Kiều Thê Chớ Có Chạy! FULL


...
Xử Nữ bước ra ngoài xem, hắn thấy một tiểu cô nương đứng quay lưng lại với hắn, kì lạ, sao lại có nữ nhân tới tìm hắn, không mời mà đến, chỉ có thể là hai đứa kia kéo vào đây thôi.
- Xin hỏi, vị Tiểu Thư này là?
Ma Kết nghe thấy tiếng gọi liền quay lại, cả hai bất ngờ chạm mặt nhau, thế mà nàng lại không hề nhận ra hắn là ai.

Ma Kết lúng túng không biết xin lỗi thế nào, Song Ngư cuối cùng cũng chịu phi ra đứng ngăn giữa hai người bọn họ.
- Người đừng có mà----
Song Ngư chưa kịp dứt lời thì Xử Nữ dùng một tay gạt đầu cô nhóc ra, Ma Kết giật mình, nàng nhìn Song Ngư rồi nhìn người trước mắt, Song Ngư là Tiểu Công Chúa được cưng chiều hết mức, ai dám đối xử với cô nhóc như thế.
- Vị Tiểu Thư này, trả lời bản vương được chưa?
Ma Kết đổ mồ hôi hột, người này xưng là bản vương thì chắc chắn không tầm thường rồi, nàng chỉ sợ vô lễ một cái là ngày mai có tang liền.
- Tiểu...Tiểu nữ Lý Ma Kết, tham kiến---
- Lý Tiểu Thư không biết tại sao lại ở đây nhỉ?
Trên đời này Ma Kết ghét nhất là người nhảy vào họng bản thân khi đáng nói, nàng nể người trước mặt nên không dám bộc lộ ra ngoài, không biết mai ai mới là người có tang nữa.
- Tiểu nữ đơn thuần là đi lạc, không biết người trước mắt đây xưng hô thế nào a?
Thấy nàng có mấy phần nghiêm túc, hắn cười khẩy, xem ra lời ban nãy Thiên Yết nói sai rồi, không lẽ nào thích người lại không biết mặt được.
- Tam Vương Gia, Sở Xử Nữ.
Song Ngư đứng nép sang một bên sững người, sao hắn không nói mẹ tên húy luôn đi, thích gọi tên húy người ta lắm mà.

Song Ngư nhìn qua Ma Kết, trời thấy đất thấy, nàng ta cừng đờ người ra, mặt lập tức đỏ bừng, sau đấy thì lảo đảo ngất mất tiêu.
- Trời má!!
Song Ngư lao tới chưa kịp đỡ nàng Xử Nữ đã đưa tay đỡ lấy, hại cô nhóc ngã sấp mặt trên nền đất, nghe thấy tiếng Song Ngư nên Thiên Yết chạy ra, thấy cảnh đấy nàng liền dụi mắt, ngước lên nhìn xong lại dụi mắt.
- Đừng dụi nữa, mắt ngươi có sưng lên thì đây vẫn là sự thật thôi.
Thiên Yết thực sự không tin vào mắt mình, Xử Nữ bế Ma Kết đi ngang qua nàng bước vào trong, nàng vội chạy lại đỡ Song Ngư dậy.
- Lão Tứ, Lý Tiểu Thư bị sao đấy?
- Nàng sau khi nhận ra Tam Thúc là người trong mộng liền ngất mất tiêu...!chắc nàng lâu rồi không thấy mặt...!quên mất rồi...
........
Song Tử đi đi lại lại trong hoa uyển phủ Tam Vương Gia, đã nói rồi mà, ai đi vào đây mà chả lạc, Song Tử cũng không ngoại lệ, cô tìm đường mắc mệt cũng chả biết phải đi đâu.
- Mẹ nó! Tức! Hóng chuyện cũng không được!

Song Tử đang định rẽ qua một con đường thì thấy Lệnh Hồ Như, cô liền nép lại bên bồn hoa, ló đầu ra nhìn xem nàng ta đi đâu.
- Ủa? Vừa mấy hôm trước đẩy người ta xong, đến khóc lóc xin lỗi các kiểu xong hôm nay xuất hiện ở đây là sao??
Song Tử thấy Lệnh Hồ Như đi rất hiên ngang, nàng ta giống y như người đã rõ đường ở đây vậy, cô nhìn theo hướng đi của nàng ta rồi lén lén đi theo, theo như trong nguyên tác thì nàng ta là bị lạc mới vô tình gặp được Tam Vương Gia, cả hai trò chuyện mới hiểu nhau, dần dần nãy sinh tình cảm.
- Ủa có lộn hông? Tao nhớ hôm bữa ổng đánh tao đau lắm nè, sao dễ dãi vậy?
- Công Chúa, nếu ngài ở đây thì chúng ta mặt đối mặt được mà, hà cớ gì phải lén lút như thế.
Không ngờ Lệnh Hồ Như lại phát hiện được cô, Song Tử thế mà quên bén mất việc ở thế giới này vận hành ma pháp, khả năng của con người không có tầm thường như thế giới của cô.

Song Tử bước ra đối mặt với nàng ta, nàng ta lấy vẻ hối lỗi, lập tức tiến tới nắm lấy tay cô, khóe mắt bỗng rơi lệ.
- Công Chúa, rốt cuộc ta phải làm gì ngài mới ta thứ cho ta đây? Chuyện hôm ấy ta không cố ý, ta không biết sau đó là vực thẳm mà...
Song Tử quyết không thể để tâm mềm mỏng như mấy ngày trước nữa, cô giật mạnh tay ra, Lệnh Hồ Như thế mà lại ngã ra đất, cô giật giật mắt, nhìn là biết ăn vạ rồi, ở đây không có ai, cớ sao lại ăn vạ chứ.
- Tam Công Chúa, ngài làm gì ở đây?
Song Tử bất ngờ quay lại, không ngờ đó là Thiên Bình, cô đọc truyện đúng là sơ xuất, Lệnh Hồ Như sao có thể tự mình lạc ở đây được, chỉ có thể là Thiên Bình đưa nàng ta đi theo thôi.
- Quốc Sư...? Sao ngài lại...
Song Tử chưa nói hết câu, Thiên Bình đi lướt qua cô, tiến tới đỡ Lệnh Hồ Như dậy.

Song Tử từ từ quay lại nhìn, cô nghiến răng cố kìm sự tức giận, thì ra là ăn vạ anh trai, đợi xem Thiên Bình hỏi tội cô thế nào.
- Ca, muội không sao, Công Chúa không chấp nhận lời xin lỗi của muội...
Sắc mặt Thiên Bình trông có vẻ không tốt rồi, Song Tử hừ một tiếng, để xem nàng ta làm thế nào để công kích cô, đơn giản là mấy câu nói đó thôi ư?
- Tức chết ta, đằng nào Quốc Sư chả cuống cuồng lên.
- Thần thay mặt nàng xin lỗi ngài, mong Công Chúa lượng tha.
Thiên Bình thế mà không hỏi tội Song Tử, không lẽ hắn còn biết đây là Tam Vương Gia đích phủ, không dám dạy dỗ cô.
- Hại ta đập đầu vào đá, ta có thể cho qua, nhưng hại bằng hữu ta hôn mê bất tỉnh, ta phải làm sao đây? 
- Dựa vào một lời của người làm có thể kết tội nàng hại Thẩm Tiểu Thư, Công Chúa có phải mềm lòng quá độ dẫn tới dễ tin người như thế?
- Ta mềm lòng quá độ? Ta mềm lòng quá độ thì ta kết tội nàng làm gì? Ngài là đang bênh vực nàng, đổ hết tội lỗi lên ta?
- Thần không dám đổ tội lên người Công Chúa, xin ngài chú ý lời nói, không thể dễ dàng kết tội muội muội ta như thế.
- Quốc Sư! Ta không biết ta mới là người mềm lòng, hay ngài mới là người mềm lòng nữa, lời ta nói rõ mồn một như thế, ngài lại cố nguỵ biện cho nàng?
...
Vì không muốn làm phiền Xử Nữ với Ma Kết nên Thiên Yết kéo Song Ngư rời đi, không ngờ trên đường đi ra thì thấy thấp thoáng bóng dáng của Song Tử, còn nghe được tiếng cô nói rất rõ ràng, cả hai người bọn họ cũng thích hóng náo nhiệt, liền nhanh chóng chạy đến xem.

- Ca...!đừng cãi lại Công Chúa..

muội..muội sẽ chịu tội mà..
Nghe thấy giọng Lệnh Hồ Như, Thiên Yết phanh gấp, nàng bị cái giọng ngọt chết người này làm dựng hết tóc gáy lên, chuyện gần đây chả hiểu sao lại cứ bị liên quan đến nàng ta.
- Quốc Sư, nghe nàng ta đi, người sai phải nhận tội.
Lần này là giọng của Song Tử, Thiên Yết và Song Ngư nhận ra giọng của cô trầm bất thường, thường ngày cô cũng ẻo lả lắm, nói lời nào là nghe ngứa đòn lời đó, thế mà hôm nay trầm giọng hắn ra, chứng tỏ là cô tức như núi lửa sắp phun trào rồi mà còn gắng nhịn.
- Công Chúa, dù gì cũng nên đợi Thẩm Tiểu Thư tỉnh lại, chuyện nào ra chuyện đó, ngài không lẽ muốn thay Thẩm Tiểu Thư xét tội nàng?
- Quốc Sư, một lời ta không nói, nửa lời ta không nói, ngài lấy đâu ra lí thuyết ta xét tội thay Thẩm Bạch Dương?
Biết Song Tử cãi nhau với Thiên Bình vì Lệnh Hồ Như, Thiên Yết cũng ngứa tay đến nơi, Quốc Sư thường ngày bị cô chọc mà cũng không dám nói lại một lời, dạo nay lại vì Lệnh Hồ Như cãi nhau với cô, nàng đáng ra không nên xen vào, cơ mà nàng cũng chả ưng gì Lệnh Hồ Như, nhìn nàng ta trông rất ngứa mắt.
- Hoàng Tỷ khai ân! Đừng làm lớn chuyện mà..!
Song Ngư liều mạng cản Thiên Yết lại, cơ mà một khi Thiên Yết đã điên thì có cản cũng vô ích.
- Công Chúa, ngài đừng cãi nhau với ca ca của ta..
- Tránh ra! Ta không có nói chuyện với ngươi!
Lệnh Hồ Như níu lấy tay Song Tử lại liền bị cô hất mạnh ra, lại chiêu trò cũ, nàng ta ngã ra đất, Thiên Bình vội đỡ nàng dậy, Song Tử hiếm khi lớn tiếng, chuyện khiến cô tức như thế này, sao mà cô có thể nhịn được.
- Công Chúa, cho dù có tức chết ngài cũng không nên đẩy ngã nàng!
- Ngài là đang dạy đời ta à !? 
- Hỏi thử xem có nữ nhân nào hành động như ngài không !?
- Ngài..!!
Song Tử cứng họng, cô nhìn Lệnh Hồ Như nép vào lòng Thiên Bình mà nghiến răng, tay cô sớm đã siết thành nắm đấm, chỉ chờ có dịp công kích thôi, hắn hàm ý nói cô không giống nữ nhân, còn khiến cô tức hơn.
- Lão Tam, đừng ấm ức, nếu muội muốn khóc thì ôm lấy Hoàng Tỷ.
Song Tử bất ngờ quay lại, Thiên Yết xuất hiện từ lúc nào không hay, nàng dang tay ra chờ đợi cô, cô mím môi nhìn nàng, nàng gật đầu, cô liền bật khóc lao tới ôm lấy nàng.
- Hoàng Tỷ...hức..
Thiên Yết vỗ về Song Tử đang nức nở, nàng trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Như, nàng ta sợ hãi không dám nhìn thẳng nàng, nghe tiếng khóc của cô một lớn, nàng dịu lại vuốt ve cô.
- Ngoan, còn có Hoàng Tỷ, Hoàng Tỷ bảo vệ muội.
Nghe thấy tiếng khóc của Song Tử, Song Ngư cũng chịu tiến tới, nếu Song Tử không battle với Thiên Bình nữa, để cô nhóc ra mặt cho.
- Quốc Sư, tỷ ấy khóc rồi, trông có giống nữ nhân không?

Thiên Bình không biết phải nói thế nào, hắn chỉ là buột miệng nói ra, hắn không ngờ đến việc Song Tử khóc, Thiên Yết với Song Ngư còn xuất hiện lúc này nữa.
- Là thần đã mạo phạm, xin Công Chúa trách phạt.
Thiên Bình bỏ Lệnh Hồ Như ra quỳ xuống trước mặt Song Ngư, cô nhóc hừ một tiếng, chỉ chỉ về phía Song Tử.
- Người khóc là Tam Hoàng Tỷ của ta, muốn xin trách phạt thì xin tỷ ấy.
- Thần...
Song Tử kéo kéo vạt áo Thiên Yết, nàng hiểu được ý cô liền bế cô lên, đi lướt qua Thiên Bình còn quỳ dưới nền đất.

Thiên Bình liếc nhìn Song Tử, Song Tử cũng liếc nhìn hắn một cái rồi thu mắt lại, môi mấp máy gì đó.

Hắn không nghe rõ, nhưng nhìn theo khuôn miệng cô, hắn cũng phần nào hiểu được.
- Quốc Sư, chuyện hôm nay xin chớ để trong lòng, mạng của ngài là do Hoàng thất Đại Hà cưu mang, xin ngài chớ tạo phản.
- Thần...!đã rõ.
...................................
Thấy Ma Kết vì sốc mà ngất, Xử Nữ không biết sao có chút hứng thú với nữ nhân trước mặt rồi, là Song Tử đề xuất cho hắn, Thiên Yết với Song Ngư còn có công đem nàng ta đến đây, để hắn xem nên tặng cho mỗi đứa một cuốn sách vào đầu hay mặt đây.
- Nói ra thì, nàng ta khá giống với nàng ấy.
Xử Nữ liền lắc đầu, hắn thở ra một hơi dài rồi đứng dậy trở về bàn làm việc.

Trên bàn của hắn vẫn chất chồng sách, có mấy cuốn sách bị mở ra, hắn nhìn là biết Thiên Yết đã đọc rồi, nội dung trong đó chính xác là tư liệu về gia tộc Lệnh Hồ, còn có mấy cuốn tư liệu về Diệp Gia, chuyện hai gia tộc diệt vong liên quan đến vụ càn quét 11 năm trước, không biết sao giờ hắn lại nổi hứng tìm hiểu lại về chuyện này.
- Khi quân ta đến, gia tộc Lệnh Hồ sớm đã bại dưới tay vu tộc phía Bắc xâm lược, chắc chắn không còn một người sống sót trong trận đó nữa, cùng lắm là tiểu thiếu gia còn hi vọng.
Xử Nữ ngồi độc thoại một mình, hắn để tay lên trán ngẫm một hồi, chợt quả tinh cầu bỗng phát sáng, ánh sáng ban đầu nhợt nhạt, nhưng sau đó liền sáng chói, hắn cảm nhận được chuyện không lành, không lẽ trong trận càn quét đó vẫn có người còn sống?
- Chủ nhân, Quốc Sư cầu kiến.
- Mời vào.
Trùng hợp nhỉ, không lẽ tinh cầu phát sáng là vì sự xuất hiện của Quốc Sư, Xử Nữ nhếch mép, hắn có nhiều chuyện muốn nói với Quốc Sư lắm, dù gì cũng là hắn cho gọi đến.
- Tham kiến Vương Gia, không biết ngài ch gọi thần có chuyện gì?
- Quốc Sư cứ từ từ, ngồi xuống đi, bản vương gọi người chuẩn bị trà.
Hắn mới Thiên Bình ngồi xuống, Thiên Bình lại không ngồi, Xử Nữ nhìn hắn bằng ánh mắt dị nghị, có điều kiện gì mà phải từ chối chứ.
- Vương Gia không cần chuẩn bị, thần sẽ đi nhanh thôi.
- Không biết Quốc Sư có chuyện gì, trong phủ có khách ư?
- Là muội muội của thần, thần để nàng ở lại phủ không yên tâm nên đưa nàng cùng đi, giờ chỉ sợ nàng lạc ở trong hoa uyển của ngài.
Xử Nữ chợt rùng mình, hắn tưởng Thiên Bình nói nhảm, nhưng khi hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự có một cô nương đang ở trong hoa uyển của hắn.
- Quốc Sư lấy đâu ra muội muội vậy?
- Là muội muội ruột thịt của thần, nàng từ quê nhà đến đây, không biết Vương Gia hỏi vậy là có ý gì?
Xử Nữ lắc đầu thở dài, chuyện 11 năm trước vốn không hề cho Thiên Bình biết, nếu hắn biết gia tộc hắn sớm đã diệt vong thì hắn làm gì còn ở hoàng cung, gia tộc hắn diệt vong lúc hắn ở độ tuổi xốc nổi nhất, nếu báo cho hắn thì giờ người ở đây làm Quốc Sư có mà lại là người khác rồi.

- Thôi được rồi, chuyện ta định nhờ Quốc Sư có thể để hôm khác, Quốc Sư đưa muội muội về đi.
Xử Nữ phất tay, hắn quay đi vào trong xem Ma Kết đã tỉnh chưa, mặt thuận tiện liếc nhìn qua khung cửa sổ, Lệnh Hồ Như đã không còn ở hoa uyển nữa rồi, làm hắn có chút lo lắng. 
- Thần xin cáo lui.
Thiên Bình quay người rời đi, Lệnh Hồ Như không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa, ló đầu vào nhìn hắn đi ra. 
- Ca, muội muốn đến thăm Thẩm Tiểu Thư.
Xử Nữ vừa bước vào trong, vừa mới vén màn lên, Ma Kết phi thẳng ra ngoài đụng thẳng vào vai hắn, nàng chạy ra xem.

Căn bản Ma Kết đã tỉnh từ lâu, nàng ngồi suy nghĩ bản thân nên nói gì với Xử Nữ, không ngờ nghe thấy tiếng Lệnh Hồ Như nhắc đến Bạch Dương, nàng liền lao ra, Bạch Dương dù gì cũng là bằng hữu của nàng, tại sao nàng ấy có chuyện mà nàng lại không biết.
- Đợi đã! Thẩm Bạch Dương sảy ra chuyện gì !?
Thiên Bình với Lệnh Hồ Như bất ngờ quay lại, Ma Kết đã chạy đến ngay sau lưng họ, mặt nàng hớt hãi tột độ, Thiên Bình thấy thế liền nhìn Lệnh Hồ Như, nàng ta liền quay mặt đi.
- Lý Tiểu Thư, Thẩm Tiểu Thư có chút chuyện không may sảy ra, hiện tại đang hôn mê, cô đừng---
Ma Kết chạy vụt qua Thiên Bình, hắn còn chưa kịp dứt lời, nàng đã chạy được một đoạn xa, Xử Nữ từ bên trong bước ra xem náo nhiệt, hắn cười khẩy, rõ ràng bị lạc mà còn chạy như đúng rồi.

Khi thấy Lệnh Hồ Như, Xử Nữ nhíu mày, nàng ta liền quay mặt nhìn hắn, hắn liền né tránh.
- Vu thuật mê hoặc à?
Xử Nữ khẽ động ngón tay, một làn gió nhẹ nổi lên, đưa một chiếc lá bay từ cửa sổ vào, chiếc lá bay tới chỗ nàng ta, nhẹ lướt qua gương mặt nàng, liền tạo ra một vết xước.
Lệnh Hồ Như chạm lên mặt, nhân lúc Thiên Bình không để ý, nàng ta không biết dùng cách nào, làm chiếc lá còn xanh liền nát thành mấy mảnh nhỏ.
Xử Nữ biết được hành động của nàng ta, tuy không đá động đến xung quanh, nhưng mức độ sát thương rất cao, quả không phải người bình thường a.
- Quốc Sư chớ nghĩ nhiều, nàng là khách của ta, ngài có thể về được rồi.
Thiên Bình cũng không muốn làm phiền Xử Nữ, tay nắm lấy tay Lệnh Hồ Như kéo nàng đi, Xử Nữ nghiêng đầu nhìn theo hai người họ, coi bộ hắn cũng nhận ra sự khác biệt.
- Lệnh Hồ Gia tóc chẳng phải đều màu bạc trắng à?
-----------------------------------------------------
Chuyên Mục Quen Thuộc Hằng Ngày~________________
Bạch Dương: ( Kéo má Song Tử ) Sao lại khóc rồi? Hai người chẳng phải vui vẻ lắm à?
Kim Ngưu: Hôm bữa cầm nhầm kịch bản của Quốc Sư thì thấy có cảnh đánh trả mà?
Tg: Nào có nào có~
Song Tử: Mẻ bảo phu thê không được tương tàn--- Ủa gì???
Bạch Dương, Kim Ngưu: Ùm húm, rõ rồi.
Song Tử: Ê ê nghe tao giải thích..!
Tg: ( bịt miệng Song Tử ) Im lặng là vàng nha~
-------------Nhưng nói ra mới là kim cương----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui