Cố Tự Minh kéo rèm xe, liếc nhìn Lâm Phược đang đi phía trước ngựa, thấp thoáng nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hắn, nghe không rõ hắn đang nói gì, chỉ biết rằng hắn đang cười nói rất vui vẻ với người thím ngồi trong chiếc xe phía trước, trong lòng chợt nhói lên, một cảm giác rất kỳ lạ; rõ ràng thím rất coi thường tên nho sinh này, vậy mà hôm nay sao lại thân mật đến thế ?
Khi xe ngựa tới Cố phủ ở Thiên Hán Kiều Bắc, tám chín người gồm tạp dịch, mã phu, a hoàn, bà vú già được ngự sử giám sát phái tới để nghe sai khiến đều đứng bên ngoài phủ môn đợi được diện kiến chủ nhân mới, lại còn cả mấy tên cầm trống chiêng đứng bên cạnh đang gõ inh ỏi, thu hút đám người quanh đó vây tới xem gia đình nhà quan nhập phủ, đúng là ồn ào. Cố Thị, Cố Tự Nguyên, Cố Quân Huân xuống ngựa phát phong bì lì xì đỏ cho nô bộc cả cũ và mới. Cố Tự Minh nhận thấy Cố Thị dường như khi giới thiệu với những người bên dưới về y không hề coi y như đường thiếu gia, trong lòng thấy xót xa, mặt tối sầm y đi thẳng qua cửa, nhìn thấy Lâm Phược đi sau Cố Thị, đang chỉ hai tên tùy tùng là Chu Phổ và Triệu Hổ ra giúp khuân hành lý xuống xe, y tiến lại nói cay nghiệt :
- Lâm cử nhân giúp đỡ nhiệt tình như thế, sao không để nương tử Tiêu gia tới giúp một tay, hay là không nỡ để kim ốc tàng kiều?
Lâm Phược nhìn Cố Tự Minh một cái, nghĩ bụng tên tiểu tử này đúng là không coi người khác ra gì, hắn đưa ai tới giúp Cố gia đều được, nhưng không được đưa Liễu Nguyệt Nhi tới, đúng là tên tiểu tử này muốn nhắc tới việc đó trước mặt Cố Thị, hắn cười đáp:
- Tại hạ thay Liễu cô nương đa tạ đường thiếu gia đã quan tâm…
Cố Thị nhíu mày nhìn Cố Tự Minh, càng nhận thấy khuôn mặt của y rất đáng ghét, nghĩ Lâm Phược đúng là người độ lượng, cho dù có nói thế nào, Cố Tự Minh vẫn là đứa cháu mà lão gia khá yêu chiều, tuy trong trong lòng không vui nhưng Cố Thị vẫn không tỏ ra tức giận, chỉ nói với Cố Tự Minh:
- Cháu gọi Thiên Kiều tới đây, thím đang có chuyện muốn nói với hai đứa…
- Vâng, thưa thím.
Cố Tự Minh vui sướng quay đi tìm Cố Thiên Kiều- người đang bảo kẻ hầu người hạ mang màn hành lí vào trong nhà, con của Cố Ngộ Trần là Cố Tự Nguyên đứng bên cạnh buột miệng hỏi mẹ:
- Có chuyện gì, sao lại phải gọi cả Tự Minh và Thiên Kiều tới?
- Năm ngoái cha con được nhờ ân huệ của triều đình, Cố gia cũng lại lần nữa trở thành một trong tám thương nhân buôn trà lớn của Đông Dương phủ. Khi chúng ta còn ở Đông Dương, luôn nghe thấy mấy bô lão trong Cố gia phàn nàn, nói gì thì cũng đã thành thương nhân trà, núi trà của gia tộc, trả ở vườn trà, trà thu mua từ dân đều không bán ra khỏi được Đông Dương., chỉ cần bán giá thấp cho Lâm gia thu tiền…
Khi đó Cố Tự Minh kéo Cố Thiên Kiều tới, cung kính đứng trên thềm cửa nghe Cố Thị nói những chuyện liên quan tới trà cho Cố Tự Nguyên, Cố Thị thao thao nói,
- Họ đã phàn nàn trước mặt cha con mấy lần rồi, ta nghĩ cũng phải, nhưng cũng không thể tùy Lâm gia bắt nạt Cố gia, ta đang nghĩ, lẽ nào Cố gia lại không thể bán trà cho các tiệm buôn của nhà khác, sao lại cứ phải trói chặt mình với Lâm gia mới được?
- Những tiệm buôn khác cũng có tìm. Cố Thiên Kiều khi đó đang đứng trên bậc thềm, thật thà đáp, Cũng không biết có phải là đã thỏa thuận hết với Lâm gia hay không, các tiệm buôn khác cũng không nhận trà của chúng ta, chúng ta lại không có khả năng vận chuyển trà ra khỏi Đông Dương để phân phối—Lần này con với chú thím tới Giang Ninh, cũng là muốn tìm một tiệm buôn ở Giang Ninh muốn đưa trà của Cố gia ra khỏi Đông Dương.
- Ta nghĩ các ngươi không cần phải tìm nữa… Cố Thị nói, Lâm cử nhân có một tiệm buôn ở Giang Ninh…Lâm Phược đứng bên cạnh nói thêm:
- Tiệm buôn của tại hạ là hội vận chuyển…
Cố Thị “ồ” lên một tiếng, tiếp tục nói với Cố Tự Minh và Cố Thiên Kiều với giọng dặn dò:
- Ta nghĩ sau này trà của Cố gia giao cho hội vận chuyển là được, các ngươi lúc nào cũng lo Lâm cử nhân ép giá Cố gia…”
Cố Tự Minh nghe Cố Thị nói với tròn mắt thần người, nghẹo đầu nhìn Lâm Phược, ánh mắt vừa có ý nghi ngờ vừa có ý thù địch, hỏi:
- Lâm cử nhân chỉ vào thành trước chúng ta bảy tám ngày, sau lại có thể lấy danh nghĩa để mở tiệm buôn? Hơn nữa Cố gia chỉ cung cấp trà cho ngươi, và chỉ cung cấp trà cho Lâm gia thì có gì khác nhau đâu?
Tuy trong lòng Cố Thiên Kiều cũng có cùng sự ngạc nhiên đó, nhưng mấy ngày trước y đã cùng với Dương Phác và Lâm Phược tới hội quán Đông Dương, nên nhận thấy Lâm Phược cũng có danh tiếng ở Giang Ninh, hơn nữa tính y cũng trầm, tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng cũng không muốn đứng ra chống lại ý kiến của Cố Thị.
Sự mỉa mai của Cố Tự minh khiến cho Cố Thị rất phẫn nộ, bà ta kìm giọng hỏi:
- Lẽ nào hiền điệt Tự Minh lo lắng ta bị Lâm cử nhân lừa ư? Hay là ngươi lo ta muốn trả ân tính hai đời của Cố gia cho Lâm cử nhân nên muốn giúp đỡ Lâm cử nhân?
Cố Tự Minh khi đó mới cảm thấy sự vô cùng không hài lòng của Cố Thị đối với y, lòng thấy chút hoang mang, vội biện minh:
-Thím, Tự Minh không có ý đó, chỉ là, chỉ là Lâm Phược cũng không có danh tiếng tốt đẹp gì trong Thượng Lâm…Vườn trà của Cố gia hơn hai ngàn mẫu, búp trả khô hàng năm sản xuất được cũng gần bốn vạn cân, Lâm Phược làm sao có nhiều tiền để bao tiêu trà của Cố gia?
Cố Thị không biết về việc buôn bán, cũng không biết bốn vạn cân trà đáng giá bao nhiêu, bà ta nhìn Lâm Phược nghi ngờ.
Lâm Phược nhìn Cố Tự Minh, cười vang, nói:
- Giá buôn quan định của bốn vạn cân trà cũng chẳng qua chỉ là hai ngàn lượng bạc, đường thiếu gia có vẻ xem thường Lâm Phược này quá…
Giá buôn quan định là giá chỉ dẫn mà thương nhân trà, chợ trà lấy từ tay người dân, đó cũng là giá chuẩn cơ bản mà quan phủ lấy thuế trà từ đó, giá buôn quan định của trà núi Thiết Mộ Đông Dương là mỗi cân mới là năm mươi tiền, đương nhiên thấp hơn rất nhiều so với giá bán thực tế của trà tại chợ.
Cố Thị nghĩ thầm số lễ vật lần này mà hắn dâng cho Cố gia cũng đã không dưới hai ngàn lượng, số vốn thu mua trà đáng giá hai ngàn lượng của hắn tuyệt đối không nằm ngoài những điều hắn nói, lại nghĩ tới số tiền một ngàn lượng mà mỗi năm Lâm Phược trả, số tiền này cũng đã gần bằng một nửa số tiền thu mua trà, bà ta nghĩ Lâm Phược đúng là rất khảng khái, so sánh thì bà ta càng cảm thấy không thích Cố Tự Minh, bà nói: - Rốt cục có được hay không, còn phải hỏi ý kiến của bô lão Cố gia, ngươi không được la ó ở đây, không muốn phản ứng, Cố Tư Minh nghiêng đầu dăn Cố Thiên Kiều,
- Thiên Kiều, ngươi viết một bức thư viết rõ sự việc này, hôm nay cho người mang tới huyện Thạch Lương, để bô lão Cố gia quyết định.
Cố Tự Minh buồn rầu như bị dội một gáo nước lạnh, cảm thấy lạnh thấu xương tủy; Cố Thiên Kiều thật thà gật đầu đồng ý:
- Đợi thu xếp xong mọi việc ở đây tôi sẽ đi viết thư…
Cố Tự Nguyên biết mọi việc to nhỏ trong nhà đều do mẹ y quyết định, không tới phận y lên tiếng, tuy y không thích gì Lâm Phược, nhưng cũng không tranh cãi với mẹ về việc này.
Lâm Phược nói:
- Chiều nay ông chủ của hội vận chuyển đi thuyền về Thạch Lương, tại hạ nghĩ thư Thiên Kiều viết đưa cho ông ấy nhờ mang về Thạch Lương là được …
- Thế cũng được.
Cố Thị rất muốn làm cho các bậc tiền bối Cố gia gật đầu đồng ý việc này, Lâm Phược đã trực tiếp phái chủ hội vận chuyển quay về Thạch Lương để bàn việc, điều này rất hợp với ý bà ta, cũng hoàn toàn không quan tâm tới mọi người trong Cố gia nghĩ gì.
Lâm Phược lại nói:
- Hội vận chuyển muốn bao tiêu trà Cố gia, cần tìm một người hiểu về trà Cố gia tới giúp đỡm Thiên Kiều huynh nếu không chê thiệt thòi, có thể tới hội vận chuyển để giúp đỡ không? Những điều khác không dám hứa trước, vị trí chủ cửa hàng trà nhỏ bé có làm cho Thiên Kiều huynh thiệt thòi không?
Hội của Cố Thiên Kiều tới Giang Ninh vốn là muốn dựa vào mối quan hệ với Cố Ngộ Trấn để kiếm một nghề tốt ở Giang Ninh, tăng vốn hiểu biết, trải đời, có thể làm chủ tiệm trà, đối với y, có thể coi là một bước lên trời, tuy nhiên y không đắc ý tới mức quên cả chính mình, y nói:
- Mọi việc cứ đợi bô lão trong gia tốc quyết định rồi sẽ bàn tiếp…
Lâm Phược biết Cố Tự Minh có thể tới được Giang Ninh, là vì gia đình y có mối quan hệ huyết thống tương đối gần với gia đình Cố Ngộ Trần, Cố Thiên Kiều có thể tới được đây là do bản thân ý thông minh ham học, biết đối nhân xử thế, làm việc rất được Cố gia coi trọng, dù sao thì hội vận chuyển ở Giang Ninh thiếu người nhất, khôn đừng được phải lôi kéo Cố Thiên Kiều tới đó. Mặt khác, hắn không chút lo lắng rằng Cố gia sẽ từ chối, Cố gia không dễ gì mà bám vào được cây đại thụ lớn như Cố Ngộ Trần, sao lại có thể dễ dàng buông tay được? Hơn nữa hắn để cho Lâm Cảnh Trung tới Hồ Đường để trao đổi với bô lão Cố gia, về giá trà sẽ tăng cao tương đối so với Lâm gia, phải để cho Cố gia một con đường, bèn nói:
- Nếu đã như thế, hay là phiền Thiên Kiều huynh cất vả đi một chuyến, nói trực tiếp luôn rõ ràng hơn viết trong thư, ngộ nhỡ trưởng bối Cố gia có điều gì không rõ, cũng có thể hỏi trực tiếp Thiên Kiều huynh.
Cố Thiên Kiều nghĩ: Tôi có biết tình hình gì đâu? Nghe Cố Thị đồng tình, y bèn đồng ý:
- Vậy tại hạ xin đi một chuyến, cũng không có gì là vất vả hay không vất vả cả
Cố Tự Minh bị bỏ rơi, không ai để ý, y vừa có mối hận thủ không thể gọi tên với Lâm Phược, vừa bị hoang màn bởi sự răn dạy quở mắng của Cố Thị, đồng thời cũng không biết nên thêm câu gì để lấy lại tình hình.
Cố Quân Huân hiếu ký đứng một bên, nghe bọn Lâm Phược chỉ trong đôi lời đã dàn xếp được việc bao tiêu trà Cố gia, cô đứng sau Cố thị, bạo dạn nhìn Lâm Phược, nhìn vẻ ungdung điềm tĩnh trên khuôn mặt khôi ngô của hắn, đợi ánh mắt của Lâm Phược vô tình chạm vào, cô bèn quay mặt về phía người khác, tim như chú hươu nhỏ đang nhảy mua, đập mạnh dữ dội.
Tới tận chiều Cố Ngộ Trần mới từ nha môn trở về, nghe Lâm Phược nói ba hoa bọn họ đã bàn xong chuyện bao mua trà của Tiêu gia, nàng đứng đằng sau Cố thị, mạnh dạn nhìn chằm chằm vào Lâm Phược, nhìn khuôn mặt điển trai tinh thần ung dung điềm đạm, chỉ đợi ánh mắt tình cờ quay sang của chàng, nàng liền quay mặt nhìn đi chỗ khác, tim đập loạn lên giống như con nai con hoang dã, đang cuống cuồng chạy nhảy.
Mãi sau khi tới trưa Cố Ngộ Trần mới từ nha môn trở về, bên này đã bàn bạc xong xuôi chuyện Tập Vân Xã bao mua trà của Cố gia, đã bày sẵn tiệc rượu đợi bọn họ quay trở về.
Khi Cố Ngộ Trần thay quan phục trong nhà trong, đã nghe Cố Thị nói tới chuyện hội vận chuyển và Lâm Phược dâng lễ vật.
- Sao lại nhận nhiều lễ vật của hắn như thế?
Cố Ngộ Trần phàn nàn:
- Hắn ta tới được Giang Ninh đã không dễ dàng gì, hắn tới là cho Lâm gia. Sau tiệc rượu này trả lại lễ vật cho hắn, và thêm một phần trả lễ. Ông ta luôn khắc trong đầu món nợ ân tình hai đợi của Lâm Phược, không muốn tham lam lễ vật của hắn.
- Đây là tấm lòng của hắn, không thể không nhận tấm lòng đó Cố Thị không hề muốn trả lại lễ vật cho Lâm Phược, bà ta nói:
- Hai con ngựa đỏ này, Tự Nguyên xem rất thích, đã xin để đánh vào xe, lão gia không thể không quan tâm tới cảm nhận của con cái. Hơn nữa, lão gia giúp đỡ Lâm Phược nhiều hơn, lẽ nào không bằng số quà mà hôm nay thiếp nhận của hắn. Sau này ân tình đối với hắn sẽ nhẹ đi một gánh? Nếu lão gia trả lại, tình nghĩa giữa hai bên không phải sẽ nhạt đi sao?
Cố Ngộ Trần nghĩ ngợi một lát, không tranh cãi với phu nhân nữa, thay trang phục xong, ông ta tới phòng trước nhập tiệc, gọi Lâm Phược tới ngồi bên nói: - Ngươi mở hiệu buôn ở Giang Ninh là điều tốt, tuy nhiên cũng không thể bỏ lỡ con đường phía trước…
- Đó là điểu rất tự nhiên, đó cũng là cơ hội để gây dựng tiệm buôn, Lâm Phược mới bỏ chút thời gian để đi lo liệu, đợi mọi việc êm xuôi đi vào quy luật thì Lâm Phược đương nhiên sẽ tiếp tục theo đuổi hành trình của mình.
Lâm Phược đáp, không chỉ trong lòng Cố Ngộ Trần mà dường như trong lòng của mỗi con người thời bấy giờ, làm quan là tất cả, thường có câu rằng:
- Tam niên thanh tri phủ, thập bạn tuyết hoa ngân, cũng có câu:
- Hủy gia tri huyện, diệt môn tri phủ, làm quan một tay nắm quyền, một tay nắm của, đương nhiên đó là một nghề hàng đầu trên thế gian.
- Ngươi biết được là tốt Cố Ngộ Trần thấy Lâm Phược biết phân biệt bên nào trọng bên nào khinh, bèn yên tâm nói, Ngày hôm nay coi như ta chính thức nhậm chức ở nha môn giám sát ngự sử, bàn giao với giám sát ngự sử Trương đại nhân, ta lán lại ở đó ít lâu, để cậu phải đợi lâu trong phủ rồi. Ta đi tìm hiểu qua về nhà môn, giám sát ngự sử vẫn còn một số vị trí thiếu người, phẩm vị không cao, xem cậu vừa ý vị trí nào? Giám sát ngự sử làm sao lại trống nhiều vị trí như thế? Nhưng Cố Ngộ Trần nhậm chức không thể thêm người trong phạm vi quyền hạn. Lâm Phược không muốn làm một trợ tá, mà muốn làm lên một chức quan nhỏ nào đó. Cố Ngộ Trần nhận thấy Lâm Phược rất đáng tín nhiệm, có tài, có thể dựa vào được, bèn muốn hắn trở thành một thuộc hạ dưới quyền kiểm soát của ông, cũng là có dụng ý muốn hắn trở thành trợ tá.
Câu nói của Cố Ngộ Trần khiến cho Cố Tự Minh và mọi người ngồi bên nghe thấy mà vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ. Há không phải làm chỗ thiếu trong nha môn giám sát ngự sử là để cho Lâm Phược tự lựa chọn sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...