Thời tiết càng lúc càng oi bức, dù đã hoàng hôn nhưng vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Từ Vân Tê thấy sắc mặt trượng phu không được tốt lắm bèn sai Ngân Hạnh nấu cho hắn một chén kim ngân đậm đặc.
Sau khi Bùi Mộc Hành uống xong, cảm giác bồn chồn trong người đã vơi đi phần nào.
Hắn đang cực kỳ buồn ngủ nên sai Hoàng Duy khiêng chiếc ghế dựa vào mái hiên rộng rãi ở phía đông của Thanh Huy viên rồi ngả cơ thể mảnh khảnh lên đó, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cả sân trước lẫn sân sau của Thanh Huy viên đều rộng rãi vô cùng, đi vào nguyệt môn ở phía nam rồi dọc theo hành lang của dãy phòng phía tây là đến chính viện.
Phía đông cũng có một dãy chái nhà nhưng hành lang ở đây không thông với chính viện.
Bên ngoài hành lang của dãy nhà phía đông là một vườn hoa mai nở muộn, không cao không thấp, mỗi cây mỗi dáng, càng khô thưa lá uốn lượn về phía sân sau.
Dãy phòng phía đông và chính viện được nối với nhau bằng một mái hiên rộng rãi, trước đây Bùi Mộc Hành thích nằm ở đây khi rảnh rỗi, vừa có thể ngắm bồn cảnh được sắp xếp đan xen hài hoà ở sân trước vừa có thể trông ra khu vườn ấm áp với cảnh trăm hoa đua nở xa xa ở sân sau.
Những cái bóng thưa thớt của những cành mai khô vắt ngang qua người hắn.
Thanh Huy viên được thiết kế dựa trên sở thích của Bùi Mộc Hành.
Trước khi Từ Vân Tê gả đến, hắn hiếm khi ở lại thư phòng vào ban đêm, bây giờ cũng xem như là đã dọn hẳn về đây, bắt đầu tìm lại được cuộc sống nhàn nhã khi xưa.
Đôi phu thê ngồi cách nhau một cánh cửa sổ, một người đang nghỉ ngơi dưới mái hiên rộng rãi ngoài cửa sổ, một người đang tập trung bổ sung sổ bệnh án trong phòng thuốc nhỏ ở cuối dãy nhà.
Hai người không phát ra tiếng động, cũng không nhìn nhau nhưng vẫn cảm thấy thích thú.
Thật ra, bên trong phòng đang có tiếng cãi vã của Hoàng Duy và Ngân Hạnh.
Hoàng Duy muốn đặt đồ dùng của Bùi Mộc Hành vào nơi mà hắn ta vẫn thường để nhưng Ngân Hạnh không chịu.
“Chậu hoa lan thảo của cô nương nhà ta phải được đặt ở đây, cây hoa lan thảo này có thể dùng làm thuốc, chỉ có thể đặt trên bàn cao của ở phía tây của cửa sổ phía nam thôi, vì ánh sáng và độ ẩm ở đây là phù hợp nhất.” Đứng trước Bùi Mộc Hành, Ngân Hạnh luôn tỏ ra rụt rè nhưng khi bảo vệ Từ Vân Tê lại không chịu yếu thế chút nào.
Làm sao mà Hoàng Duy dám tranh giành với nha hoàn của nữ chủ nhân, cuối cùng cũng phải chịu thua.
Nghe tiếng léo nhéo của hai người họ, Từ Vân Tê bất lực xoa xoa mày.
Một lúc sau, thiện phòng đã làm xong bữa tối, Ngân Hạnh tiến vào, nhỏ giọng hỏi đã có thể bày thức ăn ra được chưa.
Từ Vân Tê ngó sang chiếc đồng hồ cát bằng đồng trong góc tường, đã là canh ba giờ dậu.
Vào mùa hè, ngày dài hơn đêm, lúc này sắc trời vẫn chưa tối hẳn, theo thói quen của Từ Vân Tê thì bây giờ đã đến giờ ăn tối rồi.
Nàng ngước mắt trông ra trượng phu đang nằm ngủ ngon lành bên ngoài cửa sổ, bóng người mảnh khảnh ẩn trong bóng tối lờ mờ.
Xem đi, sống chung một chỗ lắm phiền phức như thế đó.
“Chờ một lúc nữa đã.”
Ngân Hạnh mím môi, nhận ra ngọn đèn đế bạc trên bàn không đủ sáng bèn tìm một cây kéo cắt bớt một đoạn, ngay sau đó ngọn đèn dầu sáng bừng lên soi rọi cả căn phòng cuối dãy.
Mười lăm phút sau, Bùi Mộc Hành tỉnh lại, ung dung đi dọc theo hành lang vào căn phòng phía đông.
Có thể thấy rõ đồ đạc trong phòng đã tăng thêm khá nhiều, có của hắn, cũng có của Từ Vân Tê.
Đồ của nàng không nhiều lắm, lại vô cùng đơn giản, nhưng hắn lại là người cực kỳ kén chọn.
Mấy bộ trà cụ không phải là sứ khắc hoa Nhữ Diêu màu thiên thanh thì cũng là bộ ấm tử sa Nghi Châu, cái nào cũng được làm bởi nghệ nhân nổi tiếng.
Từ Vân Tê nghe được tiếng động thì bước ra khỏi phòng, dịu dàng mỉm cười với hắn.
Hai vợ chồng nhìn nhau, ăn ý cùng quay lại nhà chính dùng bữa tối.
Sau khi ăn xong, Bùi Mộc Hành vào thư phòng, Từ Vân Tê đi dọc theo nhà thuỷ tạ để tiêu thực, tình cờ gặp Bùi Mộc San ở đây.
Bùi Mộc San cũng vừa ăn tối xong, thấy nàng bèn vội vàng chạy nhanh tới.
“Tẩu tẩu, muội đang định tìm tẩu này.”
Từ Vân Tê dừng chân lại chờ nàng ấy chạy tới, hai mắt sáng long lanh, hỏi: “Tìm ta có chuyện gì à?”
Bùi Mộc San nhảy lên từ con đường lát đá trên mặt nước, nắm lấy cổ tay Từ Vân Tê, ngọn đèn dầu lay động khiến gò má của hai vị cô nương sáng lên như ngọc.
“Hộp phấn mặt mà lần trước tẩu cho muội dùng tốt lắm, chất mịn mà không bị bết tí nào.
Muội đã dùng nửa tháng rồi, da mặt căng bóng hơn nhiều, không tin thì tẩu sờ thử đi.” Bùi Mộc San đưa mặt lại gần.
Từ Vân Tê giữ lấy phần ống tay áo rồi dùng mu bàn tay xoa xoa, cười nói: “Đúng là mịn màng hơn rồi này.”
Bùi Mộc San hưng phấn lắm: “Tẩu tẩu, tẩu mua ở đâu vậy, nói cho muội đi, muội sẽ đi mua thêm.”
Từ Vân Tê mỉm cười: “Ta tự làm đấy.”
Bùi Mộc San ngạc nhiên, vẻ mặt tràn đầy vẻ khó tin, liếc trái ngó phải một lúc rồi vui vẻ đến mức suýt nhảy dựng lên: “Vậy thì tốt quá, tẩu tẩu dạy muội làm đi.”
Điều nàng ấy nghĩ đến không phải là muốn Từ Vân Tê tiếp tục điều chế giúp mình mà là muốn tự học.
Cô nương này không phải là người xem lòng tốt của người khác là điều đương nhiên, tuy kiêu ngạo nhưng không hề coi thường người khác.
Từ Vân Tê đồng ý: “Đợi ta chuẩn bị phấn hoa dược liệu xong sẽ dạy cho muội.”
Mua phấn hoa dược liệu là phải có bạc, Bùi Mộc San nghe vậy bèn lục tìm bạc trong túi nhưng chẳng tìm được gì cả, ngoái đầu hỏi nha hoàn đi theo mình: “Đào Thanh, bạc tháng của ta đâu hết rồi?”
Nha hoàn Đào Thanh chẳng biết phải nói gì.
Bùi Mộc San đúng thật là một cô nương hoang phí, mỗi khi nhận được bạc tháng, nàng ấy sẽ ra ngoài mua son phấn và trang sức ngay, không để bạc qua đêm là phong cách trước giờ của Bùi Mộc San.
Đào Thanh nhắc nhở không chút khách sáo: “Cô nương, người đã dùng hết bạc tháng từ lâu rồi.”
“Vậy à?” Bùi Mộc San xấu hổ gãi gãi đầu, xoay người đối mặt Từ Vân Tê với vẻ mặt hối lỗi: “Tẩu tẩu, tẩu mua trước đi, mua xong muội sẽ trả lại tiền cho tẩu.”
Từ Vân Tê nhận ra nàng ấy đang bối rối, mỉm cười gật đầu: “Ta có bạc mà, không cần muội đưa lại đâu.”
“Tẩu lấy bạc ở đâu?” Trong suy nghĩ của Bùi Mộc San, Từ Vân Tê xuất thân từ nông thôn, của hồi môn không được bao nhiêu nên không thể có nhiều tiền được.
Đúng là Từ Vân Tê không dư dả gì cho lắm nhưng nàng chưa bao giờ thiếu bạc.
Nàng theo ngoại tổ phụ hành nghề y giúp đời, có thể kiếm tiền bất cứ lúc nào nên chưa bao giờ phải sầu não vì kế sinh nhai của mình, cũng không bao giờ quan tâm đến vàng bạc.
Trong suy nghĩ của nàng, ăn no mặc ấm là đủ rồi, số bạc dư ra sẽ được bố thí cho những người ốm đau.
Như lời ngoại tổ phụ thì ai ai cũng là khách hẹn trước của địa ngục nên không cần phải mang thêm gánh nặng làm gì.
Còn Từ Vân Tê, nàng đã quen cô độc một mình nên không có thói quen tiết kiệm tiền bạc.
“Ta vẫn chưa dùng bạc tháng của mình đâu, hơn nữa, nếu ta không có đủ bạc thì sẽ dùng bạc của ca ca muội bù vào là được.”
Trước giờ Trần ma ma luôn đưa bạc tháng của cả hai người cho Từ Vân Tê giữ.
Bùi Mộc San vừa nghe tới dùng tiền của ca ca thì mắt sáng lên: “Ca ca có kho bạc nhỏ đấy, tẩu tẩu phải quản lý đi thôi.”
Từ Vân Tê nghe xong, thầm lắc đầu, trước đây Bùi Mộc Hành đã nhờ nàng giúp quản lý sổ sách nhưng chưa từng giao bạc cho nàng, nàng cũng chưa bao giờ hỏi cuối cùng hắn có bao nhiêu của cải.
Tóm lại hắn sẽ không đưa cho người ngoài, nàng cũng không quan tâm.
“Ta sẽ hỏi sau.” Từ Vân Tê trả lời theo kiểu đối phó.
Một lát sau, hai tỷ muội lần lượt trở về phòng.
Bùi Mộc San đi về hướng khuê phòng nhưng chỉ được một đoạn đã dừng lại, sau đó đổi hướng, đi dọc theo hành lang uốn lượn về phía chính viện.
Đào Thanh thấy nàng ấy bước chân thật nhẹ nhàng như đang lén lút thì tò mò hỏi: “Cô nương, người đang làm gì vậy?”
Bùi Mộc San xua xua tay ra hiệu cho Đào Thanh đừng phát ra tiếng động, lặng lẽ đi về hiên nhà bên phải Cẩm Hoà đường, đi dọc theo hành lang uốn lượn về phía chính viện, trốn vào góc tường lén dòm vào bên trong cửa sổ.
Thấy phụ thân và mẫu thân đang ngồi trên chiếc giường nói chuyện, nàng ấy yên tâm đi lùi lại mấy bước rồi nhảy tới gốc cây hoè trong sân bắt chước tiếng chim kêu.
Hi Vương trong phòng nghe “tiếng chim tước" quen thuộc, nhíu mày lại, bối rối một lúc rồi hắng giọng nói với Hi Vương phi: “Phu nhân, ta đi nhà xí…”
Tháng sau là sinh thần bốn mươi tuổi của Tuần Duẫn Hòa, nhân dịp này, Tuần phu nhân và Tuần Vân Linh vội vàng hồi phủ lo liệu tiệc mừng thọ.
Trước đây hai nhà chuẩn bị kết thân nên quà mừng thọ cực kỳ trịnh trọng, nhưng bây giờ không kết thân được, việc chuẩn bị quà trở nên khó khăn vô cùng, Hi Vương phi đang bận suy nghĩ nên không để ý tới ý đồ của trượng phu.
Hi Vương bước nhanh ra ngoài hành lang, đầu tiên là phải quan sát xung quanh, thấy bà tử và nha hoàn đang im lặng cúi đầu đứng im thì vội vàng đi tới góc hành lang, quan sát mặt sau của hành lang uốn lượn, quả nhiên tìm được nữ nhi của mình đang chờ ở trong góc.
“Con lén lút làm gì đấy?” Hi Vương đi qua trừng mắt với nữ nhi.
Bùi Mộc San chắp tay ra sau lưng, hai mắt đảo qua đảo lại: “Đương nhiên là phải có chuyện thì nữ nhi mới phải lén lút như vậy rồi.”
“Nói, có chuyện gì?” Hi Vương nhăn mày lại tỏ vẻ nghiêm túc và mất kiên nhẫn.
Nữ nhi tìm ông ấy lúc này, chắc chắn là chẳng có gì tốt lành.
Quả nhiên Bùi Mộc San thò đầu qua, đầu tiên là túm lấy ống tay áo của ông, sau đó cười tủm tỉm nói: “Cha, cha đã dùng bạc tháng của tháng này chưa?”
Sắc mặt Hi Vương thay đổi, đen mặt trầm giọng nói: “Con cứ để ý bạc tháng của cha con làm gì hả?”
Không đợi Bùi Mộc San trả lời, ông ấy chắp tay ra sau, đứng thẳng lưng không thèm dòm nàng ấy: “Cuối tháng rồi, ta đã dùng hết từ lâu rồi.”
Bùi Mộc San nghe vậy bèn ném tay áo của Hi Vương sang một bên, hung dữ nói: “Thế trợ cấp mỗi tháng mà cha nói đâu?”
Hi Vương tức giận bật cười, cúi đầu đối mặt với nàng ấy: “Tháng trước, cả tháng trước trước nữa đã cho con rồi còn gì? Mẹ của con còn giữ ta lại hỏi tiền đâu, còn tưởng rằng ta ra ngoài uống rượu, con gái à, con hại cha thê thảm quá rồi!”
Bùi Mộc San quay mặt đi, khịt mũi nói: “Con nợ tiền tẩu tẩu, không thể không trả được.”
Mới vừa rồi, đi được nửa đường nàng ấy đã suy nghĩ, bây giờ đã khác ngày xưa, trước đây ca ca đưa bạc tháng cho nàng ấy, nàng ấy có thể thoải mái mà dùng, bây giờ thì không được, hắn đã là người có gia đình, vì thế nàng ấy quyết định tìm đến phụ thân.
“Con biết suy nghĩ quá nhỉ?” Hi Vương đau đầu, im lặng một lúc rồi cúi đầu nói: “Tẩu tẩu nào?”
Nếu là Tạ thị, ông ấy sẽ mặc kệ, nếu là Lý thị, không thể nào… Bùi Mộc San sẽ không mượn bạc của nhị tẩu, sau đó ông ấy nghĩ đến Từ Vân Tê: “Con không mượn bạc của tam tẩu đấy chứ?”
Trong suy nghĩ của Hi Vương, Từ Vân Tê là một đứa trẻ đáng thương, nếu nữ nhi bắt nạt Từ Vân Tê, ông ấy sẽ đánh gãy chân nàng ấy.
Bùi Mộc San chỉ im lặng nhìn ông ấy.
Hi Vương tức muốn chết, dí ngón tay vào trán nàng ấy mấy cái rồi tức giận nói: “Chờ đó!”
Một lát sau, Hi Vương keo kiệt bủn xỉn lấy ra hai mươi lượng bạc đưa cho Bùi Mộc San, Bùi Mộc San vô cùng vui vẻ ôm lấy cha ruột sau đó nghênh ngang rời đi.
Đêm đó, Bùi Mộc San sai Đào Thanh đến đưa bạc cho Từ Vân Tê, Từ Vân Tê dở khóc dở cười.
Chạng vạng Bùi Mộc Hành đã nghỉ ngơi đủ nên ban đêm về hơi muộn, khi hắn về thì Từ Vân Tê đã ngủ rồi.
Hắn chậm rãi bước vào phòng tắm, dù Bùi Mộc Hành đã cố gắng làm mọi thứ nhẹ nhàng nhất có thể những Từ Vân Tê vẫn bị tiếng nước đánh thức.
Vì đợi hắn trở về nên Từ Vân Tê không buông rèm giường xuống, lúc Bùi Mộc Hành khoác trung y trở về, nhờ vào chiếc đèn lưu ly chập chờn trong góc tường, hắn thấy thê tử của mình đang chống tay ngồi dậy.
Vạt áo của bộ trường y nửa cũ nửa mới bắt chéo nhau trước ngực tạo thành một đường cong, mái tóc đen dài xõa đằng sau lưng, có lọn rủ trên đầu vai, che khuất hơn nửa gương mặt nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...