Điều tra và loại trừ sâu mọt của quốc gia chính là đối lập với quyền quý, nếu Bùi Mộc Hành chỉ muốn làm một thần tử giỏi giang được việc thì mới có thể trở thành thanh kiếm trong tay bệ hạ, nhưng hắn không phải, trong lòng hắn còn có mong muốn khác.
Hi Vương khẽ mắng một câu: “Đúng là cáo già, lại dùng biện pháp đối phó ta để đối phó với con.”
Hoàng đế trọng dụng Hi Vương, để ba quân trong tay ông ấy chinh chiến vì nước, nhưng lại sợ Hi Vương dùng quân lính trong tay soán vị nên sai ông ấy nhận chức Đô đốc thiêm sự, thanh tra vệ sở đồn điền, chấn chỉnh kỷ luật trong quân, vậy nên Hi Vương đã phải gây thù chuốc oán với một đám tướng lĩnh.
Vẻ mặt Bùi Mộc Hành vẫn bình tĩnh như cũ, hắn cầm thánh chỉ, chậm rãi dạo bước trong thư phòng, đôi mắt lạnh lùng tuấn tú của hắn nép dưới hàng mi dày, làm hắn trông có vẻ sâu xa, khó đoán:
“Không sao, con đã nghĩ ra cách từ lâu rồi, cách này vừa có thể giúp Hoàng tổ phụ lấp đầy quốc khố, lại vừa không xung đột gay gắt với triều thần.”
Bùi Mộc Hành cứ vậy mà đi về phương Nam.
Trong hai tháng đi tới phương Nam này, Hoàng đế ra tay đối phó Đại Ngột.
Vì quốc khố của Đại Tấn không đầy đặn, không thể đánh trận lâu dài nên phải đánh nhanh thắng nhanh.
Do vậy, Văn Quốc công – người được gọi là mưu sĩ đứng đầu toàn quân, có danh xưng là Trương Lương* đương thời – vâng mệnh đi đến Bắc Cảnh.
Ông ấy vừa thả ra tin giả rằng quân Đại Tấn thiếu thốn lương thực để dẫn Đại Ngột mắc câu, vừa lặng lẽ điều binh khiển tướng, bày ra thiên la địa võng.
Sau đó thừa dịp Đại Ngột tụ binh tấn công Đại Tấn mà bắt ba ba trong rọ, hung hăng chặn đường quân tiên phong của Đại Ngột.
*Trương Lương là danh thần khai quốc thời Hán, có công lớn trong việc giúp Lưu Bang đánh đổ nhà Tần và thắng Hạng Vũ, lập ra nhà Hán.
Đúng dịp tháng tư mùa xuân, lễ Vạn Thọ của Hoàng đế sắp tới, Thoát Thoát Khải Nhĩ của Đại Ngột sợ hãi, vội vàng sai nhi tử đến Đại Tấn mừng thọ Hoàng đế, nhân tiện trao đổi việc đàm phán hòa bình giữa hai nước.
Đây cũng không phải là lần đàm phán hòa bình đầu tiên giữa Đại Tấn và Đại Ngột, triều đình vẫn chọn hành cung Tuyên phủ làm địa điểm đàm phán như thường lệ.
Hành cung Tuyên phủ cách Kinh thành hai trăm dặm.
Hoàng đế lớn tuổi, nhớ tới ngày tháng tuổi trẻ hăng hái, nam chinh bắc chiến, lập nên thành tựu to lớn là vạn quốc tới triều nên bỗng nhiên nổi hứng muốn chuyển địa điểm tổ chức lễ Vạn Thọ sang hành cung Tuyên phủ.
Hoàng đế tuổi già muốn đi ra ngoài, triều đình nghe tin thì lập tức hành động.
Sắp xếp người nào ở lại, người nào đi theo Thánh giá đều là chuyện rất quan trọng.
Phe Thái tử nhanh chóng nắm lấy cơ hội này, dâng tấu sớ cầu Hoàng đế thả Thái tử ra, để ông ta lấy công chuộc tội, vậy thì Hoàng đế cũng có thể yên tâm đến Tuyên phủ tuần tra.
Nếu là trước đây, mỗi khi Thái tử có hành động, Tần Vương nhất định sẽ đối đầu gay gắt, tranh giành vai vế cho ngang bằng với nhau thì mới được.
Nhưng lần này Tần Vương lại không như vậy.
Tần Vương nhẫn nại ba tháng, âm thầm tìm phụ tá đáng tin tới để bàn bạc:
“Sở dĩ bệ hạ đi tuần, đơn giản là đang tìm cớ đặc xá cho Thái tử mà thôi.
Làm vậy thì Thái tử có thể danh chính ngôn thuận mà tiếp tục giám quốc.”
Đại lý Tự khanh thấy Tần Vương không tức giận như trong tưởng tượng bèn hỏi: “Ý của điện hạ là lần này cứ để mặc Thái tử?”
Tần Vương vuốt râu, nhìn chăm chú vào bản đồ địa hình Tuyên phủ, mưu mô cười: “Muốn nhận thì phải cho trước đã.
Suốt ba tháng này, ngày nào ta cũng không thể ngủ yên, nhưng cữu cữu lại cứ khuyên ta bình tĩnh, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Đại lý Tự khanh ưu sầu nói: “Nhất định là Thủ phụ đại nhân có cái lý của riêng mình, ngài vẫn nên suy nghĩ thật kỹ rồi hãy hành động thì hơn.”
Tần Vương đã nghe mấy lời này nhiều đến mức chai cả tai.
Ông ta đi vòng qua bàn, đứng khoanh tay bên cửa sổ, tức giận nói: “Sức khỏe của bệ hạ càng ngày càng yếu ớt, bổn vương không chờ nổi nữa! Cho dù lần này có làm bệ hạ chê ghét thì bổn vương cũng phải đánh cược một ván! Ta nhất định không thể nhìn Thái tử thuận lợi ngồi lên vị trí kia.”
Đại lý Tự khanh thấy không khuyên được nên đành hỏi: “Vậy điện hạ định làm như thế nào?”
Tần Vương quay đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng nhuốm vẻ hung ác, quyết tâm phải tranh cướp được: “Lần đi tuần này là cơ hội tốt nhất, bổn vương muốn Thái tử mãi mãi không gượng dậy được.”
Cùng lúc đó, trong Ngự thư phòng.
Phụ thần Nội các Tuần Duẫn Hòa ngồi sau bàn, giúp Hoàng đế nghĩ chỉ.
Lão Hoàng đế đặt bàn tay gầy gò lên khung cửa sổ, dặn dò từng câu từng chữ:
“Trong lúc trẫm đi tuần, Thái tử giám quốc, Nội các thì…”
Hoàng đế khoanh tay chậm rãi rảo bước quay về, đứng trước mặt Tuần Duẫn Hòa: “Để Yến Bình và Tiêu Ngự đi cùng trẫm, ngươi và Trịnh các lão ở lại.
Trịnh các lão dễ dao động, không dùng được.
Duẫn Hòa, trẫm giao triều đình cho ngươi.”
Tuần Duẫn Hòa đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ không phụ mệnh.”
Sau đó lại ngồi xuống viết lời Hoàng đế vừa nói thành chiếu thư.
Hoàng đế chậm rãi suy nghĩ một lát, quay đầu nhìn chân trời u ám, nói tiếp:
“Hậu cung thì Yến Quý phi theo hầu, để Hoàng hậu trông giữ hoàng cung.
Còn về quân đội, Hữu Đô đốc Dương Khang đi theo ta, Tả Đô đốc Thôi Chấn ở lại trấn thủ Kinh thành cùng với ngươi.”
Vẻ mặt Tuần Duẫn Hòa không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ.
Dương Khang là nhạc phụ của Thái tử, đưa Dương Khang theo để đề phòng Thái tử gây rối, lại bảo Tần Vương, Yến Bình và Yến Quý phi đi theo, tương đương với việc đặt phe Tần Vương ngay dưới mí mắt để tiện giám sát.
Tuy Hoàng đế đã cao tuổi nhưng lại vẫn nhìn rõ tâm tư của những người phía dưới.
Một lát sau, Tuần Duẫn Hòa viết xong thánh chỉ, bèn dâng thánh chỉ đến trước mặt Hoàng đế để Hoàng đế xem xét.
Hoàng đế xem xong, không nói gì mà lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng, có vẻ vẫn đang lo lắng sốt ruột.
Tuần Duẫn Hòa chậm rãi đặt thánh chỉ xuống, nhìn thoáng qua Hoàng đế đang cau chặt mày, bất chợt cất lời:
“Đúng rồi, thần chợt nhớ tới một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hoàng đế ngước mắt, bình thản nhìn ông ấy.
Tuần Duẫn Hòa khom người vái lạy, cười nói: “Tuy nói lần Bắc tuần này là để đàm phán hòa bình với Đại Ngột, nhưng bệ hạ cũng đừng quên ngày sinh của bản thân, dù không phải chỉnh thọ* nhưng cũng nên tổ chức cho thật náo nhiệt.”
*Chỉnh thọ: cách gọi mỗi khi đạt mốc 60 tuổi, 70 tuổi, 80 tuổi,…
Hoàng đế đi đến trước mặt Tuần Duẫn Hòa, nhìn ông ấy đầy hứng thú: “Ý của ngươi là?”
Tuần Duẫn Hòa bình tĩnh nói: “Không bằng bệ hạ cho phép quan quyến của đại thần tứ phẩm trở lên đi theo, để họ chúc mừng lễ Vạn Thọ cho ngài.”
Hoàng đế nghe vậy thì kinh ngạc, nhìn Tuần Duẫn Hòa chằm chằm.
Không hổ là cánh tay đắc lực mà ông ta một tay đề bạt.
Luôn có thể giúp ông ta phân ưu đúng lúc.
Quan quyến của đại thần tứ phẩm trở lên đi theo, triều thần không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù là Thái tử hay Tần Vương thì cũng đều không gây ra được sóng to gió lớn gì.
Nỗi băn khoăn trong lòng Hoàng đế hoàn toàn biến mất, ông ta hớn hở vỗ vai Tuần Duẫn Hòa: “Cứ làm theo lời Tuần khanh nói đi.”
Thái tử nhận được tin này, trong lòng yên tâm hơn hẳn.
Ông ta vốn cũng không định làm trò gì, Hoàng đế có thể thả ông ta ra đã là chuyện vô cùng may mắn, ông ta nhất định không thể giẫm lên vết xe đổ.
Tần Vương thì lại bực dọc đến độ đứng ngồi không yên: “Con cáo già Tuần Duẫn Hòa này, làm hỏng hết cả kế hoạch của ta rồi.”
Đại lý Tự khanh cười khổ, nói: “Điện hạ, ba chữ ‘được lòng vua’ không phải chỉ nói cho vui.
Nếu không thì có nhiều triều thần như vậy, sao lần nào bệ hạ cũng để ông ta nghĩ chỉ?”
Tần Vương tức giận bật cười, bàn tay dày rộng siết chặt lấy bàn, cắn răng nói: “Không sao, bổn vương còn có kế hoạch khác.”
Mùng một tháng tư, thánh chỉ tùy giá được đưa đến các phủ đệ, Từ Vân Tê cũng nhận được thư của Bùi Mộc Hành, nói hắn sắp hồi kinh.
Nàng vừa thu dọn hành lý vừa hỏi Trần ma ma: “Khi nào Tam gia hồi phủ? Ngày mai chúng ta đã lên đường rồi, chàng ấy có theo kịp hay không?”
Trần ma ma trả lời: “Ngài ấy sẽ lập tức đi đến Tuyên phủ để tụ họp với người.”
Hi vương không được phép tùy giá, Hi Vương phi để con dâu trưởng Tạ thị ở lại để lo liệu chuyện trong nhà, dẫn theo các con các cháu còn lại đi đến Tuyên phủ.
Tháng tư gió mát trong lành, hoa tươi đua nở, đúng là thời tiết phù hợp để đi chơi xuân.
Hi Vương phi dẫn cả hai tôn tử theo nên bầu không khí trên đường đi vô cùng náo nhiệt, hai vị tiểu công tử thường đùa giỡn trong xe ngựa, ồn ào đến mức làm Hi Vương phi đau đầu.
Cuối cùng bà ấy đưa một đứa cho Lý thị, một đứa khác thì để thứ nữ trông, Hi Vương phi thì thoải mái nghỉ ngơi một buổi.
Bùi Mộc San đi tìm bạn thân chơi, Từ Vân Tê ở trong xe ngựa đọc sách y một mình.
Bọn họ lên đường từ giờ Tỵ buổi sáng, giờ Dậu buổi chiều đến gần sông Sài ở phía Tây Bắc, các tướng sĩ dựng trại ngay gần nguồn nước.
Hi Vương phi xếp Bùi Mộc San và Từ Vân Tê ngủ chung cùng một lều trại, nha hoàn bà tử của hai người dọn hòm xiểng đựng đồ dùng hằng ngày vào trong lều.
Từ Vân Tê mang ít đồ nên xong việc rất nhanh, nàng bèn ra ngoài giúp Bùi Mộc San.
Bùi Mộc San đang ôm hộp trang sức mà nàng ấy âu yếm, chuẩn bị đi vào lều thì lại nghe thấy tiếng hoan hô nhảy nhót của Hoàng Duy ở sau lưng:
“Thiếu phu nhân, Tam gia đã về rồi, ngài ấy đang diện thánh trong lều của bệ hạ.”
Từ Vân Tê sửng sốt, thiếu phụ trẻ tuổi đứng trong gió đêm, không biết phải làm sao.
Nàng còn chưa hoàn hồn mà Bùi Mộc San đã “ai da” một tiếng, than phiền: “Sao lại về sớm thế không biết, không phải đã bảo là sẽ gặp nhau ở Tuyên phủ à? Tam ca về rồi thì ta ngủ ở đâu bây giờ?”
Bùi Mộc Hành và Từ Vân Tê là phu thê danh chính ngôn thuận, nhất định sẽ ngủ cùng nhau, cửu biệt thắng tân hôn, Bùi Mộc San không thể phá hư chuyện tốt của ca ca được.
Nàng ấy ảo não, định ôm hộp trang sức đi đến lều của Hi Vương phi, nhưng mới đi được hai bước đã quay trở về, vui vẻ chọc vai Từ Vân Tê:
“Ta đứng đây chờ ca ca về, nếu huynh ấy mang quà về cho ta thì ta nhường tẩu lại cho huynh ấy sau.”
Từ Vân Tê im lặng nhìn nàng ấy, không biết nên nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...