Thế nhưng, mùng bốn tháng năm, đúng ngày cả nhà Đông Cung rời kinh, Hữu Đô đốc đương triều đã từng đánh đâu thắng đó lại được Vũ Lâm Vệ canh giữ, ngồi trên một chiếc xe tù đi ra ngoại ô Kinh thành để đưa tiễn nữ nhi và nữ tế một đoạn đường.
Dọc đường đi, những bách tính sống gần chùa Từ Ân bị mất thân bằng quyến thuộc thi nhau tới tấp bốc rau thối và trứng gà ném vào trong xe tù không chút nể nang.
Dương Khang bị ném đồ bẩn thỉu khắp mặt mày nhưng vẫn không nhúc nhích.
Tin này truyền tới Ngự thư phòng, đầu gối Hoàng đế suýt khuỵu xuống, mắt nheo lại, lóe lên từng luồng ánh sáng lạnh.
“Phụ vương, xin phụ vương nghĩ mà xem.
Nếu một mai Đại Đô đốc đã từng uy chấn thiên hạ rơi vào kết cục trở thành chuột chạy qua đường bị người người đòi đánh như vậy thì thử hỏi trong lòng bệ hạ sẽ nghĩ gì? Trong lòng bách quan sẽ nghĩ gì?”
“Dương Khang đã từng chịu đựng nhiều khổ cực, lập nên nhiều chiến công hiển hách, được tướng sĩ biên quan và bách tính kính yêu.
Hôm nay ông ấy bị người ven đường vũ nhục, thử hỏi ngày sau liệu còn ai chịu cống hiến cho bệ hạ, cho Đại Tấn nữa đây?”
“Chiêu này tưởng như tầm thường nhưng thực ra lại đâm trúng trái tim của bệ hạ.”
Nam nhân trẻ tuổi, cao ráo đứng trong bóng tối mỉm cười: “Dương gia xảy ra chuyện, lòng quân bất ổn, phụ vương cứ chờ mà xem, chỉ ít ngày nữa thôi, vụ án Dương gia sẽ có kết quả.”
Sau tết Đoan Ngọ, quan lại và thương hộ liên quan tới vụ án Thái tử lần lượt bị định tội.
Có người bị chém đầu ở Ngọ môn, tịch biên gia sản, có người bị đày đi biên ải, có người bị cách chức, vĩnh viễn không được tái bổ nhiệm.
Từ đầu đến cuối, tam ti không điều tra ra được chứng cứ mưu phản của Dương gia.
Dương Khang kiên quyết không chịu nhận tội cấu kết với Đại Ngột.
Hoàng đế hạ chỉ thu hồi binh quyền của Dương gia, lệnh cho Dương Khang các lão hồi hương, dưỡng già.
Vụ án Đông Cung tạo phản đến đây là kết thúc.
*
Lần này Thái tử đi, Hoàng đế lại đổ bệnh.
Bùi Mộc Hành bận theo hầu, đã hai ngày rồi không hồi phủ.
Sáng mùng bảy tháng năm, Từ Vân Tê đang ngồi điều chế son phấn dưới mái hiên mở cùng với Bùi Mộc San thì một đại nha hoàn của Cẩm Hòa đường tới, đứng dưới hành lang, cười tươi rói hành lễ với hai người: “Ngũ cô nương, Vương phi mời người qua bên đó.”
Bùi Mộc San đang học tập hăng say, đáp mà không quay đầu lại: “Ta mới từ chỗ mẫu phi qua đây, giờ này thì có chuyện gì mà lại bắt ta phải qua đó chứ…”
Nha hoàn liếc nhìn Từ Vân Tê đầy ẩn ý rồi đành phải đáp: “Tuần phu nhân nhà bên dẫn theo Nhị tiểu thư tới thỉnh an Vương phi, Vương phi mời người qua đó.”
Bùi Mộc San ngoái lại nhìn.
Trước đây, quan hệ giữa nàng ấy và Tuần Vân Linh tốt vô cùng, Tuần phu nhân cũng rất thương nàng ấy, nếu không tới gặp thì không phải phép nhưng nghĩ tới mối bất hòa ngầm giữa bọn họ và tẩu tẩu, nàng ấy lại lo sẽ làm Từ Vân Tê buồn lòng.
Từ Vân Tê nhận ra nỗi khó xử của Bùi Mộc San, nàng cười khoát tay: “Muội mau đi đi, khách nhân tới cửa thì nên ra chào.”
Bùi Mộc San kéo nàng: “Tẩu đi với muội nhé?”
Từ Vân Tê liếc thấy vẻ mặt của nha hoàn đầy khó xử bèn cười đáp: “Ta không đi được.
Nếu ta qua đó, e là Vương phi sẽ khó xử.”
Bùi Mộc San vỗ trán: “Đúng thật.”
Chẳng bao lâu sau, Bùi Mộc San đi cùng đại nha hoàn tới Cẩm Hòa đường, còn chưa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng cười của mẫu thân và Tuần Vân Linh.
Đã lâu rồi Hi Vương phi không vui vẻ như vậy.
Sau khi đi vòng qua tấm bình phong phỉ thúy bước vào minh gian*, quả nhiên Bùi Mộc San nhìn thấy Hi Vương phi ôm Tuần Vân Linh, ngọt ngào bảo:
“Cháu à, từ hôm nay, cháu chính là con gái nuôi của ta, để hôm nào ta làm chủ, chọn cho cháu một mối hôn sự tốt đẹp.”
*Minh gian hay gọi là ngoại gian, tâm gian, là không gian giữa bốn cột trụ mái hiên trong kiến trúc cổ, hai bên còn lại gọi là thứ gian.
Theo thông lệ, minh gian thường rộng hơn thứ gian.
Trước đây Hi Vương phi từng âm thầm chọn Tuần Vân Linh làm thê tử cho Bùi Mộc Hành, mọi người đều biết chuyện này.
Dưới cái nhìn của Hi Vương phi, bà ấy là người thất tín với Tuần Vân Linh nên trong lòng áy náy.
Để đền bù cho Tuần Vân Linh, bà ấy định nhận nàng ta làm nghĩa nữ, một là để vẹn toàn cho tình cảm trong quá khứ, hai là, từ nay Tuần Vân Linh và Bùi Mộc Hành là huynh muội, người ngoài sẽ bớt đồn đại, chắc hẳn Tuần Vân Linh cũng có thể hoàn toàn buông bỏ Bùi Mộc Hành.
Nữ tử đang rúc vào ngực bà ấy làm nũng chải búi tóc rủ, mặc trường y cân vạt màu vàng mơ phối với váy mã diện thêu bươm bướm, đôi mắt như trái nho rất xinh đẹp, ngoại hình tương tự Tuần phu nhân ngồi uống trà ở bên cạnh tới bảy, tám phần.
Tuần Vân Linh nghe thấy mình được nhận làm nghĩa nữ, cười bẽn lẽn đáp: “Người nói sao thì cháu xin nghe vậy.”
Bên đầu kia, Tuần phu nhân nghe vậy, để chén trà xuống, cười lắc đầu: “Vương phi đừng như vậy, có câu anh em xa không bằng láng giềng gần, trong lòng bọn ta đã sớm coi Vương phi như thân nhân, nếu còn kết nghĩa nữa thì không khỏi vẽ vời thêm chuyện, chuyện này cứ bỏ qua đi.”
Vương phi thấy mẫu nữ bọn họ như thế lại càng thêm áy náy.
Tạ thị và Lý thị ngồi bên cạnh.
Tạ thị ngồi sát bên cạnh Tuần phu nhân, bắt chuyện với bà ta.
Lý thị thì ngồi uống trà một mình, nhếch nhẹ khóe môi.
Bùi Mộc San vào phòng, thi lễ với Tuần phu nhân trước rồi mới vui vẻ chào hỏi Tuần Vân Linh:
“Vân Linh, ngươi về rồi.”
Tuần Vân Linh nhìn thấy Bùi Mộc San, sắc mặt gần như lập tức bừng sáng, nàng ta vội vàng rời khỏi ngực Vương phi, đứng dậy chào.
“San San, ta nhớ ngươi chết đi được, nửa năm nay ngươi vẫn ổn cả chứ?”
Bùi Mộc San ôm chặt Tuần Vân Linh, quan sát nàng ta mấy lượt: “Trông sắc mặt ngươi tốt như vậy, hẳn là đều ổn cả.”
Tuần Vân Linh ngượng ngùng sờ hai gò má.
“Nào có...”
“Ồ...” Bùi Mộc San xích lại gần xem cho kĩ: “Mặt ngươi có thoa một lớp phấn dày.”
Lý thị đang cười khúc khích suýt chút nữa thì sặc.
Hi Vương phi lạnh lùng nhìn Lý thị, Lý thị vội mấp máy môi đứng dậy xin lỗi.
Tuần Vân Linh bị Bùi Mộc San nói toạc ra như vậy, nét mặt không khỏi ngượng ngập, nàng ta lẩm bẩm giải thích: “Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, ta bị gầy đi nhiều, bởi vậy mới phải dùng phấn để che đi.”
“Ồ, phải rồi, ta mang về cho ngươi một bộ son phấn đấy…” Tuần Vân Linh giơ tay ra hiệu với tỳ nữ, tỳ nữ mang một chiếc hộp lại.
Hi Vương phi nghe vậy cùng nói với Tuần phu nhân ngồi bên cạnh: “Các ngươi khách khí quá.”
Tuần phu nhân cười: “Đâu có, lúc bọn ta ở chùa Thanh Sơn, Vương phi đã đưa tặng nhiều thuốc bổ như vậy, trong lòng không khỏi băn khoăn.”
“Đây là chuyện nên làm.”
Tuần Vân Linh kéo Bùi Mộc San ngồi xuống, định mở ra cho nàng ấy xem.
Bùi Mộc San lại chỉ vào má nàng ta: “Mặt ngươi bôi thứ này à?”
“Đúng vậy, ta thấy chúng rất tốt!” Tuần Vân Linh nói.
Bùi Mộc San nghe vậy lập tức lắc đầu: “Vậy khỏi, ngươi cứ giữ lại mà dùng, bây giờ ta không cần dùng những thứ son phấn này nữa.”
“Gì?” Tuần Vân Linh lộ vẻ kinh ngạc rồi hụt hẫng hỏi: “San San, ngươi trở nên xa lạ với ta rồi sao?”
“Ôi chao, đâu có, đâu có, ta thật sự không cần mà, ngươi xem mặt ta đi, có phải là mềm mại, mịn màng hơn nhiều rồi không?” Bùi Mộc San kề mặt lại gần Tuần Vân Linh.
Ban nãy Tuần Vân Linh không để ý, giờ xem kỹ mới thấy da dẻ Bùi Mộc San rất đẹp, quả nhiên là tốt hơn trước nhiều: “Ngươi dùng son phấn gì vậy?”
Không chỉ riêng Tuần Vân Linh kinh ngạc mà ngay cả Lý thị và Tạ thị cũng tò mò nhìn thử.
Không có nữ nhân nào không để ý tới dung mạo của mình.
Bùi Mộc San tỏ ra đắc ý rồi cố ý nói: “Không nói cho mọi người biết.”
Tuần Vân Linh giận dỗi nhìn nàng ấy một cái: “Ngươi nói cho ta là mua ở đâu đi, ta sẽ đi mua cho ngươi mấy hộp.”
Bùi Mộc San thấy nàng ta có lòng tốt bèn nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, thứ này không mua ở ngoài được đâu.”
Không được Từ Vân Tê đồng ý, Bùi Mộc San sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai, nàng ấy không thể gây phiền toái cho tẩu tẩu được.
Tuần Vân Linh tỏ ra tủi thân.
Trước đây Bùi Mộc San chưa từng giữ bí mật gì với nàng ta.
Tuần Vân Linh càng nghĩ càng đỏ hoe bờ mi, nước mắt rưng rưng.
“Ôi ôi, ngươi đừng buồn, không phải ta không muốn nói mà là không thể nói được…” Bùi Mộc San còn có một tật xấu là không thích người khác khóc.
Hi Vương phi lườm nữ nhi một cái.
“Được rồi, có chút chuyện đấy thôi mà.” Nói rồi bà ấy gọi Tuần Vân Linh lại ngồi với mình.
Bùi Mộc San xòe tay, tỏ vẻ vô tội.
Hi Vương phi hỏi Tuần Duẫn Hòa về chuyện thọ yến: “Cuối tháng này là đại thọ của Tuần đại nhân, hẳn là sẽ làm to chứ nhỉ?”
Tuần phu nhân thở dài một tiếng, trả lời: “Về lý thì phải tổ chức đại thọ bốn mươi.
Với địa vị hiện tại của ông ấy, cả triều đều chú ý tới ông ấy, nếu bọn ta không tổ chức, người ta tới chúc cũng không thể đuổi về.
Trong lòng ta nghĩ, thay vì bạc đãi khách nhân thì chi bằng tổ chức một bữa tiệc thật linh đình để mọi người tới uống rượu vui vẻ.
Chỉ có điều hiện tại Đông Cung xảy ra chuyện, không biết có thích hợp hay không?”
Hi Vương phi lạnh lùng nói: “Chuyện trên triều là chuyện trên triều, có liên quan gì tới chúng ta.
Ngươi muốn làm thì cứ làm, đến bữa đó, cả nhà ta sẽ tới tặng quà chúc mừng.”
Tuần phu nhân trả lời: “Vậy đợi tới tối lão gia nhà ta về, ta hỏi ý ông ấy xem sao.”
Giọng điệu của Tuần phu nhân khiến người ta không khỏi hâm mộ.
Hi Vương phi cười nói: “Khắp Kinh thành này bói không ra người thứ hai như Tuần đại nhân.
Xét về có phúc thì phu nhân là có phúc nhất.” Hi Vương phi chưa từng lấy lòng người khác, câu này được nói rất chân tình.
Bà ấy làm hàng xóm với Tuần gia mười mấy năm, chưa từng nghe nói tới chuyện Tuần Duẫn Hòa nạp thiếp thất, ngay cả Hi Vương ân ái với bà ấy như vậy mà cũng còn nạp hai trắc phi và mấy thị thiếp.
Tuần phu nhân xoắn khăn thêu trong tay, chỉ cười mà không tiếp lời.
Gần tới trưa, Tuần phu nhân hồi phủ, Tuần Vân Linh lưu lại Vương phủ lần lượt tặng quà từng người một.
Tạ thị xuất thân thư hương thế gia, giỏi vẽ tranh màu, nàng ta tặng cho Tạ thị một hộp Hồ bút* và tặng cho Lý thị một hộp hoa lụa.
*Hồ bút tức bút Hồ châu (Hồ châu nay là vùng Hồ Bắc và Hồ Nam), cùng với mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành, nghiên mực Đoan Khê, chúng được gọi là văn phòng tứ bảo, là vật biểu trưng quan trọng cho nền văn hóa Trung Quốc.
Tương truyền, Hồ bút do tướng quân Mông Điềm của Tần Thủy Hoàng phát minh ra bằng cách dùng cành gỗ khô làm cán bút, lông hươu, lông cừu làm đuôi bút.
Ngày nay, Hồ bút được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể của Trung Quốc.
Bùi Mộc Lan bằng tuổi Tuần Vân Linh, hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng rất tốt, Tuần Vân Linh tặng cho nàng ấy một cây trâm trân châu, vốn còn bỏ ra nhiều tiền mua một bộ son phấn đang được ưa chuộng nhất để tặng cho Bùi Mộc San, tiếc là nàng ấy không nhận, Tuần Vân Linh hơi tiếc nuối.
Bùi Mộc San và Tuần Vân Linh đi ra đến chỗ cửa thuỳ hoa, Bùi Mộc San nhớ ra một chuyện:
“Ngươi chờ một chút, hồi tết ngươi thêu khăn tặng ta, ta còn chưa kịp tặng quà đáp lễ, để ta đi chọn quà tặng lại ngươi, ngươi chờ ta một chút.”
Tuần Vân Linh đưa mắt nhìn nàng ấy đi xa, chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, nàng ta mới thôi cười, quay người gọi một mụ nô bộc lại, nhét một mẩu bạc vụn cho bà ta: “Tam thiếu phu nhân nhà ngươi đang ở đâu? Đi báo là ta có đồ muốn đưa cho nàng ta.”
Xưa nay Tuần Vân Linh luôn rất hào phòng, cả Vương phủ từ trên xuống dưới không ai không thích nàng ta.
Bà tử vui vẻ ra mặt, cất bạc đi, chạy tới Thanh Huy viên chuyển lời.
Từ Vân Tê đang bận rộn, nghe nha hoàn bẩm báo như vậy, không khỏi ngẩn người.
Tuần Vân Linh tìm nàng có chuyện gì?
Không có lý nào nàng lại từ chối không gặp.
Nàng bảo:
“Mời khách tới Minh Ngọc đường, ta sẽ tới sau.”
Minh Ngọc đường nằm ở phía đông Thanh Huy viên, là sảnh được Tam phòng chuyên dùng để tiếp khách.
Từ Vân Tê bỏ chuyện đang làm dở lại, rửa tay, thoa một lớp kem rồi dẫn Ngân Hạnh tới Minh Ngọc đường.
Đã gần trưa, trời nắng gắt, Từ Vân Tê không đi lối cửa chính mà đi cửa hông rời khỏi Thanh Huy viên, dọc đường đi ngang qua rừng trúc, nhìn thấy một người đứng dưới mái hiên xanh mướt, khuôn mặt thanh tú, khi cười trông rất hoạt bát, người cũng như tên, rất xứng với một chữ “Linh”.
Từ Vân Tê đi vòng qua rừng trúc, gật đầu chào nàng ta từ xa.
“Tuần cô nương tìm ta có chuyện gì?”
Đây là lần đầu tiên Tuần Vân Linh tới Thanh Huy viên.
Nàng ta đứng dựa người vào lan can, nhìn vườn trúc xanh bên ngoài, nhớ trước đây Bùi Mộc Hành từng làm bài thơ “Phượng Vĩ Sâm Ngâm*”, chắc là để miêu tả cảnh trước mắt này.
*Nghĩa là khúc ngâm về rừng trúc tươi tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...