Có cơn gió thoảng qua song cửa sổ phát ra âm thanh khẽ khàng.
Tiếng rèm châu va vào nhau khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Từ Vân Tê khẽ ngẩng đầu lên, sự chú ý của nàng bị đai lưng của người kia thu hút.
Nàng chậm rãi đi tới nhận lấy bộ đồ trong tay hắn rồi bắt đầu mặc lên cho hắn.
Mặt mày Từ Vân Tê vừa dịu dàng vừa nhã nhặn trầm tĩnh, động tác trên tay cũng rất nhẹ nhàng, tựa như con người xưa nay của nàng là thế vậy, cũng tựa như bọn họ chỉ là một cặp phu thê bình thường.
Đây là lần đầu tiên nàng đứng gần hắn như vậy, lúc này mới phát hiện ra dáng người của hắn rất cao, cơ thể cao lớn cân đối, vai rộng eo hẹp, mang lại cho nàng cảm giác hơi áp lực, cứ như hắn có thể bao phủ cả người nàng dễ như trở bàn tay vậy.
Từ Vân Tê vẫn bình tĩnh, từ từ chạm vào đai lưng hắn.
Nàng chưa từng làm việc này bao giờ nên không thành thạo lắm.
Trong phút chốc, Bùi Mộc Hành hơi ngẩn người, hai cánh tay khẽ mở ra, lẳng lặng nhìn hành động của nàng.
Ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài hắt lên người nữ nhân trước mặt hắn.
Hôm nay nàng chải kiểu tóc tùy vân kế, ngọn tóc đen nhánh đến phát sáng làm nổi bật khuôn mặt trắng như tuyết.
Hắn không thấy rõ mặt nàng, chỉ thấy hàng mi dài nhẹ nhàng chớp chớp, sống mũi cao cao xinh xắn và gò má đỏ hồng, nhìn qua có vẻ rất mềm mại động lòng người.
Trong điện trông có vẻ đang rất yên tĩnh nhưng lại như có tiếng dòng nước ngầm đang lặng lẽ cuộn trào.
Nếu đọc được suy nghĩ của hắn, chắc chắn Từ Vân Tê sẽ không vật lộn với chiếc đai lưng này nữa mà chỉ tuỳ tiện thắt cái nút rồi buông tay.
Bùi Mộc Hành nhìn dáng vẻ vụng về của nàng mà vô thức nhếch môi cười.
Có điều động tác nhỏ này của hắn lại bị Từ Vân Tê phát hiện ra.
Nàng ngước mắt lên nhìn hắn một cái để lộ khuôn mặt với những đường cong mượt mà, đôi mắt trong veo sáng ngời nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén.
Lúc Bùi Mộc Hành nhìn lại thì Từ Vân Tê đã cụp mắt xuống rồi.
Từ Vân Tê thản nhiên như không đi súc miệng, Bùi Mộc Hành vén rèm bước lên giường trước.
Nàng khẽ liếc về phía giường một cái rồi mới chậm rãi vào phòng tắm.
Ngân Hạnh bưng một chậu nước ấm tới, sau đó Từ Vân Tê đứng trước chậu thong thả dùng lông dê vệ sinh răng miệng và rửa mặt.
Làm xong nàng mới dặn Ngân Hạnh:
"Gọi Trần ma ma tới, bảo bà ấy chuẩn bị nước nóng đi."
Ngân Hạnh không biết nàng cần nước nóng làm gì nên trên mặt đầy vẻ khó hiểu, có điều nàng ấy còn chưa kịp hỏi kỹ, Từ Vân Tê đã xoay người đi vào phòng trong mất rồi.
Ngân Hạnh bưng chậu đồng đi ra hành lang rồi lại xoay người nhìn căn phòng phía sau một cái, khó hiểu nhưng cũng chẳng còn cách nào khác hơn là làm theo lời dặn của Từ Vân Tê.
Trần ma ma đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngày mai ở dãy nhà sau, nghe Ngân Hạnh nói vậy, trong lòng bà ấy ngầm hiểu nên nói ngay: "Hôm nay ngươi vất vả rồi, cứ đi nghỉ đi, tối nay ta gác đêm cho."
Ngân Hạnh không nghĩ nhiều, chỉ ngáp một cái rồi quay về phòng mình.
Trong điện rất trống trải, chỉ có ba ngọn đèn lồng đang cháy, mặc dù không thể gọi là sáng ngời nhưng vẫn đủ để nhìn thấy nhau.
Trước đó Từ Vân Tê cho rằng bọn họ không cần phải vậy.
Ban ngày lão phu nhân thúc giục việc con nối dõi nên đêm nay Bùi Mộc Hành mới có ý động phòng, hơn nữa ý định của hắn cũng rất rõ ràng.
Từ Vân Tê thổi tắt nến, lại đứng yên tại chỗ chốc lát để mắt quen với bóng tối rồi mới mò mẫn cất bước đi về phía giường.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào bức rèm khiến nó phát ra âm thanh nho nhỏ, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.
Từ Vân Tê bước lên bậc thang rồi chợt nghĩ tới một chuyện.
Nàng bèn hỏi Bùi Mộc Hành: "Tam gia, chàng muốn uống trà không?"
Giọng nàng vừa nhỏ vừa mềm, luôn khiến người ta cảm thấy yêu thương.
"Ta uống rồi." Bùi Mộc Hành cất giọng dịu dàng đáp lại.
Thế là Từ Vân Tê che mành lại rồi cất bước lên giường trong khung cảnh hoàn toàn tối om.
Sau khi bò lên giường, nàng vô thức với tay tìm chăn, ai ngờ lại chạm phải cổ tay người ta.
Từ Vân Tê ngẩn người rồi vội vàng buông tay ra.
Rõ ràng vừa rồi nàng đặt cái chăn ở chỗ này mà, là hắn dịch chăn của nàng đi chỗ khác.
Bùi Mộc Hành cảm nhận được cảm giác mềm mềm vẫn còn sót lại trên mu bàn tay.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Đi ngủ thôi."
Đêm tháng tư giữa núi rừng, không khí có hơi ẩm ướt.
Từ Vân Tê đã quen với việc đắp chăn mỏng ngang ngực đi ngủ rồi, giờ không có chăn bảo nàng ngủ kiểu gì đây?
Bóng dáng mảnh khảnh vừa nằm xuống, bàn tay to mạnh mẽ của người nào đó đã vòng sang.
Cơ thể Từ Vân Tê chợt cứng lại trong một chớp mắt rồi mới từ từ thả lỏng.
Thật ra thì nàng đã chuẩn bị cho chuyện này rất kỹ càng rồi.
Đối với nàng mà nói thì đây cũng không phải chuyện xa lạ gì.
Từ hồi mới hơn mười tuổi, khi đọc sách thuốc nàng đã hiểu được việc cá nước thân mật giữa phu thê với nhau.
Khi đó nàng rất tò mò, mãi đến sau này đi theo ngoại tổ phụ khám bệnh cho người ta và gặp một số cô nương ngốc nghếch trao mình cho người ta rồi gây ra hậu quả không thể cứu vãn nổi, sự tò mò trong lòng nàng mới tan biến.
Thậm chí sau này nàng còn chữa cho những người mắc bệnh vì chuyện phòng the nữa.
Phu thê thân mật là chuyện bình thường, giống như ăn cơm uống nước vậy thôi.
Nghĩ vậy, Từ Vân Tê thản nhiên phối hợp với nam nhân kia.
Bùi Mộc Hành xuất thân từ dòng dõi quý tộc.
Hơn ai hết, nàng hiểu trưởng tử có ý nghĩa như thế nào đối với hắn.
Nếu không vì hắn thích sạch sẽ và cần thời gian để làm quen thì việc động phòng cũng sẽ không phải kéo dài đến tận ngày hôm nay.
Bùi Mộc Hành ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nữ nhân bên cạnh rồi kéo nàng lại gần mình.
Hắn rất thong thả, chỉ lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt dịu dàng của nàng.
Từ trước đến nay Bùi Mộc Hành chưa bao giờ là người nóng vội đi thẳng vào vấn đề, hắn thành thạo với cách tiến lên từng bước hơn.
Trên chiếc giường nhỏ xa lạ, lực va chạm xa lạ, sức mạnh xa lạ và mùi hương hòa quyện vào nhau cũng rất xa lạ, bọn họ không trao đổi gì với nhau nhưng vẫn phối hợp vô cùng ăn ý, cũng cho phép mình chìm đắm trong đó.
Ngón tay Từ Vân Tê siết chặt lấy tấm đệm bên dưới, ánh mắt khẽ liếc ra ngoài màn.
Chỉ trong giây lát, nàng bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của nam nhân kia.
Cơ thể Từ Vân Tê hơi cứng lại, sau khi hoàn hồn mới nhanh chóng quay đi chỗ khác rồi hít một hơi thật sâu.
Từng nhịp đưa đẩy khiến sức nóng trên gò má nàng lan ra cả tai và cổ, hàm răng trắng như tuyết khẽ nghiến lại để bản thân không phát ra chút tiếng động nào.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng nhìn ra được ánh mắt bình tĩnh, thậm chí là dịu dàng của hắn, cũng hiểu đây là người chưa bao giờ để lộ cảm xúc của bản thân.
Còn nàng thì chống lại bản năng của mình và không muốn phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Trong không khí như còn sót lại sự nóng cháy của dung nham, hơi thở hai người lần lượt giao hoà vào nhau trong không gian kín, chẳng hiểu sao vẫn duy trì được trạng thái thăng bằng kỳ lạ.
Chẳng ai thấy mặt ai, cũng chẳng ai cúi đầu với ai.
Pháo hoa ngoài cửa sổ đã đến hồi cao trào, tiếng hoan hô vui vẻ của các cô nương trẻ tuổi vang vọng giữa không trung, giấu kín cuộc đọ sức trong màn giường đang nóng dần lên.
Đến khi hai người kết thúc thì tiếng ồn ngoài hành cung cũng đã tiến vào hồi cuối, chỉ còn mấy tiếng nhốn nháo của đám thần tử tụm năm tụm ba uống say khướt lọt vào phòng.
Từ Vân Tê dựa vào góc giường, khép vạt áo ướt đẫm mồ hôi lại rồi từ từ lau đi mồ hôi trên gò má.
Bùi Mộc Hành ngồi đối diện nàng.
Hắn nhẹ nhàng khoác một lớp áo lót màu đen lên người che đi cơ thể mạnh mẽ căng đầy rồi mới ngước đôi mắt sâu thẳm u ám lên khẽ liếc qua người thê tử một cái.
Từ Vân Tê cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mồ hôi trượt xuống thấm ướt tóc mai, trông vừa yếu ớt vừa vô lực.
"Nàng vất vả rồi." Giọng hắn khàn khàn như dòng nước chảy xiết vậy.
Từ Vân Tê ậm ừ mấy tiếng trong cổ họng, lại phát hiện ra mình gần như không thốt được ra tiếng.
Nàng đành lắc đầu, hồi lâu sau mới nặn ra được một câu: "Ta không sao..."
Bùi Mộc Hành lẳng lặng nhìn nàng một hồi, cũng không nhiều lời nữa mà vén màn giường lên đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hắn vừa đi, gió đêm đã chớp lấy cơ hội mà ùa vào mang đi hơi nóng trên má Từ Vân Tê.
Nàng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi rồi mượn ánh trăng bên ngoài chiếu vào để nhìn tay mình.
Người này ngày thường trông có vẻ hiền hoà nhã nhặn, chưa bao giờ nổi giận với nàng, cũng chưa từng lớn tiếng với nàng bao giờ.
Nàng cho rằng trong chuyện này hắn cũng là một quân tử nhẹ nhàng khiêm nhường.
Mà trên thực tế thì đúng là hắn cũng khiêm nhường thật, thậm chí còn tự kiềm chế bản thân nữa, chỉ có giây phút cuối cùng lúc sóng dữ ập tới, hắn mất kiềm chế siết chặt cánh tay mảnh khảnh của nàng, ngón tay hắn từ từ mở bàn tay nàng ra rồi cuối cùng là bóp chặt hai tay nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích được.
Trong giây phút đó, nàng suýt nữa không thở nổi.
Nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, Từ Vân Tê dịch người ra bên mép giường.
Cảm giác ê ẩm sưng đau dội tới khiến nàng phải níu lấy cột giường, một lúc lâu sau mới làm quen được với cảm giác này.
Phòng tắm phía Tây đúng là xa hoa rộng lớn, chính giữa còn có một lớp bình phong nữa.
Từ Vân Tê mặc quần áo che kín người rồi đi qua đó.
Trần ma ma đã chờ nàng nơi bình phong từ lâu, vừa thấy thân hình mảnh khảnh của nàng lung lay đi vào là tiến lên đỡ ngay.
Bùi Mộc Hành đang ở cách vách nên chủ tớ hai người không tiện nói chuyện.
Từ Vân Tê khó khăn bước vào thùng nước tắm.
Trần ma ma cẩn thận quan sát tấm lưng trắng như tuyết như ngọc của nàng.
Vì ra nhiều mồ hôi nên cả người nàng hơi đỏ lên, có điều không có dấu vết gì quá đáng.
Bấy giờ Trần ma ma mới yên tâm.
Cũng phải thôi, Tam công tử khác gì thần tiên trên trời đâu, sao có thể làm ra chuyện quá đáng được?
Chỉ chốc lát sau phu thê hai người đã xử lý xong xuôi và trước sau quay về điện.
Trần ma ma cầm nến đi vào dọn dẹp giường chiếu.
Bùi Mộc Hành và Từ Vân Tê ngồi cạnh bàn.
Lúc Bùi Mộc Hành uống trà còn chủ động rót cho thê tử một tách.
Từ Vân Tê mím đôi môi hơi khô nhận lấy rồi nhẹ nhàng nói: "Đa tạ..."
Bùi Mộc Hành nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của nàng.
Khuôn mặt đầy đặn đỏ ửng ướt đẫm mồ hôi, giống như đóa hoa yêu kiều bị mưa xối ướt vậy, thế mà vẫn ngang ngạnh cứng đầu không phát ra tiếng nào.
Thê tử còn kiên định hơn hắn tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...