm Hàm lập tức không còn lo lắng.
Cố Tường Vũ lại đi thêm giày cho muội muội, ôm tiểu nha đầu lên, khi muốn đặt ở trên đất thì Hàm Hàm lại ôm lấy cổ ca ca, dựa vào trên người tiểu gia hỏa, "Ca ca, sao mẫu phi còn chưa trở lại?"
Lương Y Đồng rất ít khi xuất phủ, hôm nay sở dĩ vào cung là bởi vì có Công chúa muốn xuất giá, nàng buộc phải đi.
Cố Tường Vũ rất có kiên nhẫn, dỗ dành: "Chờ chúng ta dùng cơm trưa xong, muội ngủ trong chốc lát, tỉnh dậy là có thể nhìn thấy mẫu phi."
Buổi trưa Hàm Hàm luôn ngủ cùng mẫu phi, nghe rằng sau khi nghỉ trưa mẫu phi mới trở về, cảm xúc của tiểu nha đầu liền có chút hạ xuống, miệng nhỏ cũng dấu lên, "Ta muốn mẫu phi, ta không muốn nghỉ trưa một mình."
Cố Tường Vũ nói: "Ta bảo nha hoàn làm tôm hùm đất mà muội thích ăn nhất, chờ chúng ta ăn uống xong, ca ca cùng muội nghỉ trưa, được không?"
Hàm Hàm cũng thích Đại ca, tuy rằng vẫn có chút rầu rĩ không vui, lại ngoan ngoãn gật đầu, "Còn có Nhị ca, cùng nhau ngủ trưa!"
Ninh Ninh tất nhiên không thích nghỉ trưa, cơm nước xong liền muốn chạy trốn, Cố Tường Vũ bắt được cổ áo đệ đệ, "Chạy đi đâu đó?"
Ninh Ninh nhăn mày, oán giận một câu, "Đến thời gian tự do ta cũng không có sao?"
Cố Tường Vũ: "Đệ cảm thấy sao?"
Ninh Ninh gục đầu nhỏ xuống, bị ca ca xách vào trong nhà.
Phụ mẫu không ở đây.
Cố Tường Vũ liền trở thành người có quyền uy tối cao, đệ đệ muội muội đều phải nghe lời, Ninh Ninh mấy lần muốn chạy trốn đều bị xách trở về, cuối cùng vẫn bị ấn ở trên giường.
Để phòng ngừa Ninh Ninh chạy trốn, Cố Tường Vũ còn ném đệ đệ vào bên trong, muội muội ở giữa, bản thân mình nằm ngoài cùng.
Ninh Ninh từ nhỏ đã hiếu động, tất nhiên không chịu ngoan ngoãn đi ngủ, tuy rằng không còn là tiểu lảm nhảm như lúc nhỏ, tiểu gia hỏa vẫn rất có chủ ý riêng như cũ, Ninh Ninh thậm chí còn cảm thấy nghỉ trưa rất lãng phí thời gian, còn không bằng chạy đi chơi trong chốc lát, sau khi nằm lên giường còn oán giận: "Ta một chút đều không buồn ngủ, căn bản không muốn ngủ, làm gì mà còn muốn ta nghỉ trưa?"
Nhìn thấy muội muội dụi mắt, Cố Tường Vũ bắt được tay nhỏ của Hàm Hàm, vỗ vỗ lưng tiểu nha đầu, dỗ Hàm Hàm ngủ.
Cố Tưởng Vũ lạnh lùng liếc Ninh Ninh một cái, nói: "Câm miệng."
Đãi ngộ khác nhau này kiến Ninh Ninh tức giận mà trợn mắt trắng, tiểu gia hỏa ít nhiều gì cũng khó chịu, vì sức mạnh không bằng, phản kháng tất nhiên là không có hiệu quả, Ninh Ninh thở phì phì trở mình, để lại cho ca ca một cái lưng.
Hàm Hàm đã chui vào trong lòng Đại ca, dưới cái vỗ nhẹ của ca ca mà dần dần ngủ rồi, Ninh Ninh cũng tức giận đến ngủ thiếp đi.
Tiểu gia hỏa ngủ rất không thành thật, đôi chân nhỏ đạp lung tung, rất nhiều lần thiếu chút nữa thì đá phải Hàm Hàm.
Sau khi thấy Hàm Hàm đã ngủ say, Cố Tưởng Vũ duỗi tay ôm tiểu nha đầu lên, đặt lên một cái giường khác.
Ninh Ninh mỗi lần ngủ đều rất sâu, sau khi ngủ thì gọi không dậy được, khi Lương Y Đồng cùng Dự Vương trở về, Hàm Hàm đã dậy rồi, Ninh Ninh vẫn còn đang ngủ, nha hoàn gọi như thế nào cũng không tỉnh.
Tiểu nha đầu nhớ nhung mẫu phi, Lương Y Đồng vừa tới, Hàm Hàm đã ôm lấy chân nàng.
Thấy tiểu cô nương không ôm mình trước, Dự Vương hừ một tiếng, nhéo khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, "Chỉ nhớ mẫu phi? Không nhớ phụ vương?"
Phụ vương không chỉ cần phải thượng triều, còn cần xử lý công việc, phần lớn thời gian vào ban ngày đều không ở đây, Hàm Hàm đã sớm quen, chỉ đến khi tối mà thấy hắn còn chưa trở về thì mới có thể nhớ đến hoảng.
Lúc này nghe được lời phụ vương oán giận, tiểu nha đầu cười mà né tránh sau lưng mẫu phi.
Lương Y Đồng bế Hàm Hàm lên, hỏi: "Ninh Ninh còn ngủ sao?"
Đại ca đã sớm đến học đường, không có Đại ca, chỉ dựa vào nha hoàn thì không gọt được Nhị ca dậy.
Hàm Hàm gật đầu, ôm cái gáy của mẫu thân, cáo trạng với nàng, "Ca ca ngủ rất say, vừa rồi Cầm di gọi huynh ấy, huynh ấy còn thiếu chút nữa đá Cầm di một cái."
Đừng nhìn tiểu nha đầu chỉ mới ba tuổi, cũng an an tĩnh tĩnh, rất là ngoan ngoãn, kỳ thật lại khá tâm cơ, nếu ngày nào Nhị ca khi dễ mình, Hàm Hàm sẽ ở sau lưng cáo trạng với mẫu phi, nói xong chuyện Ninh Ninh đá người, lại nói tiếp: "Nhị ca không ngoan một chút nào, vừa mới bắt đầu còn không chịu ngủ, Đại ca thật vất vả mới ấn được huynh ấy lên giường, khi ăn cơm huynh ấy cũng chỉ ăn thịt, không chịu ăn rau, bị Đại ca trừng mắt cảnh cáo thì mới ăn một chút."
Lương Y Đồng sao có thể không nghe ra ý bóng gió của tiểu cô nương, nàng buồn cười mà lắc lắc đầu, "Lại không nghe lời như vậy, đợi chút nữa gọt dậy, mẫu phi sẽ đánh Nhị ca một trận."
Nàng nói xong thì nói với Dự Vương: "Chàng lấy chổi lông gà ra đây, gọi cho nó tỉnh lại."
Hàm Hàm không khỏi mở to hai mắt, vội vàng ngăn cản: "Không cần đánh, nhắc nhớ huynh ấy một chút là được rồi."
Mỗi lần phụ vương cầm chổi lông gà đánh Nhị ca, trong viện đều gà bay chó sủa, ký ức ca ca kêu thảm thiết đến nay vẫn còn mới mẻ.
Hàm Hàm lập tức hối hận vì đã cáo trạng.
Lương Y Đồng: "Nhị ca không ngoan như vậy, chỉ nhắc nhờ một chút làm sao mà được?
Hàm Hàm vội vàng nói: "Cũng không phải luôn không ngoan, mẫu phi đừng đánh ca ca!"
Tuy rằng không đánh, Lương Y Đồng vẫn muốn dạy dỗ Ninh Ninh một phen, mới vừa hồi phủ nàng đã nghe nói tiểu gia hỏa đưa muội muội ra ngoài, còn không cho nha hoàn đi theo.
Ninh Ninh từ trước đến nay nghe tai trái ra tai phải, Lương Y Đồng không có chút biện pháp nào, cuối cùng ném tiểu gia hỏa cho Dự Vương.
Người có thể quản được tiểu Ma Vương này trong phủ cũng chỉ có Vương gia cùng Vũ Ca Nhi.
Tiểu gia hỏa bị giáo huấn một hồi thì mới thành thật trong chốc lát, buổi tối, chờ mấy hài tử ngủ hết, Lương Y Đồng cùng Dự Vương vốn nên trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng nàng không buồn ngủ, nhịn không được mà nói với Dự Vương: "Ánh trăng bên ngoài khá đẹp, chúng ta đi dạo trong phủ một vòng đi?"
Mấy năm trôi qua, nàng vẫn không có biến hóa gì quá lớn, kỳ thật cẩn thận tính toán, năm nay nàng đã hai mươi sáu tuổi, rõ ràng đã là mẫu thân của ba hài tử, da thịt lại vẫn vô cùng mịn màng như cũ, dáng người tinh tế thướt tha, năm tháng căn bản chưa từng lưu lại dấu vết trên người nàng.
Dự Vương cũng không có biến hóa gì quá lớn, vẫn tuấn mỹ vô song như cũ, điểm duy nhất thay đổi đại khái là đã hoàn toàn biến thành người bị thê tử quản nghiêm, cơ bản là mọi việc đều sẽ nghe theo nàng, nghe vậy, hắn nắm lấy tay nàng, hai người đi dạo trong viện một chút.
Hôm nay vừa lúc là mười sáu, mặt trăng tròn tròn, vô cùng sáng ngời.
Khi ánh trăng chiếu xuống, toàn bộ Vương phủ giống như khoác lên mình một vầng sáng nhu hòa, hai người chậm rãi tản bước, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu, chỉ cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.
Hai người ngồi xuống lương đình, Lương Y Đồng dựa vào vai hắn, nhớ tới ba bảo bảo, nàng không khỏi cong cong môi, "Cũng may Lão Tam là một nữ hài nhị, Lão Đại lại nghe lời, nếu đứa nào cũng giống Ninh Ninh, chúng ta sẽ bị giày vò.
Ôi, ta không quản được nó, về sau đều dựa vào chàng."
Kỳ thật Dự Vương không quản chặt Ninh Ninh, trừ phi là vấn đề mang tính nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không cho tiểu gia hỏa phạm phải, còn một ít việc nhỏ, từ trước đến nay hắn luôn mắt nhắm mắt mở, mỗi lần đều là Lương Y Đồng ném Ninh Ninh cho hắn thì hắn mới quản giáo mang tính tượng trưng một chút.
Chính bản thân hắn không có một tuổi thơ hạnh phúc nên hy vọng các bảo bảo có thể sống tùy ý một chút.
Hắn cong cong môi, ngón tay nắm lấy nàng thưởng thức một chút, "Hài tử đều có phúc của hài tử, không có gì phải sầu muộn."
Lương Y Đồng thích hắn thong dong bình tĩnh, không khỏi cong cong môi, cho dù Nhị bảo bảo ầm ĩ một chút, nhưng ngày tháng như vậy, nàng vẫn cảm thấy tốt từ tận đáy lòng.
Nàng cười vẫn ngọt ngào như trước, Dự Vương nghiêng đầu hôn lên mặt nàng một cái, cũng thấy rất may mắn vì kiếp này gặp được nàng.
Nắm lấy tay nhau, bách niên giai lão, đó là hạnh phúc của bọn họ.
***** TOÀN VĂN HOÀN*****.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...