Yến Quý phi nhìn Từ Vân Tê bằng ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa thong dong, ngón tay thon dài đeo hộ giáp đồi mồi của bà ta nhẹ nhàng đặt lên trên cái bàn cao, phát ra tiếng vang khe khẽ và giòn giã.
Từ Vân Tê đứng im không nhúc nhích.
Tất nhiên là Hi Vương phi không thể ngồi yên nhìn Yến Quý phi làm khó con dâu của mình, bà ấy lạnh lùng đứng lên, cười khẩy, nói:
“Nếu nương nương quan tâm đến sức khỏe của Hành Nhi thì cứ hỏi ta là được…”
Từ Vân Tê nghe vậy thì lập tức phản ứng lại, lướt qua đám người đi vào trong điện, vén trang phục, quỳ xuống nói: “Thưa nương nương, thần phụ không dám nói bừa chuyện vết thương của phu quân nặng nhẹ như thế nào, thần phụ chỉ thấy phu quân da tróc thịt bong, máu thịt lẫn lộn.”
Yến Quý phi không thật lòng quan tâm đến tình hình vết thương của Bùi Mộc Hành mà chỉ bực hắn vì nói đỡ cho Thái tử, làm hỏng chuyện tốt của Tần Vương: “Bổn cung hỏi ngươi, bệ hạ đánh phu quân của ngươi đến mức máu me khắp người, ngươi có oán giận hay không?”
Hi Vương phi thấy Yến Quý phi đang kiếm chuyện không đâu thì khẽ hừ một tiếng.
Nhưng Từ Vân Tê lại mỉm cười, bình tĩnh, thong dong trả lời:
“Lôi đình mưa móc đều là quân ân, phu quân là tôn nhi của bệ hạ.
Tôn nhi mắc lỗi, tổ phụ trách phạt là chuyện rất bình thường.
Có câu rằng yêu cho roi cho vọt, bệ hạ phạt phu quân chịu đòn chứng tỏ ngài ấy tin yêu, sẵn lòng dạy dỗ phu quân nên mới tốn công tốn sức.
Vậy thì tôn nhi cùng tôn tức há lại oán giận cho được?”
Thái tử phi và Yến Quý phi nghe xong lời này thì đều kinh ngạc, sững sờ.
Vậy Thái tử mắc phải lỗi sai lớn đến vậy, Hoàng đế có từng trách phạt, mắng mỏ hay không? Không hề, đến giờ Hoàng đế cũng mới chỉ để Thái tử về Đông Cung suy nghĩ về lỗi sai của mình, còn không buồn gặp mặt, nếu thế thì chẳng lẽ là bệ hạ đã từ bỏ Thái tử rồi ư?
Lòng bàn tay của Thái tử phi chảy đầy mồ hôi.
Cùng lúc đó, Yến Quý phi lại nghĩ, Tần Vương dùng tiếng oán than của người dân để ép Hoàng đế xử phạt Thái tử, với sự anh minh của Hoàng đế thì sao ngài ấy lại không biết cho được? Đến giờ Hoàng đế có từng răn dạy Tần Vương câu nào hay chưa? Chưa từng, không chỉ có vậy, trong đêm giao thừa, phủ Tần Vương còn được Hoàng đế ban thưởng nhiều nhất.
Yến Quý phi suy nghĩ cẩn thận chuyện này, bỗng lạnh cả sống lưng.
Chiếc hộ giáp sắc nhọn dần dần siết chặt vào cái bàn cao, bà ta cũng ngồi thẳng người hơn, không tức giận với Từ Vân Tê nữa mà còn nói với giọng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Đứng lên đi.”
Từ Vân Tê đứng dậy tạ ơn.
Yến Quý phi lại hỏi: “Sao ban nãy ngươi lại ngẩn người?”
Từ Vân Tê thẹn thùng cười đáp: “Thần phụ nhìn đĩa hồ lô ngào đường kia liền nhớ quán nhỏ ven đường ở quê, thần phụ chỉ đang nhớ nhà thôi ạ.”
Dù gì cũng là nha đầu từ thôn quê tới, chưa từng nhìn thấy sự huy hoàng, tráng lệ của hoàng cung, không cần phải dọa dẫm.
Yến Quý phi xua tay, cho phép Từ Vân Tê lui về ghế ngồi.
Còn đĩa hồ lô ngào đường kia vẫn không thiếu mất miếng nào.
Sau khi về phủ, Từ Vân Tê còn nghĩ Hi Vương phi sẽ quở trách nàng, nào ngờ khi Hi Vương phi bước qua cửa Vương phủ, bà ấy ngoái đầu nhìn qua ba đứa con dâu, cuối cùng dừng mắt trên người Vân Tê:
“Hôm nay vợ lão tam làm không tệ, đúng là cần không kiêu ngạo, không nịnh nọt như vậy.
Hành Nhi đứng đầu trong triều, ngươi không thể làm mất uy phong của nó.
Dù có ai làm khó cũng đều không phải sợ, phủ Hi Vương của chúng ta không có người nhút nhát.”
Hi Vương phi vốn còn lo Từ Vân Tê từ thôn quê đến nên sẽ vâng vâng dạ dạ, chẳng có thể diện gì, nhưng hôm nay Từ Vân Tê không làm bà ấy phải thất vọng.
Khi trở về Cẩm Hòa đường, Hi Vương phi lại sai Hách ma ma đi Thanh Huy viên một chuyến, dùng một chiếc vòng tay phỉ thúy có nước ngọc càng tốt của bản thân để đổi lấy cái của Tần Vương phi.
Hi Vương phi chỉ muốn chọc tức Tần Vương phi chứ không thật sự muốn lấy vòng tay của bà ta, một thời gian sau lại tìm lý do để trả về.
Tất nhiên là chuyện ở Khôn Ninh cung cũng lọt vào tai Bùi Mộc Hành, khi Từ Vân Tê đến thăm hắn, hắn lẳng lặng quan sát thê tử của mình một lúc, lại biết thêm điều mới về nàng: “Làm nàng tủi thân rồi.”
Từ Vân Tê gặp chuyện bất ngờ mà vẫn không hoảng hốt, phong thái này đúng là chuẩn mực của người vợ tốt.
Hôm sau, mùng hai Tết, nữ nhi hồi môn, Bùi Mộc Hành bị thương, không tiện tiếp khách nên Từ Vân Tê về Từ phủ một mình.
Chương thị ôm Từ Vân Tê khóc lóc một hồi, lo Bùi Mộc Hành vì bệ hạ mà ghét lây nữ nhi của mình.
Từ Vân Tê lại an ủi bà ấy một lúc lâu.
Bùi Mộc Hành nằm ở hậu viện ba ngày rồi dọn về thư phòng.
Có một phong thư cầu cứu đến từ hướng Thông châu, đến nay vẫn không tra ra manh mối gì, vụ án đã tương đối rõ ràng nhưng vẫn không tìm được người viết thư cầu cứu.
Bùi Mộc Hành cứ thấy như có chuyện gì đó đang nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Sau khi Bùi Mộc Hành rời Thanh Huy viên, Từ Vân Tê không tiện qua thăm, chỉ cách một thời gian lại chuẩn bị thuốc và dược thiện* để giúp vết thương của hắn khôi phục, bổ dưỡng khí huyết.
*Dược thiện: đồ ăn có kèm công dụng chữa bệnh.
Khi vết thương đã gần khỏi hẳn, Bùi Mộc Hành dần dần có thể đi lại trong phủ, thi thoảng hắn lại đến Thanh Huy đường thăm thê tử.
Ngày hôm nay đúng là Tết Nguyên Tiêu, Từ Vân Tê dẫn mấy nha hoàn treo hoa đăng lên trên hành lang, mới chốc lát sau đã thấy một bóng dáng cao gầy bước qua cửa tròn.
Bùi Mộc Hành khoác chiếc áo choàng đen, đứng thẳng bên cạnh trụ hành lang, bên cạnh có ánh hoa le lói, chiếu sáng một góc đêm đen, làm khuôn mặt tuấn tú của hắn càng thêm đẹp đẽ, không gì sánh kịp.
Bùi Mộc Hành nhận lấy quyển sách trong tay Hoàng Duy rồi đưa nó cho nàng:
“Đây là sách thuốc cổ truyền mà lúc trước ta hứa sẽ đưa cho nàng.” Giọng Bùi Mộc Hành dịu dàng, trên môi còn có nụ cười mỉm, dù vậy nhưng cảm giác “người sống chớ lại gần” của hắn vẫn chẳng giảm đi tí nào.
Từ Vân Tê chần chờ nhận lấy, có lẽ là do thói quen chăm sóc người bệnh làm nàng cảm thấy thoải mái hơn khi đối diện với Bùi Mộc Hành đang bị thương.
“Cảm ơn, bên ngoài gió lớn, Tam gia vào phòng uống trà với ta nhé.”
Phu thê cùng nhau vào phòng.
Từ Vân Tê cẩn thận sai nha hoàn lót cái đệm mềm lên ghế cho Bùi Mộc Hành.
Bùi Mộc Hành nhớ đến sự chăm sóc của Từ Vân Tê trong thời gian trước, chủ động tìm đề tài nói chuyện với nàng.
Hắn hỏi một câu thì Từ Vân Tê cũng đáp một câu, hoàn toàn không còn sự quan tâm săn sóc như mấy hôm đêm giao thừa.
Bùi Mộc Hành thấy hơi buồn bực.
Rõ ràng trong khoảng thời gian đó, Từ Vân Tê rất quan tâm đến hắn, không chỉ chủ động chữa trị vết thương cho hắn mà còn làm đồ ăn nhẹ, nấu thuốc, dặn dò hắn mấy trăm lần, nhưng giờ hắn khỏe rồi thì nàng lại xa cách hắn hơn.
Bùi Mộc Hành không hiểu nên chỉ đành hỏi thẳng:
“Phu nhân, nàng không vui à?”
Từ Vân Tê ngạc nhiên: “Đâu có.” Nàng buông đôi tay vốn đang nhàn nhã đặt trên đầu gối xuống: “Sao Tam gia lại hỏi như vậy?”
Bùi Mộc Hành không thể hỏi tại sao nàng lại xa cách hắn hơn, hắn không có thói quen suy đoán lòng dạ nữ nhân, để sau này không xảy ra chuyện như vậy, Bùi Mộc Hành bàn với Từ Vân Tê:
“Nếu có ngày ta làm chuyện gì khiến nàng không vui, nàng có thể nói thẳng với ta hay không?”
Từ Vân Tê không hiểu ra sao: “Tam gia yên tâm, ta không hề không vui, nếu có thì ta sẽ tự nói cho ngài.”
Khi còn nhỏ, lúc cha mẹ rời đi, nàng đã từng khóc lóc, sau này nhận ra khóc cũng chẳng có tác dụng gì, vậy là nàng không khóc nữa.
Khi mẫu thân tới thăm nàng, nàng sẽ vui vẻ đón bà ấy vào, khi bà ấy đi, nàng lại lịch sự đưa tiễn.
Nàng dần hiểu ra rằng niềm vui là do chính bản thân tạo nên, sau đó nàng lên núi hái rau dại, đào lạc cả ngày, thậm chí còn lén nướng khoai ăn trong ruộng, ngày nào cũng rất vui vẻ.
Khi biết cách không đặt hy vọng lên người người khác, nàng sẽ không bao giờ không vui vẻ nữa.
Bùi Mộc Hành nhìn dáng vẻ thản nhiên của thê tử thì yên tâm hẳn.
Thường ngày hắn không thích kiểu nữ nhân kệch cỡm, làm nũng, lắm chuyện nhất.
Nếu thê tử chín chắn thì sau này hắn cũng có thể đỡ phiền.
Lúc Bùi Mộc Hành khỏi hẳn đã là một tháng sau, ngày đó hắn viết tấu chương thỉnh tội rồi sai người đưa vào hoàng cung.
Hoàng đế cũng thuận nước đẩy thuyền, đầu tiên là mắng Bùi Mộc Hành tính tình nóng nảy, phải rèn luyện thêm, sau đó lại sai hắn tiếp quản Đô sát viện, giao vụ án lớn trên đường buôn muối ở Giang Nam cho Bùi Mộc Hành.
Trước đây, lúc hầu vua ở phòng văn thư, Bùi Mộc Hành chỉ là quan tư nghị, giờ hắn đã được làm việc trong lục bộ, lại còn được trao quyền lợi thực tế.
Thánh chỉ đi qua Nội các rồi đến tay Hi Vương.
Hi Vương cầm thánh chỉ, vui vẻ đi vào thư phòng của Bùi Mộc Hành.
“Thánh chỉ đã viết rõ, bảo con chạy đến Dương châu ngay trong đêm để điều tra manh mối của vụ án này.”
Bùi Mộc Hành nhận lấy thánh chỉ, đặt dưới nến đọc kỹ, cũng đã hiểu rõ suy nghĩ của Hoàng đế.
“Mồi lửa đốt kho lúa Thông châu chẳng khác gì đốt phải cái đuôi của triều đình.
Quân lương đứt đoạn, xét cho cùng cũng là do quốc khố trống rỗng, bệ hạ sai con đi Dương châu điều tra đường buôn muối, thật ra là để tiêu diệt sâu mọt của quốc gia, tăng thu nhập cho quốc khố.”
Đường buôn muối đã là mối họa tiềm tàng từ lâu, liên quan tới rất nhiều đại thần trong triều đình và các gia tộc lớn được hưởng lợi ở khắp mọi nơi.
Bùi Mộc Hành nhìn nét mực đỏ trên thánh chỉ, cười khổ: “Bệ hạ làm vậy là đang ép con làm cô thần*.”
*Cô thần: Người bề tôi lẻ loi, không về hùa với phe nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...