Làm xong chuyện muốn làm, mấy ngày kế tiếp, Tô Di không nhớ nhung Mạnh Hi Tông nữa, ngược lại luôn thăm dò tăm tích của Lăng Tranh ở phủ thị trưởng.
Nhưng mà vũ trụ mênh mông, người này cứ như biến mất vậy. Sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.
Đến tận ba ngày sau, Du Mặc Niên lại mời cô đến văn phòng.
Khác với lần gặp mặt trước,vẻ mặt anh ta tựa như càng thêm mấy phần u sầu. Nhìn thấy Tô Di, vẫn là mỉm cười bao dung: "Gọi cô tới, vì để cho cô gặp một người."
Trái tim Tô Di nảy lên, âm thanh trầm thấp từ sau lưng truyền đến: "Tiểu Di."
Cô dừng một chút, quay đầu nhìn người vừa tới, nụ cười trên mặt thêm vài phần căng thẳng: "... Lý đại ca."
Nếu có thể đặt một chiếc máy thăm dò trong lòng cô thì sẽ phát hiện giờ phút này cô bình tĩnh đến mức thừ người ra, cảm xúc kịch liệt phập phồng.
Lý Tích Trung vì sao lại xuất hiện ở phủ thị trưởng?
Chẳng lẽ anh ta là gián điệp hai mang?
Nhớ lại bản thân vẫn chưa từng nói rõ ràng với anh ta về âm mưu làm phản, lòng cô hơi hơi bình tĩnh lại.
Lý Tích Trung vẫn như hồi trước, vẻ mặt hàm chứa sự chất phác, chỉ là đôi mắt càng đen, vẻ mặt mỏi mệt. Anh ta tiến lên phía trước, ôm cô vào lòng, thở dài một tiếng.
Âm thanh thở dài này mang theo xúc động vô cùng, ngay cả Du Mặc Niên nhìn hình ảnh hai người ôm nhau trong mắt cũng lộ ra ôn nhu.
Tô Di nhìn anh ta chăm chú: "Sao anh lại tới đây?"
Lý Tích Trung thần sắc ngưng trọng: "Trên chiến hạm đã xảy ra chuyện."
Ba người ngồi xuống, Lý Tích Trung khai báo vài ba câu nguyên nhân, Du Mặc Niên giải thích bổ sung qua qua, Tô Di nghe được mà hết hồn, thần sắc chấn động.
Có người nói, Lý Tích Trung làm hạm trưởng ngay cả tâm phúc của Tranh gần đây cũng phát hiện hành vi của anh ta rất kì lạ. Luôn sử dụng kênh bảo mật không biết để liên hệ với phương nào. Một cơ hội ngẫu nhiên, anh ta nghe được Liên Đạc dĩ nhiên lại liên lạc với đội quân lính đánh thuê, thương lượng nghĩ cách cứu viện Mạnh Hi Tông bị nhốt ở tinh cầu Hi Vọng.
Thân phải trung thành với loài người trung thành với quân đội Liên minh, Lý Tích Trung hai bên trung nghĩa khó bảo toàn cả đôi. Sau khi thống khổ tự nhủ, anh ta đưa ra quyết định vô cùng khó khăn —— mật báo với Thị Trưởng. Nhưng mà khi mượn danh diễn tập ở quân đội Liên minh, dự định đi lên Chiến Hoàng bắt Liên Đạc, lại để lộ tin tức. Liên Đạc mang theo vài tâm phúc, trở lại Chiến Hoàng, điều khiển Báo Săn bỏ trốn vào không gian. Trước khi rời đi, anh ta để lại một phong thư gửi cho liên minh, tuyên bố "Anh đã bất nhân tôi đành bất nghĩa, Liên Đạc từ nay nguyện trung thành với Mạnh Hi Tông" .
"Vậy bây giờ..." Tô Di nhìn vào ánh mắt không được thanh thản cho lắm của Lý Tích Trung, "Tin tức Mạnh Hi Tông bị bắt truyền ra ngoài rồi, làm sao bây giờ?"
Du Mặc Niên thần sắc kiên nghị: "Cho dù đắc tội toàn bộ quân lính đánh thuê trong vũ trụ, tôi cũng sẽ khiến anh ta nhận phán xử công khai."
Ba người yên tĩnh.
Tô Di giờ đây cực kì khẳng định, Du Mặc Niên thật sự là một người tốt và chính trực. Trên người anh ta có toàn bộ những phẩ chất tốt đẹp của loài người. Ý niệm này làm cho Tô Di hơi có chút bất an.
Cô không rõ lời của Lý Tích Trung có mấy phần thật giả. Nếu Liên Đạc trung thành với Mạnh Hi Tông, thì nên cùng một phe với Lý Tích Trung. Vì sao ngược lại lại bị bán đứng?
Mà nếu quả thật Lý Tích Trung phản bội Mạnh Hi Tông, vì sao lại cùng cô diễn trò?
Ngẫm lại thái độ làm người của Liên Đạc, một chuỗi manh mối bỗng nhiên ở trong đầu cô đồng thời hiện ra —— Liên Đạc năm đó là vì người thân mà rút khỏi lính đánh thuê, gia nhập quân chính quy. Anh ta tuy là người thô bạo, lại nói một là một nói hai là hai. Nếu muốn nghĩ cách cứu viện cho Mạnh Hi Tông, chỉ sợ anh ta sẽ trực tiếp cách chức mà nêu ý kiến với liên minh, chứ không phải là làm chuyện linh tinh gì mà "Trên kênh bảo mật hoạch định mưu phản".
Cho nên ——
Liên Đạc là bị Lý Tích Trung gài bẫy bức bách mà làm phản?
Cô nhìn về phía Lý Tích Trung bên cạnh bởi vì "Phản bội Liên Đạc mà trong lòng áy náy", lại nhìn vào Du Mặc Niên đang vẻ mặt ngưng trọng.
Giờ thì hay rồi, Du Mặc Niên triệt để tin tưởng bọn họ hai kẻ lòng mang kế hoạch nham hiểm rồi.
Mà Lý Tích Trung gài bẫy Liên Đạc còn chưa tính, vì sao tự mình còn muốn xâm nhập hang hổ mà chạy đến chỗ này của Du Mặc Niên? Chắc sẽ không phải vì muốn cướp ngục chứ?
Đáp án khi trở lại khách sạn Liên rõ ràng.
Hai người như đôi tình nhân bình thường cùng nhau nắm tay trở lại khách sạn mà Tô Di ở. Vừa vào phòng, Tô Di Liên bỏ tay anh ta ra. Còn anh ta thì lập tức ở trong phòng kiểm tra một vòng, sau khi phát hiện không có thiết bị giám thị nghe trộm gì, thần sắc mới buông lỏng.
"Anh thật trung thành với anh ta." Cô nói.
Lý Tích Trung cười cười: "Quan chỉ huy muốn bức Liên Đạc làm phản, vốn chỉ là vấn đề thời gian."
Tô Di sửng sốt một chút, mới hiểu được lời anh ta nói "Quan chỉ huy" là Mạnh Hi Tông.
"Anh tới làm gì?" Cô ném cho anh ta một gói đồ ăn, "Sẽ không phải là định cướp ngục chứ?"
Anh ta liếc nhìn cô một cái: "Em vẫn thật thú vị."
Cô không rõ nguyên do.
Sau khi anh ta lang thôn hổ yết tiêu hóa sạch đồ ăn, ợ lên no nê, mới chậm rãi nói: "Ngày đầu tiên lão đại bị bắt, bọn anh Liên nhận được tin tức. Việc này không cần em quan tâm —— anh là tới cứu em."
"Cứu em?"
"Em gọi điện thoại như thế, Du Mặc Niên sao có thể buông tha cho em. Anh không đến đây một chuyến, chỉ sợ em vĩnh viễn thoát không hết hiềm nghi." Anh ta nói, "Đừng hỏi nhiều như vậy, 12 giờ trưa ngày kia, cùng anh đến bến tàu quân dụng, ngồi Báo Săn của anh mà đi."
"... Đi làm gì?"
"Quay về thành trì vũ trụ của chúng ta."
Mấy ngày kế tiếp, Tô Di luôn vượt qua với lo sợ và bất an. Cô biết rõ Mạnh Hi Tông nhất định sẽ bỏ trốn, đến lúc đó chỉ sợ lại thêm một hồi tinh phong huyết vũ nữa. Mà cô mang thân phận đặc thù như vậy, đến cùng nên đi cùng Lý Tích Trung, hay là ở lại Liên minh?
Mà Lý Tích Trung hiển nhiên lại lạnh nhạt đi rất nhiều, trừ bỏ mỗi đêm ở trong phòng cô ngả ra đất nằm nghỉ, ban ngày Liên ở trong phòng chơi trò chơi, đối với chuyện ngày kia Mạnh Hi Tông vượt ngục như thế nào giấu diếm kín miệng.
Ai ngờ đến ngày ước định đó, sáng sớm, Du Mặc Niên lại phái người đến tìm Tô Di.
"12 giờ trưa gặp tại bến tàu." Tô Di để lại những lời này, liềnn vội vàng rời đi.
Đến văn phòng thị trưởng, thì ra Du Mặc Niên đang vạch ra tài liệu định tội Mạnh Hi Tông. Anh ta hỏi Tô Di có muốn khởi tố hắn không. Tô Di cân nhắc một lát, trả lời không cần.
"Tôi tuy rằng hận anh ta." Cô thản nhiên nói, "Nhưng không có người nào lại thích đem loại chuyện này công khai phán xử."
Du Mặc Niên bình tĩnh nhìn cô: "Cô vẫn luôn rất sảng khoái, không ngờ nội tâm lại truyền thống như vậy."
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên. Du Mặc Niên ngầm bảo cô không cần lánh đi, trực tiếp nghe máy.
"Cha." Âm thanh của anh ta trầm như nước.
Tô Di trong lòng căng thẳng, Tổng Thống của Liên minh? Du Lân Cử đại nhân?
Nhưng mà Du Mặc Niên vẫn trầm mặc, chỉ là hai hàng lông mày rậm càng ngày càng nhíu sâu, đến cuối cùng, đúng là chém đinh chặt sắt mà nói với cha: "Hắn phạm vào pháp luật, phải nhận trừng phạt. Con từng đã tuyên thệ, duy trì bảo hộ quyền uy của pháp luật Liên minh. Cha, con sẽ không tha cho hắn."
Ngắt điện thoại, anh ta trầm mặc thật lâu, mới nhìn sang Tô Di.
"Cha tôi lần đầu tiên mắng tôi." Anh ta cười cười, "Kêu tôi không cần chọc vào lính đánh thuê, đừng gây thêm phiền toái cho ông. Nhưng tôi cự tuyệt."
"Đại nhân, tôi cũng muốn hỏi, ngài vì sao lại kiên trì như vậy?"
Anh ta nhìn cô, thần sắc kiên định: "Cô có biết không, từ khi tôi hiểu chuyện, chỉ biết tài nguyên của Liên minh rất eo hẹp, rất nhiều người nghèo ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Mà nguồn tài nguyên quan trọng từ tinh hệ lân cận, vẫn bị lính đánh thuê chiếm lĩnh; trước kia, lính đánh thuê phạm vào pháp luật làm con người bị thương, những thẩm phán đều là mở một con mắt nhắm một con mắt (cho qua). Tô Di, nếu người người cảm thấy bất an, chính nghĩa ở đâu? Pháp luật của Liên minh ở đâu?"
Tô Di im lặng khép hờ mắt, nói: "Ngài nói đúng."
Ngài là anh hùng trong sạch chính nghĩa, còn hắn lại là giặc cỏ làm nhiều việc ác.
Tới gần 11 giờ, cô tạm biệt Du Mặc Niên, yên lặng rời khỏi phòng làm việc của anh ta.
Dọc theo con đường trong phủ thị trưởng hẹp dài, cô bước nhanh đi ra ngoài cửa. Mới vừa đi vài bước, cô bỗng phát hiện ra điều khác thường.
Cô quay đầu, nhìn thấy ba cảnh vệ canh gác, tất cả đều đang ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bầu trời.
Cô ngẩng đầu, hít một ngụm khí lạnh.
Bầu trời quang đãng xanh thẳm không có một gợn mây. Chỉ là tầm mắt có thể nhìn thấy từ nơi xa nhất trong không trung trống rỗng xuất hiện tám điểm đen.
Khoảng cách xa như vậy, ngược lại càng thêm bắt mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa đó là tám thành trì vũ trụ, đồng thời xuất hiện trong tầng khí quyển của tinh cầu Hi Vọng hiện nay.
Thành trì vũ trụ của toàn bộ Liên minh cũng chỉ có 15 cái. Mà hiện tại chỉ ở trên một tinh cầu lại tập kết đến tám cái?
Điểm đen yên tĩnh như thế, ngược lại bỗng làm cho người ta cảm thấy uy hiếp khủng bố. Tim cô đập như sấm, một ý niệm bỗng dưng nảy lên trong lòng. Vì chứng thực phán đoán này, cô xoay người chạy về văn phòng của Du Mặc Niên. Bảo vệ thấy cô đi rồi lại quay lại, cũng không ngăn chặn.
Cô vừa đi vào trong nhà, liền nhìn thấy Du Mặc Niên lẳng lặng ngồi ở ghế tựa. Bình phong phập phồng dạ quang trên tường không biết khi nào đã mở ra. Tô Di nhận ra mật mã dưới màn hình, nó biểu hiện từ màn ảnh của quân đội vũ trụ phát ra hình ảnh.
Chỉ thấy trên vách tường lớn như vậy, thành trì vũ trụ khổng lồ màu đen trông rất sống động. Mỗi một chiếc bên ngoài đều dầy đặc nòng pháo chỉnh tề, tối đen u ám, đại biểu cho lực sát thương cực mạnh; trong lòng máy bay vĩ đại, không biết cất giấu bao nhiêu chiếc Báo Săn cùng Tuyết Phong.
Trên mỗi một thành trì vũ trụ, đều đặt một chữ thập thô to màu xám bạc, tỏa ra ánh sáng u ám dưới ánh mặt trời.
Cô kinh ngạc đi đến trước màn hình, chỉ vào hoa văn rất giống cây Thánh giá, run giọng hỏi: "Đây là biểu tượng gì?"
Du Mặc Niên hít sâu một hơi, gằn từng tiếng đáp: "Lính đánh thuê."
"Binh lực của anh ta..." Mạnh như vậy? Tô Di quả thực không cách nào tin được những gì bản thân nhìn thấy.
Du Mặc Niên gật gật đầu, âm thanh hàm chứa một tia thất bại: "Các tinh cầu khác của Liên minh cự tuyệt phát binh. Chúng ta chỉ có ba thành trì vũ trụ."
"Vậy thì thả anh ta đi." Cô nói.
"Cô cho là đơn giản như vậy?" Du Mặc Niên dừng một chút rồi nói, "Lính đánh thuê đã năm sáu năm rồi không xuất hiện ở tinh hệ Vĩnh Hằng, lần này gióng trống khua chiêng, làm sao có thể dễ dàng buông tha?"
Đúng lúc này, cửa văn phòng chợt bị đẩy ra. Một đội bảo vệ đi vào, nhanh chóng vây quanh Du Mặc Niên.
Du Mặc Niên sắc mặt lập tức trầm xuống, Tô Di cảnh giác nhìn chằm chằm vào người tới. Đây đều là bảo vệ của phủ thị trưởng, ngược lại lại vây quanh Du Mặc Niên, bọn họ chỉ có thể nhận mệnh lệnh của một người——
Người đứng đầu mặc tây trang đi giày da, hơi hơi hạ thấp người với Du Mặc Niên: "Đại nhân."
Du Mặc Niên nhìn vào anh ta: "Tạ thư ký, anh tới làm gì?"
Tạ thư ký thần sắc cung kính: "Tổng Thống phái tôi tới, toàn quyền tiếp quản vụ án của Mạnh Hi Tông."
Du Mặc Niên trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Xin chuyển lời với Tổng Thống, chuyện này tôi sẽ xử lý thích đáng, không phiền Tạ thư ký phải lo lắng."
Tạ thư ký nhìn Du Mặc Niên, lại nhìn Tô Di. Du Mặc Niên nhíu mày: "Có lời cứ nói thẳng."
Tạ thư ký khẽ thở dài: "Mặc Niên, ngài thật sự là... điếc không sợ súng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...