Trong đống hoang tàn của Vị Ương Cung, giữa khói bụi đầy trời, một vật thể kim loại màu bạc khổng lồ cao bằng tòa nhà hai tầng, chẳng biết xuất hiện lẳng lặng đứng sững ở nơi đó từ lúc nào. Nhìn từ hình dáng, nó có đầu hình êlíp, thân máy bay hình giọt nước ngắn nhỏ, còn có cánh máy bay hẹp dài sắc nhọn, giống như con diều hâu kim loại, chiếm giữ mặt đất.
Cái đó rõ ràng là một chiếc máy bay chiến đấu! Ống đại bác trên bụng máy bay đang nhắm lên trời —— đạn pháo mới vừa phá huỷ Báo Săn, chính là bắn ra từ nơi này!
Tô Di chưa từng thấy máy bay chiến đấu tạo hình kiểu này, tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây? Là lực lượng vũ trụ chưa được biết đến, hay là. . . . . .Sau tiếng gầm rú ngắn ngủi của động cơ, máy bay chiến đấu màu bạc chậm rãi bay lên không, chao đảo hơn 10 mét, rồi chợt tăng tốc độ, bay thẳng về phía trời cao.
Lúc này, thân thể Tô Di lung lay, được Nguyệt Mặc bên cạnh nâng đỡ mới đứng vững được. Cô đưa mắt nhìn lại, tất cả mọi người ngã trái ngã phải —— Mặt đất đang rung động!
Động đất?
Không, không phải động đất.
Tô Di nhìn thấy, lớp đất phía trước giống như bị một lực lớn xé rách, vết nứt vừa sâu vừa thô lan tràn phát triển như măng mọc sau mưa, cả vùng đất chia năm xẻ bảy.
Sau đó, mặt đất bị phá vỡ, người đứng bên trên, giống như bị dính cú đánh vô hình, bị ném ra xa.
Mà ở nơi xảy ra vỡ tung, một chiếc, hai chiếc. . . . . . từng chiếc lại từng chiếc máy bay chiến đấu màu bạc, giống như bỗng nhiên được đánh thức, chợt có sinh mạng, bộc lộ tài năng từ trong lòng đất, phá đất mà ra, lần lượt bay lên trời. Sau khi chiếc máy bay chiến đấu thứ ba mươi bay lên trời, bọn chúng tự động tạo thành đội ngũ tấn công hình nón, giống như đang đợi người ra lệnh.
Chuyện gì xảy ra vậy? Đây không phải là máy bay của lính đánh thuê, cũng không phải Liên Minh, càng không phải là Trùng tộc. Đây là một loại máy bay chiến đấu Tô Di chưa từng thấy qua, mỗi chiếc có vẻ đều cực kỳ cũ kỹ, có thậm chí còn có chút hỏng hóc, nhưng cánh máy bay sắc nhọn, thân máy bay tối thẫm, còn có ống đại bác loang lổ rỉ sét trên bụng máy bay, mang đến cho người cảm giác áp bức và uy hiếp khó hiểu.
Bọn chúng nổi lên từ lòng đất, như vậy, ai đang lái chúng?
Hay là, đó căn bản là máy bay không người lái?
Nghi hoặc vẫn luôn loáng thoáng trong lòng Tô Di, chợt rõ ràng.
Cô nhớ tới tình hình khi đưa Nguyệt Mặc đi vòng quanh hành tinh một vòng, những chi tiết cô nhận thấy trong khi thể lực cạn kiệt bị xem nhẹ, những cảnh sắc mà khóe mắt liếc thấy kia ——biển rộng yên lặng như đã chết; sa mạc ngàn dặm liên miên; còn có Châu Âu, Châu Phi, Nam Mỹ không một bóng người . . . . . . Có lẽ là trên tuyến đường bay của cô, vừa vặn không gặp được loài người, dù sao thời đại này, xã hội cũng không phát đạt, dân số cực kỳ thưa thớt. Nhưng cô luôn cảm giác có cái gì bất thường, thiếu cái gì đó. . . . . .
Loài người, sa mạc, biển, động vật, thực vật. . . . . .
Đúng rồi! Động thực Vật!
Không chỉ có không người, mà cũng không hề có bất kỳ động thực vật nào cả! Địa điểm chôn bom nguyên tử ngoài lãnh thổ Đại Đường, cô chưa từng nhìn thấy một bụi cỏ xanh, một con linh dương nào! Không nhìn thấy loài người còn có thể nói là vấn đề xác suất, nhưng nếu không nhìn thất bất kỳ sự sống nào khác. . . . . .
Tinh cầu này, thật sự là Địa Cầu ư?
Nhưng vì sao loài người nơi này đều có bề ngoài gốc Hoa, còn nói tiếng Trung? Thậm chí còn có nhân sĩ võ lâm, còn có võ công? Thậm chí còn có Đại Đường, Trường An, Trường Thành?
Đây là không gian khác song song với Địa Cầu ư? Hoặc là, lịch sử của Địa Cầu, và lịch sử ghi lại mà Tô Di biết, căn bản là hoàn toàn ngược lại?
Sự thật, rốt cuộc là cái gì?
Tô Di lập tức chạy tới Báo Săn của mình, mở động cơ, chuẩn bị chạy trốn.
Lúc này, Nguyệt Mặc chợt lên tiếng.
"Điện hạ?" Hắn kinh ngạc nhìn về phía Vị Ương Cung, vẻ mặt khó có thể tin.
Tô Di nhìn sang, chỉ thấy từ trong khói bụi, một bóng dáng gầy yếu, quần áo tả tơi, dần dần hiện ra. Người đó cúi thấp đầu, búi tóc tôn quý thường ngày đã xốc xếch, rối bù, giống như tên ăn xin.
Nhưng cô ta bước từng bước kiên định đi về phía mọi người. Động tác của cô ta dường như rất chậm, nhưng chỉ chớp mắt, cô giống như ma quái, đã tới trước mặt mọi người.
Công chúa? Máy bay chiến đấu?
Cô không phải bị lựu đạn của mình làm bị thương nặng chôn trong Vị Ương Cung sao? Tại sao hiện tại ngoại trừ váy áo cũ nát, hình như chẳng xảy ra chuyện gì cả?
Sự thức tỉnh của cô ta, chẳng lẽ có quan hệ gì đó với những máy bay chiến đấu thần bí này? Chẳng lẽ nơi này đã từng có nền văn minh cấp cao?
Dần dần, công chúa tới gần. Cô dừng lại trước mặt Nguyệt Mặc, ngẩng đầu lên.
"Không ai có thể phá hoại thế giới của ta." Giọng nói của cô ta vẫn trong trẻo dịu dàng nhỏ bé như cũ, giọng điệu xa thẳm hờ hững, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Mà trên khuôn mặt đẹp đẽ của cô ta, là một vẻ rất kỳ quái. Lạnh lùng, hờ hững, tròng mắt đen nhánh vừa có chút cực kỳ sáng ngời, lại có một loại ánh sáng hưng phấn không rõ nhờ đâu mà có.
Sau đó, cô bỗng nhiên quay đầu lại, cách khoang kính của Báo Săn, thế nhưng giọng nói của cô ta lại truyền vào trong tai Tô Di rõ ràng.
"Tô Di, cảm tạ cô vì cố gắng duy trì thế giới này."
Ánh mắt của hai người trầm mặc giao nhau, công chúa khẽ cười dời ánh mắt đi. Cô ngẩng đầu, nhìn lên trời. Ánh mắt yên tĩnh này, giống như đang xuyên qua tầng khí quyển, nhìn cả vũ trụ.
"Điện hạ!" Mấy ngàn người vui mừng thất thanh, cùng quỳ xuống, đầu chôn rất thấp. Nguyệt Mặc liếc mắt nhìn Tô Di từ xa xa, hỏi trước: "Điện hạ, những máy bay trên trời này. . . . . . Chẳng lẽ Điện hạ biết lai lịch?"
Công chúa hoàn toàn không nhìn bọn họ, cũng không đáp lời Nguyệt Mặc. Cô ta giống như tiến vào thế giới của mình, khóe miệng từ từ cong lên.
"Ta không thích bị quấy rầy." Giọng nói của cô ta rất nhẹ, lại khiến mọi người ở đây nghe thấy rõ ràng, "Các chiến sĩ Huyết Ưng, hãy tiêu diệt kẻ xâm lăng."
Lúc đầu khi công chúa xuất hiện trở lại, trực giác Tô Di cho thấy tính tình cô ta thay đổi rất nhiều. Đây không phải là công chúa có vẻ bề ngoài thấu hiểu đại nghĩa, nội tâm cố chấp độc ác đó. Ánh mắt siêu nhiên, giọng nói ngạo mạn này không thể giả được. Giống như hoàn toàn thay đổi thành người khác. Hơn nữa công chúa trước kia, tuyệt đối sẽ không cảm ơn vì cố gắng của Tô Di đối "thế giới" này.
Cô ta nói "thế giới" .
Sau khi bị lựu đạn của Tô Di làm bị thương, sau khi bị Báo Săn trên trời oanh tạc chôn xuống lòng đất, cô ta giống hệt những Huyết Ưng này, thức tỉnh một lần nữa.
Cô ta còn nói "Các chiến sĩ Huyết Ưng, hãy tiêu diệt kẻ xâm lăng.".
Những máy bay chiến đấu không người lái với hỏa lực cực mạnh được kêu là Huyết Ưng kia. Mà cô gọi lính đánh thuê thành "kẻ xâm lăng". Không phải yêu nhân, không phải yêu quái, không phải kẻ địch. Là kẻ xâm lăng.
Nhưng Tô Di căn bản không có thời gian ngẫm nghĩ, bởi vì những Huyết Ưng, giống như thật sự có thể nghe hiểu một câu mệnh lệnh nhẹ nhàng của công chúa. Bọn chúng chợt lật nghiêng trên trời, giống như từng mũi tên rời khỏi cung, mang theo tiếng rít sắc bén bay với tốc độ cao, lao thẳng tới phía chiến hạm vũ trụ!
Mạnh Hi Tông!
Tim của Tô Di trong nháy mắt nhảy tới cổ họng.
Nhân sĩ võ lâm và đám quan binh quỳ đông nghịt trên mặt đất, cũng ngây ngốc ngẩng đầu nhìn biến cố đang xảy ra này. Việc công chúa chợt dẫn một đám máy bay phản kích kẻ địch, cũng không khiến bọn họ mừng rỡ như điên. Bọn họ chỉ là vừa kinh sợ vừa lại kinh ngạc mở to mắt, nhìn lên trời.
Đây là cuộc tấn công dũng mãnh nhất Tô Di từng nhìn thấy, cũng là chiến dịch quy mô lớn cô nhìn thấy lần đầu tiên ở thời bình.
Dưới trướng Mạnh Hi Tông, chiến hạm vũ trụ do Liên Đạc chỉ huy, cho tới bây giờ đều là bá chủ vũ trụ, không ai dám khinh thường, không ai dám đánh chính diện. Nhưng 30 chiếc Huyết Ưng, giống như mũi tên bắn ra dày đặc, phút chốc đã tới chiếm thế thượng phong trước chiến hạm vũ trụ. Cùng lúc khi chúng đồng loạt đến nơi, còn có vô số đạn pháo màu bạc. Hỏa lực lớn mạnh trong nháy mắt đánh trúng thân thể nặng nề của chiến hạm, lóe lên từng tia lửa sáng lạn.
Mắt thường cũng có thể quan sát được, đòn tấn công khổng lồ khiến chiến hạm vũ trụ rung rinh, lắc lư. Tô Di gần như có thể tưởng tượng ra những người bên trên, sẽ ngã trái ngã phải, đụng bể đầu chảy máu như thế nào.
Dù cho đánh trả như thế nào, thân thể chiến hạm vũ trụ to lớn cồng kềnh như vậy, cũng không thể tránh thoát công kích của kẻ địch. Tô Di tin tưởng Mạnh Hi Tông và Liên đạc nhất định sẽ thực hiện cú nhảy không gian chạy đi, nhưng khởi động động cơ tốc độ siêu ánh sáng ít nhất cũng phải mất hai mươi giây. Hơn nữa bọn họ mới vừa chịu đựng cú đánh mạnh như vậy —— bọn họ còn có thể chống đỡ tới lúc thực hiện cú nhảy không?
Khi mọi người đang ở dưới mặt đất phát ra tiếng thở dài khó tin đối với trận chiến oanh liệt trên trời, từng chiếc Báo Săn màu đen, nối đuôi nhau ra khỏi bụng chiến hạm —— Lính đánh thuê đánh trả rồi!
Không gian trong tầng khí quyển quá nhỏ, bất cứ chiến thuật chiến đấu theo nhóm nào cũng trở thành nói suông. Máy bay chiến đấu hai bên trong nháy mắt lẫn vào thành một đám, mỗi một chiếc máy bay chiến đấu gần như đều là từng binh sĩ tác chiến, chiến trường gần như trải rộng khắp bầu trời bao la mà thị lực con người dưới mặt đất có thể chạm tới.
Từng chiếc Báo Săn, giống như từng đợt mưa sao băng đen, tiếng rít xẹt qua phía chân trời. Sau làn hỏa lực bức bách dày đặc, luôn có thể có một đạn pháo, bắn chính xác lên thân Huyết Ưng.
Tuy nhiên Huyết Ưng không hề yếu thế, mặc dù độ chính xác, nhanh nhẹn của thao tác kém hơn Báo Săn. Nhưng là thân thể của chúng ít nhất lớn gấp đôi Báo Săn, hơn nữa sau khi trúng hai loạt đoạn, vẫn có thể giữ vững quỹ tích bay như cũ, ngược lại dùng một đạn pháo để tiêu diệt Báo Săn tấn công mình.
Hơn nữa bọn chúng dường như hoàn toàn không e ngại chết chóc. Bởi vì hỗn chiến, đám Báo Săn luôn phải tránh né đạn pháo, tránh khỏi đụng nhau. Nhưng đám Huyết Ưng dường như hoàn toàn không sợ chết, dù là cái giá của phá huỷ một Báo Săn, là đụng phải chiến hạm vũ trụ, bọn chúng dường như cũng không hề chần chừ chút nào —— dưới tình huống như vậy, sau cuộc tấn công lẫn nhau ngắn ngủi đầu tiên, hẳn là Huyết Ưng chiếm thế thượng phong.
"Tiêu diệt bọn chúng!" Giọng nói của công chúa gần như vang dội khắp bầu trời. Những Huyết Ưng cực cung kính kia, trong nháy mắt giống như bị chuốc thuốc kích thích, đồng loạt gia tốc, lao thẳng tới chiến hạm vũ trụ!
Nhưng lúc này, đám Báo Săn đồng thời quay đầu, bay thẳng vào boong thuyền, bụng của chiến hạm. Trong nháy mắt, Báo Săn trên trời đã rút lui sạch sẽ. Mà cùng thời khắc đó, lượt đạn pháo thứ hai của đám Huyết Ưng, còn nhanh hơn chính chúng, đồng loạt tập trung áp tới từ mọi phương hướng, bắn về phía chiến hạm vũ trụ. . . . . .
Ánh bạc mãnh liệt rốt cuộc cũng lóe lên, chiến hạm vũ trụ với vết thương chồng chất, thoát khỏi một kích trí mạng của đám Huyết Ưng, thực hiện cú nhảy biến mất!
Cả quá trình tác chiến không quá hai phút, ít nhất Báo Săn bị phá huỷ tám chiếc, Huyết Ưng rơi xuống bốn chiếc, chiến hạm vũ trụ bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng toàn bộ rút lui thành công. Tô Di nhìn mà sợ hết hồn hết vía, tay đã để trên động cơ siêu tốc độ ánh sáng đã làm nóng rất lâu, nhưng trước sau vẫn chưa nhấn xuống.
Cô không cam lòng. Mặc dù cô công chúa này quái dị khiến cho người khác sợ hãi, nhưng cô lại bị kích động kỳ dị giục dã, muốn ở lại, làm rõ nơi này rốt cuộc là nơi nào.
Tay của cô rời khỏi bảng lái. Cô ngẩng đầu nhìn ra xa.
Giống như cảm ứng được ánh mắt của cô, công chúa quay đầu chậm rãi, nghênh đón ánh mắt của cô.
"Cô gái ngoan." Công chúa cười lẳng lặng, giọng nói truyền đến rõ ràng, "May là cô không thực hiện cú nhảy, nếu không đã chết rồi, rất đáng tiếc phải không?"
Tô Di chấn động trong lòng, mở ra ống kính dò bên ngoài xét cabin, vừa nhìn thấy, lại sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh toàn thân —— thì ra đã sớm có một chiếc Huyết Ưng, lặng yên không một tiếng động đỗ sát cạnh Báo Săn. Có lẽ bởi vì chưa mở động cơ bay, trên ra đa cũng không hiển thị. Nhưng trong cự ly gần như vậy không gian nhỏ như vậy, nếu như Tô Di thực hiện cú nhảy, cả Báo Săn sẽ bị sức mạnh dội ngược từ Huyết Ưng trực tiếp xé thành mảnh nhỏ!
Đám Huyết Ưng hạ xuống từng chiếc một, dừng rất ngay ngắn trên đống phế tích hoàng cung. Đây là một màn cực kỳ quái dị hùng vĩ —— đám người mặc cổ trang, run run rẩy rẩy chậm rãi tập trung lại; trong bức tường đổ tàn tạ của kiến trúc cổ, máy bay chiến đấu không người lái đại biểu cho nền văn minh tiên tiến, yên lặng đứng sừng sững, lại giống như đã tồn tại trong lòng đất này cực kỳ lâu, dường như lòng đất là người bảo vệ tự nhiên của chúng.
Trong vạn ánh nhìn chăm chú, công chúa lại chỉ hờ hững nhìn xung quanh một vòng, giọng nói chậm rãi vang dội khắp thành đô.
"Ta không phải công chúa, cô ta đã chết."
Đám người thì thầm với nhau, nhìn nhau ngơ ngác.
Ngay sau đó, mọi người nghe thấy giọng nói rõ ràng của cô ta: "Ta là thần của các ngươi—— vị thần duy nhất."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...