Kiêu Thần

Chính là ông chủ hiệu buôn lớn ở Giang Ninh Đỗ Vinh vì cướp Tô Mi mà a dua cùng những người nhà Tấn An Xa âm thầm giúp đỡ đám giặc Đông Hải gây nên nạn cướp bóc ở huyện Bạch Sa.
Tuy nói sau việc đám giặc Đông Hải, lại ở sông Dương Tử ra đảo Tây Sa ngoài cửa biển làm cho phó tướng Tiêu Đào Viễn của trấn Ninh Hải giở trò cướp bóc, Lâm Phược và Phó Thanh Hà cũng đã từng trải qua nguy hiểm ở đảo Trường Sơn để cứu đám người Tô Mi, tuy nhiên nghĩ tới việc bản thân Đỗ Đông là hào phú ở Giang Ninh, sau vụ cướp ở huyện Bạch Sa lại cùng với Tấn An Xa gia vừa được phong hầu, Lâm Phược cho dù có cứu được Tô Mi, Tiểu Man thì cũng tuyệt đối không để cho Đỗ Vinh biết được chuyện hắn cùng với Xa gia.
Tô Mi bình an trở về Giang Ninh tất làm cho Đỗ Vinh kinh loạn, Lâm Phược lúc vẫn còn ở Đình Hồ đã thương lượng với Tô Mi là khi tới Giang Ninh thì hai người phải tỏ ra lạnh nhạt một chút để tránh Đỗ Vinh sẽ tìm ra sơ hở gì.
Lâm Phược tới Giang Ninh, Tiểu Man giả trang nam nhi tới đón tiếp, Tô Mi lại không dám giả nam tới đón chính là vì sợ ngộ nhỡ ai đó nhìn ra được việc gì rồi sẽ truyền khắp thành Giang Ninh, như thế sẽ càng làm tăng sự ngờ vực của Đỗ Vinh.
Trông Đỗ Vinh người mặc áo lụa, vẻ mặt đôn hậu ra vẻ không có chút gì ác ý lại đang đứng cùng với người thanh niên mặc áo gấm xanh tiếp đón Cố Ngộ Trần càng làm cho Lâm Phược lo lắng, hắn vội vàng ôm Tiểu Man xuống ngựa.
Tiểu Man cũng sợ tới mức hồn bay phách lạc, không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Tay Lâm Phược vẫn còn đang ôm thắt lưng Tiểu Man, nhẹ nhàng nói với nàng:
- Không có chuyện gì đâu, nàng cứ đi vào bình thường là được.
Lại nói nhẹ với Chu Phổ một tiếng:
- Người đang hành lễ với Cố Ngộ Trần chính là Đỗ Vinh. Ngươi lấy thân mình che cho Tiểu Man, ta đi ra đánh lạc hướng sự chú ý của hắn.
Chu Phổ ngầm hiểu, vội nhận lấy dây cương trong tay Lâm Phược đi theo sau những tạp dịch đang giúp Cố gia thu dọn hành lý mang vào trong dịch quán, Triệu Hổ và Trần Ân Trạch đều dẫn ngựa chuyên qua bên trái Chu Phổ, chỉ có Liễu Nguyệt Nhi không hiểu gì cả, không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ thấy Lâm Phược bước ra ngoài cách xa bọn họ mấy bước.
Khi Lâm Phược đi gần tới nơi, người thanh niên mặc áo xanh đứng trước dịch quán đang chào hỏi Cố Ngộ Trần, Đỗ Vinh khiêm tốn đứng một bên, con trai Cố Ngộ Trần là Cố Tự Nguyên cũng vui mừng đứng bên cạnh, trông có vẻ như y với người thanh niên mặc áo gấm kia vô cùng thân thuộc.
- Cố thúc thúc, con còn tưởng mọi người và Tự Nguyên huynh sớm đã vào thành rồi chứ, không ngờ lại được cùng mọi người đi tới Giang Ninh, thật là vui quá.
Người thanh niên mặc áo gấm xanh cúi đầu hành lễ với Cố Ngộ Trần, lại thân thiết kéo cánh tay của Cố Tự Nguyên nói:
- Thuyền buôn dừng lại trên đường có chút không tiện, cháu nghĩ Cố thúc thúc có lẽ sẽ ở lại trạm Triều Thiên nghỉ vài hôm nên cháu cũng dừng thuyền lại nên cháu sẽ tới bến sông trước rồi đợi Cố thúc thúc và Tự Nguyên huynh tới. Vị Đỗ tiên sinh này rất khí khái, ở Trung Châu gặp và biết cháu tới Giang Ninh liền mời cháu lên thuyền đi cùng tới đây.

Lâm Phược nghe bọn họ nói chuyện nhưng vẫn chưa biết người thanh niên mặc áo gấm này là ai, nghĩ thầm rằng tên Đỗ Vinh này vốn rất hay nịnh bợ những người quyền quý, mới gặp ở Trung Châu mà đã mời người thanh niên này lên thuyền, lại thấy người thanh niên này vô cùng thân thiết với Cố Tự Nguyên thì đại khái cũng có thể đoán được y thuộc tầng lớp nào.
- Giang Ninh Khánh Phong Hành Đỗ Vinh tham kiến Cố đại nhân.
Đỗ Vinh khiêm tốn hành lễ xưng tên với Cố Ngộ Trần.
Lâm Phược nhìn sắc mặt của Cố Ngộ Trần có chút sửng sốt thì nghĩ ngay ra chắc hẳn ông ta cũng đã từng nghe nói về Đỗ Vinh.
Bản thân Khánh Phong Hành dã là một thương hiệu nổi tiếng ở Giang Ninh, hơn nữa đối với việc Xa gia xin nghị hòa và cuối cùng được triều đình sắc phong Tấn An Hầu thì Đỗ Vinh với tư cách là một đại thương ở phía sau làm ra rất nhiều chuyện. Cố Ngộ Trần là tới Giang Ninh nhậm chức Giang Đông Án sát Phó sứ, ông ta chưa từng nghe nói tới nhân vật Đỗ Vinh này thì mới là điều kỳ lạ.
- Ông chủ Đỗ khách khí rồi.
Cố Ngộ Trần khua khua tay như là mời Đỗ Vinh miễn lễ, lúc này ông ta cũng nhìn thấy Lâm Phựợc tới gần nên gọi hắn lại:
- Lâm hiền điệt, tới đây… tới đây…, ta giới thiệu Cẩm Sinh hiền điệt cho ngươi làm quen. Các ngươi đều là thanh niên tới Giang Ninh cần phải kết giao nhiều một chút, Cẩm Sinh hiền điệt là Vĩnh Xương thiếu hầu gia.
Lâm Phược thật không ngờ rằng người thanh niên mặc áo gấm này lại là con cháu Vương tôn, hơn nữa lại là con trai của Vĩnh Xương Hầu.
Vương triều Đại Việt dưới thời Cao tổ, con cháu hoàng tộc được phong là Ân Phong. Từ người được ân phong, mỗi đời sẽ hạ phong xuống một đẳng, cuối cùng đến hàng Võ quốc tướng quân thì mới tiến hành việc cha truyền con nối, không hạ tước nữa. Vương triều Đại Việt hơn hai trăm năm khai quốc trở lại đây, mười ba đời vua, gần như đời nào cũng phong một đống vương hầu công tước. Mấy đời giáng tước xuống, những vương hầu giáng tước xuống tới Võ phong tướng quân cũng có tới hơn trăm người. Những Vương tôn này đa số đều có quan hệ xa với Thánh Thượng, tuy danh nghĩa là con cháu Vương tôn nhưng cũng khôg nhận được nhiều ân sủng của triều đình, những người không giỏi về kinh doanh thậm chí còn rơi vào tình cảnh nghèo túng khôn cùng.
Tuy nhiên ngoài Ân Phong ra thì còn có tục cha truyền con nối mà phong hầu tước, đây đều là những huynh đệ con cháu có công lập nước của Cao tổ hoàng đế, việc phong tước cha truyền con nối không hề hạ tước, tục ngữ gọi là chén vàng hầu vương, cả Vương triều Đại Việt cũng chỉ có hai mươi vị Hầu Vương như vậy. Tổ tiên của Vĩnh Xương Hầu là em trai của Cao tổ hoàng đế, người có công hàng đầu trong việc khai quốc và mở rộng bờ cõi, con cháu sau này vẫn là Vĩnh Xương Hầu, không hề giáng tước.
Tuy sau danh nghĩa Vương tôn được phong tước thì đều được phong đất nhưng triều đình vì để hạn chế việc con cháu các Vương tôn lộng quyền ở nơi đất phong nên tuy rằng được phong đất nhưng các Vương tôn quý tử phải sống ở trong phủ ở kinh thành, tuyệt đối không được tự ý chuyển tới vùng đất phong. Trên thưc tế việc này cũng là để cho các Vương tôn quý tử này hưởng vinh ho phú quý, tránh việc lộng quyền gì đó.
Phủ đệ Vĩnh Xương Hầu nằm trong thành Giang Ninh, có thể xem như là nơi các vương tôn quý tộc ăn sâu bén rễ ở Giang Ninh.
Lâm Phược hướng về người thanh niên mặc áo gấm Vĩnh Xương Hầu thiếu hầu gia Nguyên Cẩm Sinh lễ phép nói:
- Cử tử Lâm Phược tham kiến Thiếu hầu gia.

Lại chuyển qua phía Đỗ Vinh chắp tay, cố ra vẻ cười nói:
- Ông chủ Đỗ chắc không ngờ lại gặp tôi ở đây phải không.
Phía trước cửa của dịch quán, hai hàng đèn lồng được treo trên cao, làm cho bóng đêm bị xua ra xa tới mười trượng, so với hai tháng trước lúc ở huyện Bạch Sa thì Lâm Phược có đen hơn, gầy hơn chút, cơ mặt giống như là đao khắc, đôi mắt dưới ánh đèn trông rất có hồn, hắn mặc áo xanh, dáng người hơi cao, bên hông còn đeo một cây đao được trạm khắc theo phong cách cổ xưa.
Lâm Phược đi tới gần, khí chất trong người thay đổi rất nhiều, giống như là cây kiếm được rút ra khỏi vỏ vôc cùng oai nghiêm. Đỗ Vinh nhìn cái là nhận ngay ra hắn, Đỗ Vinh tự nhận là sớm đã luyện được khuôn mặt điềm tĩnh lạnh băng cho dù núi Thái Sơn có đổ trước mặt, nhưng nhìn Lâm Phược đi tới như không có chuyện gì thì Đỗ Vinh không thể nào che giấu được ánh mắt khác thường của mình. Hắn híp mắt nhìn khuôn mặt Lâm Phược một lúc thì mới nói ra được:
- Thì ra đúng là Lâm cồn tử. Hai tháng nay ta ăn khôg ngon ngủ không yên, sau đó lại biết được Tô tiểu thư bình yên trở về Giang Ninh nên ta mới dám hi vọng rằng Lâm công tử vẫn còn sống, thật là cảm ơn trời đất...
Trong lòng y còn đang suy nghĩ xem Lâm Phược và Giang Đông Án sát Phó sứ Cố Ngộ Trần có quan hệ gì với nhau.
- Thật không biết ông chủ Đỗ lại xem trọng Lâm Phược như vậy.
Lâm Phược cười khẩy lạnh lùng nói.
- Những lời nói trước kia của ông chủ Đỗ vẫn còn văng vẳng bên tai Lâm Phược, chỉ có điều nghe những lời nói đó thì có vẻ ông chủ Đỗ rất coi thường người khác.
Đỗ Vinh cũng chưa từng nghĩ lần này gặp lại Lâm Phược lại bộc lộ tài năng như vậy, không chút che giấu những óan giận cũ, lại không rõ giữa Lâm Phược và Cố Ngộ Trần có quan hệ gì nên trố mắt ra nhìn, nhất thời không nói được lời nào.
Những quan viên ở Giang Ninh Án Sát sử ti tới nghênh đón Cố Ngộ Trần ở bên cạnh đều kinh ngạc nhìn người thanh niên mặc áo gấm, trong lòng họ đều nghĩ: Khánh Phong Hành Đỗ Vinh trước đây không phải đã đắc tội với hắn sao?
Lâm Phược vái chào Cố Ngộ Trần và Vĩnh Xương Hầu Thiếu hầu gia Nguyên Cẩm Sinh một cái rồi nói:
- Ngày xưa ở phủ Duy Dương Lâm Phược đã từng làm cho người này nhục nhã, Lâm Phược tuy nghèo khó khôn cùng nhưng ý chí không hề thấp, có người này ở đây, Lâm Phược xin được thât lễ cáo lui trước.
Lúc nói những câu này, tay của hắn cầm chắc cây đao mang bên mình làm ọi người hoài nghi hắn liệu có không kìm nổi tức giận mà cho Đỗ Vinh một đao không.

Ở thời đại này, quan viên, nho sĩ đều thích mang đao bên mình như đồ trang sức, thậm chí có người còn đeo kiếm gỗ bên trong đựng tiền nữa, tuy nhiên cái mà Lâm Phược mang bên mình là một thanh đao dài, tuy vỏ đao giản dị tự nhiên, chỉ có trang trí chút ngoài vỏ nhưng lại có thể làm cho người khác nhận ra đây là một cây đao vô cùng sắc bén. Đỗ Vinh nhìn cây đao trong tay Lâm Phược trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ hai người hộ vệ đứng bên cạnh y cũng vô cùng lo lắng, sẵn sàng lúc nào cũng có thể xông tới.
Lâm Phược nhìn Đỗ Vinh một cái, tay vẫn cầm chặt cây đao rồi đi vào trong dịch quán.
Lâm Phược đi với vẻ mặt oán giận, mọi người thấy trong ánh mắt của Đỗ Vinh còn cất giấu một điều gì khác: Đỗ Vinh rốt cuộc đã làm ra chuyện động trời gì mà người thanh niên này lại không đội trời chung như vậy?
Đỗ Vinh chỉ hận Lâm Phược ở huyện Bạch Sa bị hắn làm nhục, ngược lại không hề cho Lâm Phược biết những việc đằng sau vụ cướp ở huyện Bạch Sa. Lâm Phược thể hiện thái độ như vậy làm cho Đỗ Vinh rơi vào tình thế bị động, cũng không có cách nào giải thích, dù sao thì ở huyện Bạch Sa y đã có những lời nói không tôn trọng với Lâm Phược.
Lâm Phược làm loạn như thế, Cố Ngộ Trần tự nhiên cũng chẳng có chút ấn tượng gì với Đỗ Vinh, ông quay đầu nói với Cố Tự Nguyên:
- Con cùng với Cẩm Sinh nói chuyện đi, ta đi vào trước.
Nhờ có Cố Ngộ Trần mà đám người Lâm Phược ở dịch quán cũng được cấp cho năm phòng để nghỉ ngơi, đợi đến khi người tạp dịch dẫn đường cho bon họ đi rồi, Tiểu Man mới ôm ngực nói:
- Đúng là sợ chết khiếp...
Lâm Phược không tiếp lời của Tiểu Man mà quay sang nói với Liễu Nguyệt Nhi trước:
- Liễu cô nương, cũng không còn sớm nữa, người hãy về phòng nghỉ ngơi sớm đi, sáng ngày mai chúng ta sẽ vào thành.
Liễu Nguyệt Nhi thấy Lâm Phược muốn tránh mình, cũng không nói một lời nào, nhún mình hành lễ rồi lui ra ngoài, quay trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Tiểu Man thè lưỡi đáng yêu, nhỏ nhẹ nói:
- Nhìn uy phong giết Đỗ Vinh của huynh, trong lòng ta thấy thật vui.
- Chẳng nhẽ chỉ là uy phong giết hắn thôi sao?
Lâm Phược cười hỏi.
- Còn có gì nữa chứ?
Tiểu Man khó hiểu hỏi.

- Chúng ta ở Giang Ninh không có chỗ dựa, sau này làm sao mà đấu lại được với Đỗ Vinh đây?
Lâm Phược ngồi xuống tấm đệm cói ở phía sau, nói:
- Sau khi Xa gia ở Tấn An khởi sự, Đỗ Vinh cùng thương hiệu Khánh Phong Hành ở Giang Ninh mới bắt đầu nổi lên, mới có sáu bảy năm ngắn ngủi, cho dù sau lưng có Xa gia che chở nhưng Khánh Phong Hành có thể phát triển tới quy mô như ngày hôm nay tất phải giẫm lên những kẻ khác. Không cần biết là ngay hay gian, những đối thủ của Đỗ Vinh ở Giang Ninh chắc chắn không ít, ta làm như vậy là muốn nói với những đối thủ của Đỗ Vinh, lại có can đảm trừng mắt lên với Đỗ Vinh, người thề không đội trời chung với Đỗ Vinh đã đến Giang Ninh rồi.
Còn có một dụng ý khác mà hắn chưa nói ra, hắn vừa rồi ở trước mặt Cố Ngộ Trần và các quan viên ở Án Sát sử ti thề không đội trời chung với Đỗ Vinh, Cố Ngộ Trần chắc chỉ nghĩ rằng hắn không cam lòng chịu nhục, nhưng trong mắt những người khác lại nghĩ hắn thật dũng cảm dám ở ngay trước mặt mọi người thề không đội trời chung với Đỗ Vinh. Những thông tin này tự nhiên sẽ truyền tới tai những đối thủ của Đỗ Vinh, họ tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng hắn ở Giang Ninh không hề có chỗ dựa nào.
- Hì hì...
Tiểu Man cười rộ lên.
- Huynh thật là cao tay.
Tiểu Man vui vẻ đi tới bên Lâm Phược rồi ngồi xuống cùng hắn, nói:
- Sau khi chúng ta trở về Giang Ninh, Đỗ Vinh đã tới ngõ Bá Ki hai lần, nói đi nói lại cũng chỉ muốn dò xem chúng tôi có biết nội tình của vụ cướp ở huyện Bạch Sa hay không. Tiểu thư vô cùng lo lắng nhưng lại không biết làm thế nào, chỉ có thể trông chờ huynh sẽ sớm quay trở về làm chủ. Bây giờ huynh đã về thì chúng tôi không cần lo lắng nữa rồi.
Lâm Phược cười cười, nói với Chu Phổ đang ngồi ôm đao ở bên cạnh:
- Chu gia, có lẽ Đỗ Vinh sẽ bí mật sai người tới đây dò thám tình hình, nếu ngươi nhìn thấy thì hãy đánh gãy một bên chân của hắn, như thế thì Đỗ Vinh ở dịch quán tuyệt đối sẽ không dám làm gì nữa.
Hắn lại quay sang nói với Trần Ân Trạch:
- Người thanh niên mặc áo gấm đó chính là Nguyên Cẩm Sinh con trai của Vĩnh Xương Hầu, y có quan hệ rất thân thiết với Cố Tự Nguyên, có lẽ những nha hoàn của nhà họ Cố sẽ biết được chút gì đó, nếu ngươi không vội đi nghỉ ngơi thì có thể đi nghe ngóng chút.
Trần Ân Trạch đồng ý nói:
- Được.
Trần Ân Trạch dù sao tuổi cũng tầm tầm, trên đường đi lại rất hòa hợp với các nha hoàn và các bà vú của nhà họ Cố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận