Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Về đến nhà Mộng Uyên liền chạy xuống bếp phụ giúp cho dì Dương.
"Dì Dương, hôm nay có món gì thế ạ?"
"Hôm nay, có canh cá và mấy món mà cô thích ăn nhất."
"Thật ạ.
Nhưng mà cháu ngán canh cá lắm rồi dì có thể đừng nấu nữa được không ạ?"
"Việc này tôi không làm chủ được, hay cô nói với cậu chủ đi."
"Ồ, vậy thì không cần đâu ạ."
Mộng Uyên liền uất ức mà chấp nhận thôi.
"Sao thế, có việc gì không vui sao?"
Mộng Uyên giật mình quay lại thấy Cao Trọng đang đi tới.
Cô nghĩ thật là xui xẻo mỗi lần nói xấu anh, anh đều xuất hiện ngay sau đó liền, liệu anh có nghe phải oan gia của cô không nữa?.
"Dạ không có gì đâu chủ tịch.
Mà sao hôm nay ngài về sớm vậy ạ?"
"Hôm nay tôi cảm thấy không được khỏe."
"Ngài bị ốm rồi sao? Để tôi xem thử.!"
Mộng Uyên lập tức đặt tay mình lên trán của anh giúp anh xem có bị sốt hay không.
Cao Trọng thì ngơ ngác trước hành động của cô, nhưng vẫn đứng im cho cho làm.
"Cũng đâu có sốt."
"Tôi vẫn chưa nói hết mà, không khỏe là vì hôm nhiều việc nên đâu đầu mà thôi."
"À.Vậy tôi đi lấy thuốc cho ngài."
Mộng Uyên liền tức tốc đi lấy thuốc cho anh, anh còn chưa kịp nói gì.
Cao Trọng mỉm cười mà nghĩ.
[Có phải kiếp trước em là con thỏ không hả?.
Sao em lại nhanh như vậy hả?].
Một lúc sau Mộng Uyên mang viên thuốc đưa đến trước mặt Cao Trọng.
"Ngài uống nó đi, một lát sẽ hết đau thôi."
Dì Dương cùng với Đằng Phong lại lo lắng cho cô.
Cao Trọng ghét nhất là uống thuốc, mà lại còn bị bóc ra khỏi vỏ nữa, họ thấy sắc mặt anh bắt đầu u ám.
Đằng Phong đang định lên tiếng giúp cô thì Cao Trọng đã lên tiếng.
"Được, vậy em lấy giúp tôi ly nước đến đây"
Dì Dương và Đằng Phong không khỏi bàng hoàng mà nhìn nhau.
".....".
Mộng Uyên nhanh chóng mang một ly nước đến.
"Nước của ngài "
Cao Trọng ngoan ngoãn bỏ viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống mà không do dự.
Mộng Uyên đột nhiên nói:
"Ngài không sợ tôi đưa thuốc độc cho ngài uống hay sao?"
"Em không nỡ làm vậy với tôi đâu nhỉ!"
Mộng Uyên cười giả trân với anh một cái rồi bên chén đũa hộ dì Dương.
Lúc ăn cơm Mộng Uyên không hề tập trung ăn mà cứ ngồi nhìn thức ăn rồi ngậm lấy đũa.
Cao Trọng thấy vậy liền buông đũa xuống hỏi cô.
"Không hợp khẩu vị?"
"Không có là tôi hơi ngán món canh cá này quá, muốn được ăn canh gà giống ngài".
Cao Trọng không nói mà cầm chén canh của mình đổi cho cô, Mộng Uyên lập tức vui vẻ.
"Cảm ơn chủ tịch "
"Mau ăn đi, ngày mai sẽ nói dì Dương đổi món canh cho em."
"Thật sao, vậy tốt quá.
Ngày nào cũng ăn canh cá tôi sắp ngán chết rồi."
Bởi vì lúc đầu Mộng Uyên trúng độc nên anh phải cho người nấu canh cá bồi bổ cho cô, nhưng cũng quên mất đổi món khác làm cô phải ngán, là sơ xuất của anh.
Dì Dương và Đằng Phong đứng ở xa nhìn hai người mà cười khúc khích.
"Rõ ràng cậu chủ đã thay đổi vì cô ấy, thay đổi đến khó tin.
Biết quan tâm hơn, cũng không nổi giận, cũng ân cần với người khác hơn.
Ông chủ và bà chủ ở chính suối cũng an lòng."
Hôm nay, công việc cũng khá ít nên Mộng Uyên muốn làm việc xong liền tìm Thu Hương và Hồng Trâm về phòng của mình để giúp cô chọn quần áo, gói quà chuẩn bị cho tối mai đi ăn cùng Trần Phong.
[...]
Hôm sau Mộng Uyên khi đi làm còn đặt biệt mang theo một bộ quần áo để chuẩn bị cho bữa tiệc tối.
"Sao hôm nay cô mang theo nhiều thứ vậy? Có cần chúng cầm giúp cô không?"
"Không cần đâu, cái túi này nhờ hai cô cất giúp tôi.
Tối nay làm quà tặng cho anh Phong Phong"
Mọi việc vẫn cứ như thường ngày nhưng chỉ có trưa hôm nay là khác mà thôi.
Có vài cô gái mà Mộng không hề biết tên, cũng không thân ở phòng tài chính sang rủ cô cùng đi ăn trưa.
Nhưng Mộng Uyên vốn dĩ không thân quen với họ nên cũng đã từ chối khéo.
Đợi tất cả mọi người đều đi hết rồi cô mới chạy thẳng lên phòng làm việc của chủ tịch.
Vừa bước ra khỏi thăng máy Mộng Uyên đụng phải thư ký Hà.
Thư ký Hà trong thấy hành động cô cứ như vừa làm điều gì xấu xa vậy.
Hết ngó đông rồi ngó tây, tay thì vỗ vỗ ngực thởn hổn hển.
"Có việc gì sao cô Mộng Uyên "
"Không có, tại tôi sợ bọn họ phát hiện tôi sử dụng thang máy dành riêng cho chủ tịch mà thôi!"
"Chủ tịch đang đợi cô đó cô mau vào đi"
"Được, cảm ơn anh thư ký Hà "
Mộng Uyên hít một hơi lấy lại bình tĩnh gõ cửa rồi bước vào bên trong.
"Sao hôm nay em lại đến muộn thế? Có phải việc hôm nay quá nhiều không?"
"Không phải đâu ạ, không biết hôm nay mấy người phòng tài chính bị làm sao, hết người này đến người khác lại rủ tôi đi ăn cùng họ.
Trước nay tôi đâu có thân với họ."
Mộng Uyên nói một hơi, nhưng vừa nói xong Cao Trọng lại bật cười.
Mộng Uyên càng ngơ ngác khó hiểu nhìn anh mà chau mày lại.
"....???"
"Em ngốc thật sao? Bọn họ trong thấy gần đây em đi đi về về đều có người đưa đón bằng xe đắt tiền nên muốn kết thân với em đó cô gái ngốc ạ."
"Nhưng...nhưng mà đó đâu phải là của tôi, là xe của ngài mà"
"Bọn họ đều không biết, chỉ có em biết mà thôi."
"Thì ra là vậy.
Vậy chủ tịch ngài có thể đổi một xe bình thường hơn được không? Tôi không thích bị người khác chú ý."
"Được, em cứ nói với Thu Hương là được."
"Cảm ơn chủ tịch!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...