Nhưng sự thật là càng điều tra thì chứng cứ phạm tội của Thái tử sẽ càng bị lộ ra nhiều hơn.
Tần Vương nói xong, thấy Hoàng đế không có phản ứng thì nhịn không được ngước mắt lên nhìn lén ông ta nhưng lại nhận ra Hoàng đế đang quan sát mình chằm chằm, thầm hoảng sợ nên vội vàng cụp mắt xuống.
Sau đó, Hoàng đế lại đưa mắt về phía Yến Bình: “Yến Các lão nghĩ thế nào, cũng nghĩ như vậy chứ?”
Yến Bình híp mắt.
Mặc dù Thái tử không thật sự mưu phản nhưng việc hắn ta bị nghi ngờ là có liên quan đến việc gom tiền và có vấn đề về mặt đạo đức là sự thật, bây giờ vụ hoả hoạn ở chùa Từ Ân làm bị thương người vô tội, uy danh của Thái tử đã mất hết, chắc chắn không thể giữ nổi cái ghế Thái tử.
Hoàng đế biết rõ điểm này nhưng ông ta vẫn hỏi như vậy là vì muốn dùng tấn công để làm phòng thủ, mục đích thật sự của ông ta là giữ mạng cho Thái tử.
Làm sao Yến Bình có thể không hiểu ý của Hoàng đế, nhưng trong suy nghĩ của ông ta, không thể giữ Thái tử lại được nữa, đó là một mối nguy.
Nhưng lời này không thể do ông ta nói ra.
Chỉ có thể kích động người khác lên tiếng.
Thế nên, Yến Bình khom người, kiên quyết nói: “Thần cho rằng bệ hạ không cần phải điều tra nữa.”
Ông ta vừa dứt lời, Tiêu Ngự và Thi Trác đồng thời quét mắt về phía ông ta, đặc biệt là Thi Trác, trong mắt còn ẩn chứa sự tức giận.
Thi Trác và Tiêu Ngự đã hoàn toàn đắc tội với Thái tử, nếu Thái tử có thể thay đổi thời thế thì họ sẽ chết không có chỗ chôn.
Hoàng đế quan sát Yến Bình bằng ánh mắt sâu xa rồi bật cười, không nói gì, cuối cùng chỉ xoa tay nói: “Các ngươi lui ra hết đi.”
Chúng thần lục tục lui về sau, chỉ có duy nhất một người dũng cảm đi về phía trước, vén áo bào rồi quỳ xuống trước mặt Hoàng đế.
Người đó chính là Thi Trác, người đứng đầu Đô sát viện, vào những thời điểm quan trọng, Thi Trác cũng cực kỳ khí phách, lập tức lên tiếng.
“Bệ hạ là người cha tốt, thần đồng cảm như chính bản thân mình cũng rơi vào tình thế đó.
Nhưng bệ hạ chớ quên mối hoạ Cảnh Vương của tiền triều đã khiến bảy vị vương cùng tranh giành ngôi báu!”
Ông ta vừa dứt lời, các đại thần còn lại đều hoảng sợ khiếp vía, còn Hoàng đế thì xanh mét mặt mày, hai mắt rét lạnh, chỉ hận không thể băm vằm Thi Trác.
Tiền triều từng có một vị Thái tử vì thất đức nên bị giáng thành Cảnh Vương, ngay lúc đó Hoàng đế lại thương xót cho đứa con trai này nên đã giữ hắn ta ở lại Kinh thành.
Không ngờ sau này vị Cảnh Vương này lại tạo phản, khiến bảy vị vương gia cùng chiếm đoạt ngôi vua, triều đình rơi vào tình trạng rối ren trong suốt mười năm ròng.
Có thể nói lời này của Thi Trác đã đánh mạnh một roi vào người Hoàng đế, cũng đã phạm vào kiêng kị của Đế vương.
Cổ Hoàng đế nổi đầy gân xanh, ông ta tức giận nói: “Người đâu, kéo hắn ta ra ngoài cho trẫm…”
Ông ta còn đang muốn ra lệnh phạt ba mươi đại bản nhưng Lưu Hi Văn bỗng cao giọng nói: “Ai da, người đâu, mau tới dẫn Thi đại nhân ra ngoài, đừng để ông ấy nói bậy nói bạ làm bệ hạ nổi giận.”
Bị Lưu Hi Văn cắt ngang, cảm xúc của Hoàng đế bị kìm nén, ông ta dần dần bình tĩnh trở lại.
Thi Trác đã già lắm rồi, nếu bị đánh thật, e là sẽ đi đời nhà ma.
Thái tử sắp bị phế, ông ta thân là Hoàng đế mà lại đánh chết trọng thần, triều cục sẽ càng thêm rối ren, dân tâm không yên, tổn hại đến thanh danh trăm ngàn năm sau.
Hoàng đế chống hai tay lên bàn, từ từ ổn định cảm xúc, cuối cùng không nói gì nữa.
Cứ như vậy, Thi Trác bị người khác đưa đi.
Các đại thần rời khỏi Phụng Thiên điện theo từng nhóm năm nhóm ba.
Tuần Duẫn Hòa bước xuống cầu thang, đi tuốt ở đằng trước.
Ông ấy là người liêm khiết, lúc nào cũng giữ vẻ mặt thản nhiên, dường như luôn đứng ngoài cuộc.
Không lâu sau, Tiêu Ngự đã đuổi theo, mồ hôi chảy đầy đầu: “Xin Tuần đại nhân dừng bước.”
Tuần Duẫn Hòa dừng chân, quay đầu, bình tĩnh chắp tay chào Tiêu Ngự đang thở hổn hển: “Đại nhân có chuyện gì à?”
Tiêu Ngự vuốt trán, quay đầu về phía Phụng Thiên điện rồi hỏi Tuần Duẫn Hòa với vẻ lo lắng: “Tuần đại nhân, Thi đại nhân đã quyết tâm điều tra vụ án kia đến cùng, nhưng hôm nay Yến Các lão lại nói không điều tra nữa, ta thật sự không biết nên làm thế nào?”
Tuần Duẫn Hòa mỉm cười với ông ta: “Đại nhân thật sự không biết nên làm thế nào sao?”
Chỉ đơn giản là không biết nên nghiêng về phe ai thôi sao?
Suy nghĩ của Tiêu Ngự bị nhìn thấu, ông ta tỏ ra xấu hổ.
Tuần Duẫn Hòa cũng không vạch trần ông ta, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tiêu đại nhân, người đang ngồi bên trên là ai thì ông nên nghe người đó.”
Tiêu Ngự nhìn ông ấy với vẻ sâu xa: “Cũng đúng, vậy ý của bệ hạ là?”
Tuần Duẫn Hòa thờ ơ nói: “Tiêu đại nhân thử nghĩ xem, khi ông nói muốn điều tra, bệ hạ đã tỏ thái độ gì?”
Hoàng đế ngắt ngang lời của ông ta.
Tiêu Ngự cả kinh, lập tức hiểu ra điểm quan trọng ẩn chứa bên trong, vội vàng cúi thấp người chào Tuần Duẫn Hòa: “Đa tạ lời khuyên của đại nhân.”
Tiêu Ngự lớn tuổi hơn Tuần Duẫn Hòa nhiều, ông ta làm đại lễ này là vì thật tâm bội phục và tin tưởng ông ấy.
Tuần Duẫn Hòa chỉ thờ ơ đáp lễ lại rồi rời đi ngay.
Ban đêm, Tuần Duẫn Hòa trực ở Nội các, ông ấy đưa một vài cuốn sổ con đã được viết xong tới Ty lễ giám, thuận đường đến thỉnh an Hoàng đế.
Trên thực tế, mỗi khi Tuần Duẫn Hòa trực đêm, quân thần hai người đều ngồi trò chuyện rất lâu, lần này cũng không phải ngoại lệ.
Khi Tuần Duẫn Hòa tiến vào, Hoàng đế đang khoác một chiếc áo choàng cũ, ngồi uống canh trên chiếc giường La Hán bên cạnh cửa sổ phía đông.
Thấy ông ấy, sắc mặt Hoàng đế thả lỏng hơn một chút, phất tay áo ý bảo tiểu nội sử múc một chén canh cho Tuần Duẫn Hòa.
Tuần Duẫn Hòa thấy chén canh cẩu kỷ nấu với nhân sâm lâu năm, nâng tay áo cáo tội: “Tạ ơn bệ hạ ban thưởng, thần không uống canh này.”
Hoàng đế cúi đầu xem xét, dưới đáy chén gốm màu trắng là một miếng nhân sâm đỏ, ông ta dần hiểu ra.
“Trẫm quên mất, hình như trẫm từng nghe người ta nói ngươi không uống canh bổ.”
Tuần Duẫn Hòa mỉm cười nói phải, sau đó ngồi xuống chiếc ghế lót gấm ở đối diện Hoàng đế.
Hoàng đế quan sát gương mặt tuấn tú nho nhã của Tuần Duẫn Hòa, bỗng thở dài.
“Trong triều có nhiều thần tử như vậy, người nào cũng treo đạo lý Khổng Tử trên miệng nhưng người thật sự xứng với hai chữ quân tử chỉ có mỗi Tuần khanh nhà ngươi.”
Tuần Duẫn Hòa là người cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, không uống rượu, không nạp thiếp, không uống canh sâm, chỉ lo tu thân dưỡng tính.
Quan trọng hơn nữa là, ông ấy không kết bè kéo cánh, không vì tình riêng, tu thân tề gia, đoan chính ngay thẳng, là người thật sự khắc cốt ghi tâm những lời dạy của Nho gia.
Người như vậy mới là người tài mà Hoàng đế cần.
Tuần Duẫn Hòa nghe vậy, ánh mắt hiện lên vẻ chua xót, hơi rủ mắt xuống.
“Thần không đảm đương nổi hai chữ ‘quân tử'”.
Hoàng đế chỉ nghĩ ông ấy đang khiêm tốn nên không cho là thật, ông ta xoa xoa lông mày, thở dài mấy lần.
Tuần Duẫn Hòa liếc lướt qua cách ăn mặc hôm nay của Hoàng đế là hiểu ra ngay, đây là một chiếc áo choàng cũ, Tuần Duẫn Hòa cũng không biết tuổi đời của nó là bao nhiêu, chỉ có thể đoán nó có quan hệ với Hoàng hậu quá cố Chương Hiếu Tuệ.
“Tuần khanh này, ngươi nói xem trẫm có phải là một người cha thất bại không?” Hoàng đế bỗng hỏi.
Tuần Duẫn Hòa hơi ngạc nhiên: “Tại sao bệ hạ lại nói vậy? Bệ hạ có hơn mười vị Vương gia, người nào cũng tài giỏi, nếu người không phải là một người cha tốt thì ai mới phải đây?”
“Ngươi đừng nịnh trẫm.” Hoàng đế nói với giọng điệu vừa thất vọng nửa tự giễu: “Thái tử mất mẹ từ nhỏ, trẫm tự mình nuôi nấng nó nhiều năm như vậy nhưng lại nuôi thành thế này đấy.”
“Ngươi biết không? Trẫm không muốn giết nó không phải chỉ vì thương, mà còn vì sợ giết oan.”
Tuần Duẫn Hòa hiểu được Hoàng đế đang lo lắng điều gì, ông ấy đặt hai tay lên đầu gối, rủ mắt nói: “Bệ hạ là vua, cũng là một người cha, thần hiểu nỗi đau của bệ hạ khi phải đứng giữa những lựa chọn khó khăn.”
Khi Tuần Duẫn Hòa nói như vậy, có nghĩa là ông ấy cũng đã bày tỏ thái độ của mình.
Hoàng đế lại cho rằng ông ấy chỉ thấy được tầng thứ nhất chứ không thể hiểu thấu tầng thứ hai.
“Không, ngươi không hiểu đâu…” Hoàng đế dựa vào gối trông ra khung cảnh tối đen như mực bên ngoài song cửa sổ, ánh mắt trở nên mơ màng, dường như ông ta đang thấy một bóng dáng quen thuộc trên cửa sổ bằng lưu ly với năm sáu màu sắc.
“Ngươi không hiểu… Nỗi đau mất con…”
Hai vai Tuần Duẫn Hòa run lên, cơ thể như bị thứ gì đó giữ chặt rồi trở nên cứng đờ.
Hoàng đế mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nhận ra sự khác thường của Tuần Duẫn Hòa.
“Ba mươi năm trước, trẫm có một nàng công chúa đáng yêu như tuyết trắng, nó mới có mười tuổi, đó là nữ nhi duy nhất của Tiên Hoàng hậu, cũng là đích công chúa duy nhất của trẫm… Nhưng năm đó, nó bỗng phát bệnh tim… Chết trong lòng trẫm… Trước khi mất còn kéo tay trẫm, nói trẫm phải chăm sóc Thái tử thật tốt…”
Mắt Hoàng đế đỏ lên, nhưng ông ta chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lại hiện lên vẻ căm ghét, nhìn chằm chằm Tuần Duẫn Hòa nói: “Rõ ràng là nó đã không phải chết, nhưng lại bị tên khốn kia hại chết!”
Tuần Duẫn Hòa hoàn toàn không nghe được những lời sau đó, hai tay ông ấy trượt ra khỏi đầu gối, cả người run rẩy, con người co rút lại, ngập trong màu máu: “Sao thần lại không hiểu chứ… Thần hiểu hơn bất kỳ ai khác.” Ông ấy nói từng câu từng chữ, sức lực như bị rút cạn sạch.
Lúc này Hoàng đế mới nhận ra giọng nói của Tuần Duẫn Hòa đang run, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ đau khổ và áy náy không thể nguôi ngoai.
“Tuần khanh, ngươi làm sao vậy?”
Tuần Duẫn Hòa ngước mặt lên, hai mắt trống rỗng như vực sâu không thể lấp đầy.
“Bệ hạ, thần cũng từng có một đứa con gái đáng yêu yêu kiều như vậy đấy, nhưng đã chết trong một đợt dịch bệnh rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...