Bùi Mộc Hành chắp tay thi lễ rồi nghiêm mặt nói: "Xưa nay triều đình luôn thi hành chế độ muối kiểu thương nhân mua giấy phép bán muối từ triều đình, sau đó tới ruộng muối vận chuyển muối tới các châu các huyện để tiêu thụ.
Triều đình nhận được tiền thì cất vào quốc khố, dùng cho việc nước."
"Nhưng hiện tại quân lương thiếu thốn, việc vận chuyển không còn an toàn như trước nữa nên tôn nhi mới nghĩ ra một cách."
"Cách gì?" Hoàng đế nhìn hắn với vẻ chờ mông.
Bùi Mộc Hành đáp: "Giải phóng!"
Văn Quốc công và Yến Bình quay sang nhìn nhau, không hiểu hắn nói vậy là có ý gì.
Bùi Mộc Hành giải thích: "Chính xác là thương nhân phải chở lương thực đến các cứ điểm được chỉ định ở biên cương thì mới nhận được giấy phép bán muối.
Thương nhân lại cầm giấy phép này về ruộng muối để lấy muối đi tiêu thụ.
Như vậy triều đình sẽ tiết kiệm được quá trình vận chuyển lương thực, cũng có thể tạo cơ hội buôn bán ở biên giới, đặc biệt là giải quyết vấn đề khó khăn nhất hiện nay là quân lương."
Bầu không khí trong điện bỗng lặng ngắt như tờ.
Ban ngày ở trên núi không dài lắm, trời tối rất nhanh, chẳng bao lâu sau hoàng hôn đã bao phủ bốn phía.
Người của Tư lễ giám nhẹ nhàng đốt đèn lồng làm thư phòng sáng bừng lên.
Hoàng đế ngạc nhiên nhìn Bùi Mộc Hành rồi thầm lẩm nhẩm lời hắn nói mấy lần.
Sau khi ngộ ra điểm quan trọng trong đó, ông ta giơ cánh tay gầy gò ra nhưng một hồi lâu sau vẫn không tìm được chỗ dựa.
Yến Bình đứng gần ông ta nhất phát hiện ra hành động này nên vội đưa tay ra để Hoàng đế nắm chặt.
Bấy giờ Hoàng đế mới tìm được điểm tựa, đáy mắt đầy vẻ kích động: "Hay lắm."
Yến Bình cũng vô cùng phấn khởi, không khỏi nói ra lời khen từ tận đáy lòng: "Đúng là rất hay, vừa mang lại hiệu suất cao vừa miễn được quá trình vận chuyển quân lương gian khổ cho triều đình.
Tam công tử thông minh ưu tú, hiếm thấy trên thế gian."
Văn Quốc công ngồi gần đó cũng đập bàn khen không dứt miệng: "Bệ hạ, ngài mau điều Tam công tử tới Binh bộ đi.
Có hắn ở đó, thần dẫn quân tác chiến không còn lo lắng gì nữa."
Hoàng đế cũng nở một nụ cười yên lòng: "Ha ha ha."
Sau một hồi vui vẻ, Hoàng đế lại nhớ tới sứ đoàn Đại Ngột khó xử lý rồi cảm thán: "Có điều đây cũng chỉ là cách ứng phó tạm thời mà thôi."
Bùi Mộc Hành đã lường trước được câu này nên cười đáp: "Cho nên tôn nhi mới nghĩ ra cách thứ hai."
"Ồ? Mau nói đi?"
Văn Quốc công và Yến Bình đỡ Hoàng đế ngồi xuống ghế rồi lại vội ngẩng đầu nhìn hắn.
Bùi Mộc Hành nói: "Hẳn là bệ hạ cũng biết Đại Tấn ta xưa nay vẫn luôn có qua lại làm ăn buôn bán với người Mông Ngột? Hằng năm các thương nhân này sẽ vận chuyển trà Sinh Ti của nước mình tới Đại Ngột theo số lượng mà triều đình quy định.
Nhưng ngài cũng biết đấy, số lượng mà triều đình quy định còn lâu mới đủ số lượng mà Đại Ngột cần.
Cho nên đám thương nhân này mới âm thầm gian dối, dùng đủ mọi cách buôn lậu trà và muối đến Đại Ngột rồi bán ra với giá cao kiếm lời."
"Cho nên?"
"Cho nên ý của con là ngài hãy hạ chỉ sai người đến một lô cốt đầu cầu bất kỳ ở biên giới lấy hồ sơ giao dịch thương mại quy mô lớn trong vòng năm năm trở lại đây, sau đó tìm danh sách các thương nhân qua lại giữa hai nước và điều tra bọn họ với lý do cấu kết với kẻ thù bên ngoài là được.
Hành động này sẽ chặt đứt nguồn cung trà và muối tới Đại Ngột, chẳng khác gì bóp họng bọn họ và chiếm quyền chủ động trên bàn đàm phán.
Hơn nữa cách này cũng giúp quốc khố có thêm một số tiền, có thể dùng để làm quân lương dự phòng."
Nghe xong lời giải thích của Bùi Mộc Hành, Hoàng đế hít một hơi thật sâu.
Văn Quốc công ngồi một bên cười sang sảng vỗ tay:
"Kế hay lắm, Tam công tử thật có năng lực, không hổ là cháu ruột của bệ hạ."
Yến Bình cũng cân nhắc cẩn thận rồi lên tiếng: "Bệ hạ, nếu muốn điều tra thì thần có thể cung cấp một phương hướng."
"Ồ?"
"Lúc đi kiểm tra Hộ bộ, thần nhớ trước đây ở khu vực Tấn châu có không ít thương nhân qua lại, chuyên làm ăn buôn bán với người Đại Ngột.
Bọn họ không chỉ vận chuyển trà và muối tới Đại Ngột mà còn âm thầm vận chuyển cả thuốc nổ qua đó nữa."
Tấn châu có nhiều quặng khai thác diêm tiêu*, phần lớn nguyên liệu làm thuốc nổ của Đại Tấn lấy từ đây.
*Là kali nitrat.
Nghe vậy, Bùi Mộc Hành không khỏi liếc nhìn Yến Bình một cái.
Hắn cũng nhận ra Tần Vương đang âm thầm làm gì.
Vị thủ phụ Nội Các này đang lặng lẽ dẫn dắt sự chú ý của Hoàng đế về phía Tấn châu mà không để lại chút dấu vết nào, đúng là thần kỳ.
Như vậy nếu tương lai chuyện của Thái tử bị lộ ra ngoài thì ông ta không chỉ không sao mà còn được lợi nữa.
Không hổ là thủ phụ, mượn lực đả lực thành thạo như đã dày công tôi luyện từ lâu vậy.
Hoàng đế gật đầu: "Nếu có phương hướng cụ thể thì việc điều tra sẽ dễ dàng hơn.
Còn việc chọn người..."
Bùi Mộc Hành lập tức chắp tay nói: "Bệ hạ, tôn nhi đã nghĩ đến việc chọn người giùm ngài luôn rồi."
"Ồ, nói trẫm nghe xem nào."
Bùi Mộc Hành nhìn Yến Bình cười cười rồi nhẹ giọng khạc ra ba chữ: "Yến Thiếu Lăng."
Yến Bình không khỏi lấy làm kinh hãi.
Hoàng đế vuốt cằm suy nghĩ: "Yến Thiếu Lăng ư?"
Văn Quốc công ở một bên tiếp lời: "Bệ hạ, Thiếu Lăng công tử là người khí phách xưa giờ, để hắn ta đi thăm dò thương nhân Tấn châu đúng là rất phù hợp."
Hoàng đế cười ha hả: "Trẫm cũng thấy vậy.
Cũng lâu rồi trẫm không gặp tiểu tử kia, không biết sức khỏe thế nào rồi?"
Yến Bình cười khổ đáp: "Khí phách gì chứ, nhìn nó như thằng vô lại thì có.
Chuyện xui xẻo này để nó đi làm cũng được, chỉ sợ nó phụ lòng bệ hạ thôi."
Khúc mắc trong lòng Hoàng đế đã được gỡ hết nên hiện tại đang thoải mái dựa vào lưng ghế.
Nghe Yến Bình nói vậy, ông ta cười to: "Chúng ta đều già cả rồi, nên cho người trẻ tuổi cơ hội học hỏi kinh nghiệm thôi."
Yến Bình đón ý sâu xa của Hoàng đế mà cười theo, sau đó ông ta chậm rãi nheo mắt lại rồi từ từ khom lưng nói:
"Vậy thần thay tiểu tử không nên thân kia tạ long ân của bệ hạ."
*
Đêm đó Bùi Mộc Hành ở lại đến khuya mới về, ngày hôm sau lại là ngày tướng sĩ hai nước tỷ võ nên mới rạng sáng hắn đã rời đi, thành ra phu thê hai người không gặp mặt nhau.
Bùi Mộc San lên đường tới sân tỷ võ trước, để lại lời nhắn cho Từ Vân Tê nói nàng lát nữa đến tìm mình.
Từ Vân Tê ăn sáng xong mới xuất phát đến đó.
Không biết Hi Vương phi đi đâu mất rồi.
Lý thị và Bùi Mộc Lan dẫn theo hai đứa bé tới xem cho vui.
Thấy Từ Vân Tê tới, Tứ cô nương Bùi Mộc Lan đứng dậy nhường chỗ cho nàng, thế là Từ Vân Tê ngồi giữa hai người bọn họ.
Nàng vừa liếc sang một bên đã thấy Bùi Mộc San mặc bộ đồ đỏ rực nhảy tưng tưng gào ầm ĩ vào sân tỷ võ.
"Đánh hắn đi! Thọc vào nách hắn đi, đúng rồi! Quá tuyệt!"
"Ấy, từ từ, ê ê ê, đánh người đừng đánh mặt chứ, cái mặt đẹp thế kia mà, ấy trời ơi..." Bùi Mộc San ôm đầu than thở không ngừng.
Lý thị ôm con cười ná thở.
Từ Vân Tê không hiểu gì nên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tình hình trên sân hiện tại là một thiếu niên mặc đồ người Hồ đang bị một nam nhân Đại Tấn cường tráng đè xuống đất.
Nam nhân kia mặc một bộ cẩm bào sáng chói, mặt mày rất sắc bén, khí thế bừng bừng, nhìn qua là biết không phải người tầm thường rồi.
Mọi người xung quanh đều đang ủng hộ người này, chỉ có mỗi Bùi Mộc San là cứ không ngừng than thở tiếc nuối.
Thấy nhị tẩu Lý thị cười nghiêng ngả, Bùi Mộc Lan tiếp lời: "Vừa rồi sứ đoàn Đại Ngột phái ra một vị Quận Vương có đôi mắt màu xanh lam rất đẹp.
Muội muội nhìn người ta ngẩn cả người, sau đó vẫn luôn ủng hộ người này.
Tiểu công tử Yến Thiếu Lăng của phủ Yến Quốc công thấy vậy mới chủ động xin lên sân đánh một trận.
Giờ thì hay rồi, Quận Vương kia bị Thiếu Lăng công tử đánh gục nhưng muội muội thì vẫn còn đang tiếc cho cái mặt của người ta."
Từ Vân Tê dở khóc dở cười.
Bùi Mộc San có một tật xấu là mê mặt đẹp.
Bùi Mộc Lan khẽ nói thầm bên tai nàng:
"Thiếu Lăng công tử của phủ Yến Quốc công thích ngũ muội đấy."
Thì ra là vậy.
Từ Vân Tê nghiêm túc quan sát Yến Thiếu Lăng cẩn thận mới thấy người này chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ rất bình tĩnh, khí thế hơn người, giữa hai hàng lông mày vẫn còn nét thể hiện kiểu trẻ con, nhìn là biết sinh ra trong gia đình quý tộc ở Kinh thành rồi.
"Vậy ngũ muội thì sao?"
Bùi Mộc Lan cười khẽ đáp: "Muội muội chê hắn ta không đẹp bằng tam ca nên từ chối lời cầu hôn của Yến gia."
Từ Vân Tê: "..."
Rõ ràng là Yến Thiếu Lăng cũng rất đẹp trai mà.
Bùi Mộc Hành hại muội muội rồi kìa.
Buổi tỷ võ mới diễn ra được một nửa thì Tam vương tử Đại Ngột đã hạ gục ba dũng tướng của Đại Tấn, tình thế vô cùng cấp bách.
Hoàng đế đang định hỏi có ai dám lên nghênh chiến nữa không thì đối phương lại chỉ đích danh muốn đánh một trận với Thập Nhị Vương Bùi Tuần.
Cả hai đều là hoàng tử, lại thêm tiếng tăm bên ngoài nữa nên Tam vương tử muốn so tài với y một lần, cũng muốn hạ gục hoàng tử để hạ bớt khí thế của Đại Tấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...