Ngoài bến đậu cảng không gian thành Tự Do là một đại lộ thẳng tắp. Hôm nay, gần như toàn bộ xe hơi cao cấp của thành Tự Do, đều chạy băng băng trên đường cái nơi đây.
Trong chiếc xe hơi dài màu đenu tối, Mạnh Hi Tông ngồi bên cạnh Tô Di, mặc dù người phụ nữ yêu thương ở trong lòng mình, muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, nhưng sắc mặt của anh vẫn hơi u ám.
Tô Di nhìn ra ngoài cửa xe màu đen, gương mặt nhiệt tình của những người dân, giống như bức tranh liên hoàn không bao giờ gián đoạn vụt qua ngoài cửa. Trong lòng cô khẽ thở dài một hơi. Chiến tranh vừa mới kết thúc, thuốc giải của Trùng tộc cũng đã được đưa đến. Mặc dù chiến tranh đã cướp đi một phần mười dân số Liên Minh, nhưng những người sống sót, gần như lập tức hòa mình vào niềm vui sướng thắng lợi.
Đặc biệt là sự ủng hộ nhiệt liệt, sự sùng bái đối với vị anh hùng Mạnh Hi Tông. Thế cho nên ngày hôm nay khi đại quân vào thành Tự Do, những người dân mang tâm tình kích động, gần như muốn bao vây đoàn xe của Lính Đánh Thuê.
Trên đường có người đồng thanh hô to cái tên "Mạnh Hi Tông", tiếng hô gần như muốn lật tung mui xe; có người treo banner, giơ bảng hiệu, viết đầy câu chữ ngưỡng mộ thật lòng. Trong đó phái nữ vượt qua 80% —— có lẽ phụ nữ ở những tinh cầu khác của Liên Minh, cũng chạy tới đây nghênh đón đại quân Lính Đánh Thuê.
Tô Di cảm thấy không sao cả, nhưng Mạnh Hi Tông rõ ràng rất không thích cái loại nhiệt tình này của dân chúng. Làm mặt lạnh ngồi cạnh cô, một tay ôm hông cô; ngón tay của bàn tay kia, gõ nhịp nhịp lên đầu gối mình. Mặc dù không nói gì cả, nhưng rõ ràng đã không nhịn nổi.
"Tây Đình, nói cho những người này." Anh nói hờ hững, "Tất cả phụ nữ của thành phố này, đều thuộc về Lính Đánh Thuê. Nếu như đến trời tối, họ còn lởn vởn ở đây, bất kể lính của tôi có làm gì với những cô gái đó, đều hợp pháp."
"Vâng" Mộ Tây Đình mỉm cười lên tiếng, "E rằng không ít người cũng bằng lòng."
Tô Di suy nghĩ, nếu như không phải là Mạnh Hi Tông, bây giờ chắc mình đã ở ngoài xe, mà không phải ở trong xe. Cho nên cô có thể hiểu được tình cảm hâm mộ của quần chúng, nên nói với Mạnh Hi Tông: "Có anh hùng tồn tại, sẽ làm cho người dân sống những ngày sau chiến tranh nhàn hạ hơn nhiều. Những người khác muốn làm anh hùng còn không được nữa kìa."
Mạnh Hi Tông liếc nhìn cô: "Em muốn làm?"
Tô Di gật đầu: "Nếu như có năng lực giúp đỡ nhiều người hơn, tại sao không thể chứ?"
Mạnh Hi Tông lãnh đạm: "Vậy bọn họ tốt nhất đừng nhiệt tình quá mức với em."
"Bọn họ" ý chỉ là quần chúng.
Tô Di bèn im lặng. Mấy ngày trước - lúc anh vừa mới tìm được cô về, hận không thể lúc nào cũng giữ ở bên người, ngày ngày trong những lúc dây dưa với nhau ngoại trừ sự mạnh bạo, phần nhiều là sự dịu dàng thâm tình. Nhưng dần dần, anh vẫn từ từ khôi phục tên Mạnh Hi Tông lành lạnh uy nghiêm đó. Cô hiểu người đàn ông như anh, vẻ thâm tình chân tình lúc trước vốn là do lúc đó tình cảm khó kiềm chế. Có lẽ anh sẽ dùng hành động yêu thương cô, nhưng không phải cả ngày đều dùng lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng ham muốn chiếm giữ có thể đừng mạnh như vậy được không?
Xe quẹo vào khúc quanh, tiến vào đường lớn của khu phố trung tâm. Dân chúng vây xem càng đông đúc, từ xa đã thấy các hiến binh đứng gác, cứ cách ba bước là có một người, nhằm duy trì trật tự của đám đông. Ngay vào lúc này, chợt vang lên một giọng nam kích động: "Tô Di ——"
Một tiếng kêu này, chỉ làm toàn bộ quần chúng xung quanh chuyển sự tập trung chú ý, cũng làm Mạnh Hi Tông, Mộ Tây Đình, Tô Di cùng ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy, Tô Di sốc nặng ——
Không phải một người, là một đám người, số người ít nhất cũng phải trên hai mươi. Bọn họ mặc áo khoác cam có kiểu giống nhau, rất giống thành viên trong tổ chức đoàn thể xã hội. Bọn họ đều rất trẻ tuổi, nữ có nam có, nhưng phái nam nhiều hơn. Bọn họ giơ một tấm banner bắt mắt, trên đó viết "Nữ anh hùng cự thạch! Cứu tinh của Liên Minh!" Còn có người giơ hai tấm ảnh phóng đại cao ngang người, mốt tấm là hình Tô Di mặc đồng phục phi công Liên Minh, vẻ mặt nghiêm túc đang đứng chào quân lễ tiêu chuẩn; một tấm khác là hình cô mặc áo ba lỗ và quần rằn ri, nở nụ cười làm dấu tay chiến thắng với ống kính.
Thấy chiếc xe hơi này lướt qua, đống người kia giống như thấy được hi vọng, bộc phát một tràng pháo tay cực nhiệt liệt, sau đó đồng thanh hô to"Tô Di! Tô Di!" Dáng vẻ rất sùng bái.
Cho đến khi xe hơi lái đi rất xa rồi, tiếng hò hét của đám người kia vẫn còn ở trong tiếng rầm rĩ ồn ào của đám đông.
Bên trong xe yên lặng như tờ.
Tô Di hơi cảm động. Cô chưa bao giờ được người ta coi là anh hùng minh tinh mà đeo đuổi. Khi thấy có người hoan nghênh mình, cô chỉ cảm thấy, tất cả những khổ đau mà mình phải chịu đựng trong chiến tranh Trùng tộc, thì ra cũng có người biết. Nhưng cô may mắn hơn nhiều so với ngàn ngàn vạn vạn chiến sĩ chết trận, sự tích anh hùng của họ, còn có ai biết đây?
Song, Mạnh Hi Tông rõ ràng không nghĩ như vậy.
"Ảnh chụp là sao đây?" Anh cau mày nhìn cô, bàn tay dọc theo bả vai hướng lên, bắt đầu quấn mái tóc đen dài của cô.
"Lúc ghi danh nhập ngũ, chụp ảnh chung với chiến hữu. . . . . ." Cô đáp.
Mạnh Hi Tông ngẩng đầu lên: "Tây Đình. Xử lý đi."
Giọng nói bất đắc dĩ của Mộ Tây Đình vang lên: "Ngài chỉ huy, chuyện này thật sự là không thể làm được. Internet lưu thông tự do, không có cách nào ngăn cản truyền bá hình ảnh."
Mạnh Hi Tông yên lặng.
Mặc dù Tô Di cũng không ưa thích náo động, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Hi Tông cường thế ngang ngược kinh ngạc, trong lòng lại cảm thấy hơi chút vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười.
Vậy mà ánh mắt của Mạnh Hi Tông vốn dĩ đang nhìn thẳng, lại cực kỳ nhạy bén liếc qua bắt được nụ cười của cô, nhìn cô lạnh lùng.
Một lát sau, trên mặt anh cũng nở nụ cười, trong đôi mắt đen thẫm thoáng qua vẻ thư thái.
"Phụ nữ đúng là yếu điểm…”Anh nhẹ giọng nói, "Có thể khiến đàn ông làm chuyện không lý trí." Không đợi cô đáp lại, anh quay đầu lại nói với Mộ Tây Đình: "Cứ sử dụng bất cứ thủ đoạn gì, mua về toàn bộ cho tôi."
". . . . . . Vâng" Trong giọng nói của Mộ Tây Đình khó tránh khỏi ý cười.
Tô Di cảm thấy người đàn ông này đúng là kiêu ngạo tự tin không coi ai ra gì, cho nên đối với ham muốn chiếm giữ không lý trí, cũng có thể dùng thái độ thản nhiên để đối mặt, sau đó dùng cách làm cực đoan quán triệt tới cùng.
Cô cảm thấy vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ.
Bởi vì toàn bộ Báo Săn dùng để chở người bị thương, cho nên đoàn xe chạy được một giờ, mới tới dinh thự của Mạnh Hi Tông.
Xe dừng trước tòa nhà chính, Mạnh Hi Tông xuống xe trước, Tô Di chống gậy vừa định xuống xe, bàn tay Mạnh Hi Tông đã đón lấy, dễ dàng chặn lại bế cô lên.
Tất cả hiến binh ngoài xe đều nhìn thấy, sắc mặt Tô Di ửng đỏ. Cô đã quen với tính cách của anh, cự tuyệt sẽ bị anh làm ngơ, không thể làm gì khác hơn là mặc cho anh ôm cả quãng đường, đi vào phòng ngủ.
Mạnh Hi Tông đặt cô lên ghế sô pha, sau đó cởi áo khoác quân trang của mình, mở tủ lấy một bộ quần áo thường ngày ra, nhân tiện cũng giúp cô cởi váy dài màu xanh lá mạ và áo gió. Anh quay đầu, liền thấy ánh mắt của cô thản nhiên đảo xung quanh, hình như đang đánh giá cách bày trí căn phòng này.
Anh không khỏi phát hiện, bố trí phòng ngủ vẫn luôn rất đơn giản, trừ sàn nhà tông màu lạnh, giường và bàn làm việc, gần như không có vật gì khác. Không có gì khác biệt với lúc anh sống một mình, khắp nơi vắng lặng lạnh tanh. Mà lúc trước cô sống ở đây, cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Cô cứ ngồi trong căn phòng như vậy, dáng vẻ hiền lành lại yên tĩnh, chợt khiến anh cảm thấy hoàn toàn không hợp nhau.
"Em có thể thay đổi cách bài trí phòng ốc tùy thích." Anh lãnh đạm nói, "Em là nữ chủ nhân."
Mặt Tô Di nóng lên, gật đầu: "Cảm ơn."
Anh liếc nhìn cô, cởi áo sơ mi của mình.
Thân trên cường tráng hoàn toàn bại lộ trước mặt Tô Di, cơ bắp cân đối màu mạch, lưng rộng, hông dẻo dai, giống như một con báo hoang yên tĩnh, đủ để khiến bất kỳ phụ nữ nào mặt đỏ tới mang tai. Tô Di nhớ tới cảm giác được lồng ngực này ôm thật chặt, cổ họng hơi khô khốc.
Mà anh cũng không phát hiện ra, vẫn tự nhiên cởi hết quần áo toàn thân, ôm cô vào phòng tắm.
Bởi vì vết thương không thể thấm nước, mỗi lần tắm cho cô đều phải đặc biệt cẩn thận. Mà Mạnh Hi Tông quen cầm súng lại có thể làm công việc tỉ mỉ thế này hết sức thành thạo. Dùng băng treo một chân cô lên giá treo khăn tắm, sau đó ôm cô chìm vào trong nước.
Bởi vì quân y nhắc nhở thân thể Tô Di suy yếu, những ngày qua Mạnh Hi Tông thật sự không đụng vào cô, ngay cả số lần bảo cô dùng tay cũng cực ít. Nhưng lúc này da thịt gần kề ngâm trong nước nóng, không cần bất kỳ ngôn ngữ nào cũng có thể cảm thấy nhiệt tình bị đè nén của nhau. Môi lưỡi của anh bắt đầu lưu luyến thành thạo trên làn da cô.
Tắm rửa xong xuôi nhanh chóng, Tô Di gần như trở thành một bãi bùn loãng, hai tay ôm lấy cổ anh, sắc mặt đỏ rực. Mặc dù anh chưa đạt được bất kỳ sự khuây khỏa nào, nhưng dễ dàng khiến cô quăng hết mũ giáp, tinh thần cũng hơi dao động. Cúi đầu hôn ngấu nghiến xong, mới mặc quần áo hẳn hoi cho cô.
"Phải ra ngoài sao?" Cô kinh ngạc.
Anh gật đầu: "Mấy anh em hẹn gặp, cùng ăn cơm tối."
Anh em của anh dĩ nhiên là mấy Hạm trưởng đó, Tô Di nhìn cái chân thương tật của mình: "Em không đi thì hơn."
Anh hoàn toàn như thể không nghe thấy, mặc quần áo cho mình sau, ôm cô đi ra ngoài: "Cũng như nhau."
Lại ngồi lên xe, cô ở trong lòng anh, không hiểu hỏi: "Cũng như nhau gì cơ?"
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh lệ thoa chút phấn mỏng của cô, váy dài màu xanh lá mạ tôn lên làn da sáng bóng như tuyết của cô, con mắt đen nhánh sáng ngời giống như ngọc đen không tì vết.
Anh nắm cánh tay mảnh khảnh của cô lên đặt xuống một nụ hôn: "Anh vẫn ôm em, có gì không giống chứ?"
Tô Di không ngờ rằng, nơi Mạnh Hi Tông mang mình tới, lại là quán bar lần trước hai người gặp nhau.
Xe lái thẳng đến cửa bên vào sân sau, Mạnh Hi Tông ôm Tô Di đi vào quán bar không tới mấy bước, chính là phòng bao nửa khép kín có vị trí tốt nhất, rộng rãi nhất đại sảnh lầu một. Vậy mà cách bức rèm che rủ như có như không, trong tiếng nhạc lay động nhẹ nhàng, khiêu vũ uyển chuyển của quán bar, làm cho không khí trong nháy mắt vô cùng cám dỗ.
Mấy vị Hạm trưởng đã tới từ sớm, bên cạnh mỗi người đều có phụ nữ. Nhưng không nhìn thấy Liên Đạc.
Lý Tích Trung cũng ở đây, bên cạnh là một thiếu nữ còn trẻ, vóc người xinh đẹp, mặt mũi hài hòa. Lý Tích Trung ôm hông cô gái, cười với cô ấy: "Đây là lão đại của anh."
Cô gái kia thấy Mạnh Hi Tông, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Nhưng thấy Tô Di ở trong lòng anh, lại có vẻ bất ngờ. Lý Tích Trung cũng không để ý, bảo cô gái nhanh chóng rót rượu.
Hai hạm trưởng khác cũng lớn tuổi, hai người phụ nữ bên cạnh xem ra phải trên ba mươi lăm tuổi. Cũng không xinh đẹp, tuy nhiên đều nhìn Tô Di rất hòa thuận.
"Chào chị dâu đi." Mạnh Hi Tông đặt Tô Di ngồi bên cạnh mình, lãnh đạm nói.
Tô Di lập tức chào họ, sau khi giới thiệu lẫn nhau mới biết hai người là vợ của Hạm trưởng.
Sau khi những người phụ nữ biết nhau, ngoại trừ Lý Tích Trung và một Hạm trưởng trẻ tuổi dẫn theo bạn gái, những Hạm trưởng còn lại, đều đưa bà xã đến. Lòng Tô Di có hơi chút vui vẻ —— Đàn ông tới nơi như thế này đương nhiên là đến tìm vui. Nhưng bọn người cấp dưới của Mạnh Hi Tông, tựa như đã nhìn thấu nhan sắc hồng trần, trường hợp đưa bà xã tới thế này, thể hiện rằng trong lòng rất tôn trọng vợ mình.
Cho nên Mạnh Hi Tông mới khăng khăng đưa cô tới ư? Nghĩ đến trước kia nếu như có bữa tiệc thế này, Mạnh Hi Tông tất nhiên sẽ một thân một mình, nhìn người khác ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, vừa kiêu căng vừa. . . . . . cô độc phải không?
Tô Di nhẹ nhàng tựa lên bả vai anh. Mạnh Hi Tông đang nói nhỏ với người bên cạnh vẻ mặt không thay đổi, bàn tay vốn dĩ đặt trên đùi cô, đã nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.
Những người đàn ông trò chuyện về trận chiến vừa mới kết thúc. Còn những người phụ nữ thì có người trò chuyện về quần áo trang sức, có người trò chuyện về con trẻ. Mặc dù Tô Di giao tiếp thân thiện với họ, nhưng thật sự không xen vào quá nhiều lời.
Sau đó cô lại nghe thấy đám đàn ông nói đùa về chuyện vui trong quân đội lúc xưa, hào hứng tràn trề vô cùng.
Một bàn người vừa ăn vừa trò chuyện, thoáng cái đã đến mười giờ hơn. Người trong quán bar càng tới đông hơn, âm nhạc cũng từ nhẹ nhàng chậm chạp dần dần trở nên nhiệt liệt sôi nổi. Một bầu không khí điên cuồng bùng cháy, giống như virus lan tràn trong quán bar. Dưới ánh đèn mờ mờ, khuôn mặt rất nhiều người đều lộ vẻ lười biếng mê say.
Không khí đó cũng lan tới những Lính Đánh Thuê cấp cao trên ở bàn này. Mấy gã Hạm trưởng ôm bà xã, hoặc là cợt nhả hoặc là đắm đuối đưa tình chen vào trong sàn nhảy hỗn loạn. Lý Tích Trung và bạn gái cũng đứng dậy. Cô bạn gái liếc nhìn hai người Mạnh Hi Tông vẫn ngồi yên tại chỗ, chần chừ rồi nói: "Hai người không nhảy sao?"
Lý Tích Trung ôm lấy hông cô ấy rồi nâng lên cao: "Em quản nhiều thế!" Cô gái thét lên ôm lấy đầu hắn, trượt vào trong ngực hắn, hai người hôn nhau nóng bỏng rồi len vào sàn nhảy.
Giữa Hạm trưởng và Mạnh Hi Tông không có nghi thức xã giao, họ muốn đi nhảy thì đi, dường như không hề để ý đến chỉ còn lại hai người Mạnh Hi Tông và Tô Di.
“Anh không đi à?" Tô Di hỏi Mạnh Hi Tông vẻ mặt bình tĩnh. Thật ra thì anh nhảy với phụ nữ khác, cô cũng không để ý. Bên cạnh phòng bao còn có mấy bảo vệ quán rượu đứng sừng sững, cảnh giác chú ý đến an toàn xung quanh, cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
"Không có hứng thú." Anh không hề do dự, tiếp tục uống rượu một mình.
Tô Di cũng không khuyên anh nữa, ngước cằm lên nhìn sàn nhảy đầy ánh đèn ma mị, đúng là có rất nhiều trai xinh gái đẹp. . . . . .
"Có muốn nhảy không?" Một giọng nói mềm mại đột ngột, cắt đứt sự im ắng của hai người. Tô Di ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ cao gầy đứng ở bên cạnh bàn.
Ánh mắt Tô Di vừa mới lướt qua khuôn mặt của người phụ nữ kia, đã không thể rời mắt.
Đây là một người phụ nữ rất cá tính, cũng không phải gương mặt của cô ta xuất chúng tới cỡ nào. Mặc dù cô nàng cũng cực đẹp,nhưng hấp dẫn người khác hơn cả, không phải là vẻ ngoài, mà là cách thức giơ tay nhấc chân, cau mày mím môi của cô ấy, chính là vẻ thản nhiên lười biếng tự nhiên đó.
Ánh mắt của cô ta dừng trên người Mạnh Hi Tông, yên lặng, lại mang theo ý vị khiêu khích nào đó. Không nghi ngờ chút nào, cô ta rất tự tin về bản thân, đồng thời cũng tràn đầy hứng thú đối với Mạnh Hi Tông.
Dĩ nhiên, cô ta hoàn toàn không liếc qua Tô Di, mặc dù cô ngồi dán chặt bên Mạnh Hi Tông.
Thật ra với vẻ ngoài phong độ của Mạnh Hi Tông, cho dù yên lặng ngồi ở góc khuất nhất, Tô Di cũng không hề nghi ngờ rằng có rất nhiều phụ nữ chú ý đến anh. Nhưng cô không nghĩ tới, dưới tình huống có mặt mình, vẫn còn có phụ nữ đến thẳng đây mời nhảy.
"Không có hứng thú." Mạnh Hi Tông chỉ ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt rời đi ngay đó.
Người phụ nữ kia hình như hơi giật mình, lúc này mới liếc nhìn Tô Di, tầm mắt trượt theo mặt cô xuống thân thể, trượt tới cái chân quấn băng dưới mép váy, lắc đầu bật cười: "Thật đúng là. . . . . ."
Người phụ nữ xoay người rời đi. Để lại ba chữ nhưng lại đầy hàm nghĩa. Mạnh Hi Tông căn bản coi như người phụ nữ kia không hề tồn tại. Tô Di cũng sẽ không quá để bụng giọng điệu khinh miệt của cô ta. Nhưng ít nhiều cũng có chút ngột ngạt, lại nghĩ tới những chuyện khác, liền giơ tay lên tóm lấy ngực áo sơ mi của Mạnh Hi Tông.
"Có chuyện em muốn hỏi anh đã lâu rồi." Dưới ánh đèn mờ ảo, âm nhạc rung trời, khiến lá gan của cô cũng cực lớn.
Tròng mắt của anh nhìn cặp mắt sáng ngời khác thường của cô, khẽ động lòng: "Nói đi."
Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cô đưa môi tới bên tai anh, trong hơi thở mềm mại, giọng nói của cô vang lên rõ ràng: "Trước khi gặp em,anh đã từng nghiệm hàng qua những người phụ nữ khác không?"
Anh chợt buồn cười, thế nhưng chỉ cười nhẹ ra tiếng. Không đợi cô rụt lại, anh ôm hông cô nhấc lên, đặt vào lòng mình. Một tay nâng đùi cô lên, làm cho cô dạng chân ngồi trên người anh.
Tư thế dính sát càn rỡ như vậy, khiến cô phản xạ có điều kiện muốn đẩy anh ra. Nhưng anh chưa bao giờ đặt phản kháng của cô ở trong mắt, mặt dán mặt với cô, đôi mắt tối sẫm như màn đêm: "Không có. Trừ em ra, không có ai hết."
Cô lập tức không giãy nữa, mở to mắt nhìn anh: ". . . . . . Tại sao?"
"Chỉ có em. . . . . . Cảm giác rất sạch sẽ." Anh trầm giọng nói, một tay ôm lấy eo cô, vùi đầu xuống, ở trong mái tóc dài của cô tìm kiếm cái tai trắng như tuyết mềm mại mà nhạy cảm của cô, "Anh vẫn không thấy cần phụ nữ. Lúc ấy giữ em lại, cũng là để hối lộ cho Chu thiếu." Anh lấy khăn ướt từ trên bàn, lau tay mình cẩn thận sau lưng cô.
Tiếng nhạc càng lúc càng vang vọng mãnh liệt, giống như phát tiết nhiệt huyết và bi thương không biết đặt nơi đâu của Lính Đánh Thuê. Ánh đèn chớp nháy, đan vào âm nhạc trong sàn nhảy thành đêm mê loạn, như thể không có tận cùng.
Nhưng tất cả những thứ này đối với Tô Di chỉ là cảnh nền.
Trên chiếc ghế sô pha ở một góc, trong ánh đèn mờ ảo, âm nhạc chát chúa, cô bị Mạnh Hi Tông khóa vững vàng vào trong ngực, hôn đến mức mê say. Cho đến khi ngón tay của anh kiên định thăm dò vào, dẫn tới sự rung động còn sục sôi hơn âm nhạc, cô mới phát hiện ra anh đã lặng yên không tiếng động mà công thành đoạt đất.
Tiếng nhạc vẫn còn vang vọng, giống như cơ thể cô bị trêu ghẹo càng lúc càng bồn chồn, bôn tẩu khắp nơi muốn tìm một lối ra. Đây là chuyện mất hết hồn vía, lúng túng xấu hổ vô cùng, xung quanh tất cả đều là người! Nhưng dường như anh cố ý muốn khiêu chiến cực hạn của cô, cố ý bắt cô khuất phục, làm ra vẻ bình thản, bàn tay càng lúc càng nhanh ở nơi đông người này.
Váy cô được vén lên trên đầu gối một tấc vuông cho phép, che kín tất cả hình ảnh mập mờ; một bắp chân cô thậm chí vẫn còn quấn băng; anh giam cô thật chặt trong ngực như vậy, khiến hai tay của cô chỉ có thể vịn lên ngực anh. Mà theo sắc mặt càng lúc càng hồng của cô, anh cúi đầu hôn cô thật sâu, nuốt hết tất cả tiếng động của cô.
Cô lo lắng giãy dụa, kháng cự, rõ ràng gần như cuồng loạn ở trong lòng anh, lại bị anh phủ kín không thể lùi bước, cũng không có đường tránh né. Toàn thân cô đều đang run rẩy kịch liệt, vừa thẹn vừa tức, gần như muốn sụp đổ. Nhưng anh lại không bỏ qua cho cô, hết lần này tới lần khác làm cô càng lúc càng nồng cháy mẫn cảm.
Nhìn từ bên ngoài vào, chỉ là một đôi tình nhân ôm hôn thắm thiết, người phụ nữ tách chân ngồi trong lòng người đàn ông. Không ai thấy cô nghiến răng nghiến lợi mặt đỏ tới mang tai; lại càng không có người nhận thấy được toàn thân cô nhạy cảm run rẩy giống như điện giật, nhưng lại không thể nhúc nhích, không thể phát ra chút âm thanh nào.
Gương mặt Mạnh Hi Tông trầm tĩnh, quần áo chỉnh tề, đôi mắt đen thẫm nhìn cô chăm chú, dường như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình trầm luân nào trên mặt cô.
Mà ngón tay dài ướt sũng, lại gần như xâm lược đến nơi sâu nhất trong linh hồn cô, khiến cô ở trong lòng anh, gần như điên cuồng không hề có tiếng động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...