Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

Edit: Tiểu Mật

Beta: Quanh

Có nhiều trợ thủ tài giỏi như vậy tương trợ, tình hình chiến tranh dần dần được thay đổi, ở kinh thành liên tiếp nhận được tin thắng trận từ phía Nam truyền tới.

"Cung điện của Nam Man vương đã bị phá, tự nhiên phía đầu của trận tuyến sẽ loạn. Nam Man Vương mang trọng thương chắc hẳn sẽ chẳng sống được bao lâu nữa, mà mấy nhi tử của hắn lại đang tuổi trẻ khí thịnh, thế lực ngang bằng nhau, mặc kệ sau này ai là người kế vị thì cũng đều không thể thu phục lòng dân được. Chỉ cần một mình việc tranh giành vương vị cũng đủ để bọn họ hao tổn hết lực lượng rồi, trong vòng mấy năm nữa tuyệt đối sẽ không có đủ sức lực để xâm phạm nước ta."

Thái Tử nói xong liền nhìn về phía Chử Thanh Huy: "Đại quân đã nhổ trại rồi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, trước tháng chạp là có thể về đến kinh thành."

"Thật là tốt quá." Tía Tô nhịn không được vui sướng vỗ tay: "Công chúa, người rốt cuộc có thể chờ được đến lúc Phò mã trở về rồi!"

Chử Thanh Huy vuốt vuốt bụng, trên khóe miệng cũng không dấu được tươi cười. Hai người phải chia xa từ giữa tháng sáu, tính đến bây giờ cũng đã được nửa năm, mắt thấy ngày gặp lại gần ngay trước mặt, sao nàng có thể không vui sướng được chứ?

"Đa tạ ca ca đã tự mình tới báo tin cho muội."

Thái Tử nhẹ nhàng gõ lên đầu nàng một cái, nói: "Chẳng lẽ huynh vì muốn nghe một câu đa tạ của muội mới đến đây hay sao?"

"Ai nha" Chử Thanh Huy hô nhỏ, không vui mà nói: "Ca ca -- muội cũng chuẩn bị làm nương rồi, huynh có thể hay không đừng có gõ đầu muội như vậy nữa?"

"Không thể." Thái Tử đảo mắt nhìn về phía bụng của nàng.

"Hừ, uổng công huynh chuẩn bị làm cữu cữu của người ta mà lại có thể như vậy, sau này muội sẽ không cho hài tử của muội gọi huynh là cữu cữu nữa."

Thái Tử nói: "Không gọi là cữu cữu, vậy thì giảm bớt một phần quà gặp mặt của huynh đi."

"Thì ra ca ca lại là quỷ hẹp hòi." Chử Thanh Huy cười nhạo hắn.

Tiễn Thái Tử rời đi, Chử Thanh Huy đến phía trước cửa sổ, nhìn về phía nam. Mấy ngày nay trời đổ tuyết lớn, cả không gian đều là một màu trắng xoá, từ xa hay gần cung điện cũng đều được bao trùm dưới màn tuyết trắng này.


"Tuyết lớn như vậy không biết bọn họ đi đường có thuận lợi hay không?"

"Nô tỳ nghe nói khí hậu ở phía nam không giống chỗ chúng ta, một năm bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân, vài năm mới có thể có một trận tuyết." Tía Tô cầm lấy áo choàng khoác lên người nàng.

Chử Thanh Huy nhìn trong chốc lát, trừ bỏ tuyết ra thì cũng không thấy gì thêm mới quay trở về phòng. Vừa ngồi xuống lại nhớ ra gì đó liền lập tức đứng lên, nói: "Chờ khi chàng trở về thì chúng ta phải hồi phủ công chúa rồi, ngươi mau cho người dọn dẹp một chút đi."

Tía Tô vội đem nàng ấn xuống, nói: "Công chúa khoan nóng vội, bây giờ mới là lúc nào chứ, cho dù có tính là Phò mã gia lên đường sớm hơn đi nữa thì cũng phải đến nửa tháng sau mới có thể trở về. Hiện giờ đã bắt đầu dọn dẹp thì chẳng lẽ đợi đến nửa tháng sau, chúng ta cứ an vị ở chỗ này chờ, cái gì cũng không làm hay sao?"

Chử Thanh Huy tỉnh táo lại, ngượng ngùng cười cười một cái, nói: "Là ta hồ đồ rồi."

Tía Tô che miệng cười: "Để nô tỳ đoán, không phải là do công chúa hồ đồ mà là do người bị tương tư hại thành như vậy."

Chử Thanh Huy trừng mắt liếc nàng một cái, lại không có phản bác lại.

-----

Lúc này ở phía nam, đại quân đang trên đường trở về.

Lâm Trạm cưỡi ngựa đi bên cạnh một chiếc xe ngựa, quay đầu liếc mắt nhìn sang cỗ xe ngựa đó một cái, phiền não gãi gãi đầu. Khi bên trong xe ngựa có người xốc mành ra, hắn vội vàng cho ngựa tiến lên, nói: "Thế nào rồi?"

"Phệ tâm cổ đã lấy ra được nên tính mạng của sư huynh cũng không có gì đáng ngại, thế nhưng vẫn có một phần cổ độc xâm nhập được vào tâm mạch của huynh ấy, cụ thể là tạo ra ảnh hưởng gì thì chỉ còn cách chờ huynh ấy tỉnh lại mới biết được."

"Không chết là tốt rồi." Lâm Trạm liền buông lỏng tâm tình, đôi mắt thăm dò nhìn mấy con cổ trùng trong ống trúc đang nhe răng trừng mắt, hắn lạnh run người: "Mặt Đen vẫn thường hay bị người khác căm hận như vậy, vì muốn tìm hắn báo thù mà đến cả tính mạng của mình bọn họ cũng không cần nữa."

"Đều tại đệ." Cả người Phùng Trọng Thanh không có sức sống, tiến lên nói.

Mấy ngày trước khi đại quân đang nhổ trại để khởi hành, đám người Lâm Trạm cũng đang chuẩn bị cáo từ với mọi người thì nửa đường bỗng nhiên lao ra một nữ tử, không chút hoảng loạn chạy tới vó ngựa của đại quân. May là Diêm Mặc nhanh tay lẹ mắt đem nàng ta cứu được, nhưng hắn lại không đoán được rằng nàng ta không phải là người thường, Diêm Mặc bất quá cũng chỉ là chạm vào quần áo của nàng ta liền trúng phải Phệ tâm cổ.

Phệ tâm cổ chính là vương của các loại cổ trùng, cần người dụng tâm dùng máu của mình để nuôi nó từ nhỏ, chờ đến ngày cổ trùng lớn lên thì cũng là lúc người nuôi nấng nó chết đi.


Có thể nói, dùng Phệ tâm cổ để giết người chính là chiêu thức giết một mạng đổi một mạng, nếu không phải có huyết hải thâm thù với người khác thì người bình thường tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm đối với chính mình như vậy.

Mọi người bắt nữ tử kia để thẩm vấn xong, rốt cuộc mới biết rõ được đầu đuôi câu chuyện.

Mọi việc bắt nguồn từ hơn hai năm trước, lúc ấy Phùng Trọng Thanh tới kinh thành thì lại gặp được hai người của Lĩnh Nam môn, lập tức bị bọn chúng đuổi giết, sau đó lại cùng với Diêm Mặc ngàn dặm truy kích. Cuối cùng dùng đao xử trảm hai người kia.

Trong đó có một người biệt danh Thất Độc, người yêu của hắn là một nữ tử Miêu Cương, nữ tử Miêu Cương tính tình luôn quyết liệt, biết được tình lang của mình đã chết nên thề phải báo được thù này.

Đây không phải lần đầu tiên nàng ta ra tay. Năm đó khi Miêu Cương tiến cung để cống nạp cho Đại Diễn, nàng ta chính là nữ tử ở trong cung yến muốn thách đấu với Diêm Mặc. Ngày đó nàng ta quyết tâm có thể mau chóng báo được mối thù này, thế nhưng đáng tiếc tài nghệ không bằng người, từ đó về sau liền trở về ngủ đông hai năm để có thể nuôi dưỡng được Phệ tâm cổ này.

Nàng ta cho rằng lần này Diêm Mặc chết là điều không thể nghi ngờ, cuối cùng nàng ta cũng đòi lại được công đạo cho mình nên lớn tiếng cười một cái rồi tự sát.

Lâm Trạm lắc đầu, nói với sư đệ của mình: "Nàng ta không biết rằng người tốt không thể sống lâu mà người xấu thì mới có thể trường thọ, cứ đơn giản như thế lại có thể làm cho Mặt Đen chết đi thì hắn không phải là Mặt Đen nữa rồi."

Thế nhưng Diêm Mặc lại trúng chiêu, ngoài ý muốn mọi trách nhiệm đều rơi hết trên người Lâm Trạm. Phải biết rằng tất cả đệ tử của Thượng Thanh tông, từ nhỏ trừ bỏ phải chịu đả thương bằng vũ lực ra thì còn bị luyện chế trong các loại dược vật kỳ quái, một đám bọn họ có thể nói là được rèn luyện đến mức tường đồng vách sắt, căn bản không sợ những loại độc vật tầm thường này nữa. Kể cả gặp phải Phệ tâm cổ, cũng chỉ cần để phòng lúc nó xâm lấn lấy nội lực hùng hậu của mình, cần phải bảo vệ tâm mạch, rồi lại nghĩ cách đẩy nó ra ngoài là được.

Thực lực của Diêm Mặc không có người nào có thể rõ hơn Lâm Trạch. Nếu là lúc hắn đang cường thịnh thì cho dù là Phệ tâm cổ cũng không làm gì được hắn, không biết là trước đó đã xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho nội lực của hắn giảm đi nhiều như vậy.

Đang lúc gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên mọi người ở Thượng Thanh tông cũng không lập tức rời đi, tin tức Diêm Mặc trúng cổ hôn mê tạm thời đã được bọn họ phong tỏa lại. Qua nhiều ngày như vậy, sư huynh đệ mấy người đều luân phiên truyền nội lực cho hắn, loại trừ đi tàn lưu của cổ độc còn sót lại.

Mắt thấy kinh thành càng ngày càng gần mà Diêm Mặc vẫn chưa tỉnh lại, vài sư đệ liền tới tìm Lâm Trạm thương lượng một chút xem có nên đưa Diêm Mặc trở về sư môn hay không, thỉnh sư phụ của bọn họ ra tay.

Lâm Trạm gãi gãi đầu, nói: "Đi, hôm nay chúng ta lại thử lại một lần nữa. Nếu Mặt Đen còn không có tỉnh lại thì chúng ta sẽ đi tìm sư phụ."

Hắn xốc mành xe ngựa lên, vừa nhảy vào thì đúng lúc đối diện với đôi mắt của người bên trong, sửng sốt một chút liền lập tức xông lên phía trước cho Diêm Mặc một quyền, nói: "Cái tên Mặt Đen này, tỉnh lại cũng không biết lên tiếng!"

Diêm Mặc bị đánh cũng không có phản kháng lại, chăm chú nhìn thẳng vào hắn, dường như còn có một chút không dám tin, hỏi: "Lão nhị, huynh vẫn còn sống hay sao?"


Động tác Lâm Trạm lập tức cứng đờ, nhìn thẳng vào hắn một lúc lâu, bỗng nhiên kêu lên một tiếng quái dị, nói: "Thôi xong! Mặt Đen bị trúng độc đến choáng váng rồi!"

Các vị sư đệ nghe thấy có động tĩnh liền lập tức nhảy vào trong đó, sau một trận hoảng loạn ầm ĩ, rốt cuộc mới có thể làm rõ ràng mọi chuyện.

Diêm Mặc không bị phát độc đến ngốc, hắn chỉ bị độc của Phệ tâm cổ hại nên ký ức mới xảy ra vấn đề.

Phệ tâm cổ vốn dĩ là loại cổ độc xóa đi tâm trí của con người. Người trúng cổ thì tâm trí sẽ từng chút một bị trùng độc cắn nuốt, dần dần trở thành một người không còn tâm trí, là một kẻ ngốc đầu óc trống rỗng, cuối cùng mới dần dần chết đi.

Diêm Mặc trúng cổ không lâu đã loại bỏ cổ trùng ra khỏi cơ thể, dư độc cũng dần dần được bài xuất ra ngoài, tuy vậy nhưng hắn vẫn bị ảnh hưởng, hiện giờ hắn chỉ có ký ức của ba năm trở về trước, còn trong vòng ba năm nay thì một chút ấn tượng cũng không có.

Lâm Trạm vỗ ngực nói với vẻ vô cùng lạc quan may mắn: "Không ngốc là tốt rồi." Mấy vị sư đệ bên cạnh thấy thế cũng tán đồng gật đầu.

Phùng Trọng Thanh nhìn về phía Diêm Mặc, thật cẩn thận nói: "Kia...... Đại sư huynh, huynh ấy còn nhớ rõ tẩu tử hay không?"

"Đúng vậy!" Lâm Trạm lập tức liền vỗ tay một cái, nói: "Thiếu chút nữa ca đã quên chuyện này rồi. Mặt Đen, đệ có nhớ những việc trong vòng ba năm nay hay không, nếu không thì chẳng phải là đệ đã quên hết mọi chuyện về vợ con của mình rồi hay sao?"

Kể cả khi hắn biết được sư huynh đệ mất tích mười năm trước còn sống, hay là biết được mình chỉ ngủ một giấc lại có thể quên hết mọi chuyện trong vòng ba năm gần đây, sắc mặt của Diêm Mặc cũng vẫn rất bình tĩnh, vậy mà sau khi nghe xong, trên mặt hắn nhíu lại thành một đường, nheo mắt nhìn chằm chằm về phía Phùng Trọng Thanh, nói: "...... Đệ đang nói đến tẩu tử nào?"

Phùng Trọng Thanh nuốt nuốt nước miếng, nói: "Thì chính là tẩu tử a."

Lâm Trạm đặt mông ngồi xuống bên người hắn, nhìn thật kỹ khuôn mặt hắn một lần, liền lắc lắc đầu thở dài, nói: "Vậy là xong rồi, đệ sống đến hai mươi mấy năm trời, thật vất vả mới lừa được một tức phụ, vậy mà chỉ sau một lần tỉnh dậy thì cái gì cũng đều đã quên hết cả. Vợ của đệ hình như còn đang mang thai hài tử nữa chứ, chậc chậc...... Mặt Đen à, đệ cũng quá đáng thương rồi, tức phụ cùng với hài tử thật khó khăn mới có thể lấy được, giờ chỉ trong chớp mắt liền tiện nghi cho kẻ khác."

Nghe xong lại làm cho biểu tình trên mặt Diêm Mặc càng trở nên hoảng hốt hơn.

-----

Ở trong kinh thành nhận được tin báo đại quân chiến thắng làm cho bá tính vui mừng không thôi.

Tuy Chử Thanh Huy ở trong cung nhưng cũng đã cho người quét tước phủ công chúa từ trong ra ngoài, một là vì nghênh đón Diêm Mặc trở về, hai là nàng cũng chuẩn bị đón tết.

Mỗi ngày nàng đều đến cung của Hoàng Hậu để thỉnh an, Hoàng Hậu liền đem tin tức từ chỗ của Hoàng Đế nói lại cho nàng, rằng hôm nay đại quân đi được nhiều hay ít, tới chỗ nào ở bên ngoài kinh thành rồi, khi nào thì mới có thể về đến kinh thành được.

"Thôi, vẫn là để con trở về phủ chờ thì tốt hơn, mẫu hậu lại sai vài thái y đến phủ công chúa của con, tùy thời chờ lệnh." Hoàng Hậu nói.

Tuy rằng đã dự đoán trước được ngày sinh, Chử Thanh Huy vẫn phải đợi đến năm sau mới có thể sinh được, thế nhưng bây giờ bụng nàng ngày một lớn hơn, khó đảm bảo là sẽ có không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.


Chử Thanh Huy gật đầu đồng ý: "Tất cả đều do mẫu hậu an bài."

"Mẫu hậu nghe được người hầu nói lại, có phải nhiều ngày nay con thường xuyên đứng ngây ngốc ở trước cửa sổ hay không? Đứa nhỏ ngốc này, đại quân còn cách kinh thành cả mấy trăm dặm, con cứ đứng đó xem là có thể thấy được hay sao?"

Chử Thanh Huy ngượng ngùng cười cười: "Con không phải là xem đại quân, mà là đang ngắm tuyết."

Hoàng Hậu lắc đầu, dỗi nói: "Mẫu hậu còn không hiểu con hay sao? Chỉ sợ bây giờ thân xác của con đang ngồi bên cạnh mẫu hậu, thế nhưng không biết lòng con lại chạy đi đâu mất rồi. Khó trách phụ hoàng của con thường hay cùng mẫu hậu giận dỗi, lại còn hay ăn dấm của Phò mã nữa, có đôi khi chính ta cũng cảm thấy hụt hẫng, nữ nhi mình vất vả lắm mới nuôi lớn được, vậy mà chỉ vừa xoay đầu một cái, cả người và tâm đều là của người khác rồi."

"Mẫu hậu....." Chử Thanh Huy lôi kéo tay của Hoàng Hậu làm nũng, nói: "Tiên sinh cũng không phải là người khác nha, tất cả chúng ta chẳng phải là người một nhà hay sao, ở trong lòng của Noãn Noãn thì không có gì quan trọng hơn so với người nhà cả."

"Con chỉ được cái dẻo miệng." Hoàng Hậu điểm điểm lên cái trán của nàng mà nói.

-----

Ngày đại quân về đến kinh thành, tất cả bá tính từ mọi ngõ hẻm tràn ra để tiếp đón. Thái Tử tự mình ra ngoài kinh thành để tẩy trần cho đại quân chiến thắng trở về.

Đám người Lâm Trạm sớm đã ai về nhà nấy rồi, chỉ còn lại một mình Phùng Trọng Thanh đi theo bên cạnh Diêm Mặc để cùng hồi kinh. Hắn ở bên người Diêm Mặc nhỏ giọng nhắc nhở: "Sư huynh, vị kia là Thái Tử, cũng chính là huynh trưởng của tẩu tử đấy."

Diêm Mặc nhìn về phía Thái Tử, tuy trên mặt bất động thanh sắc thế nhưng trong lòng nhăn chặt lông mày lại, nghĩ: Huynh trưởng của nàng ấy mà mới chỉ có bằng ấy tuổi, vậy rốt cuộc nàng...... bao nhiêu tuổi?

Lâm Trạm cũng từng nói ở bên tai hắn: "Tính ngày thì bụng tức phụ của đệ cũng không còn nhỏ nữa, nàng ấy không thể chịu nổi kích thích đâu. Thế nên chuyện đệ mất trí nhớ tốt nhất là bây giờ đừng nói cho nàng biết, có thể giả vờ được bao lâu thì liền giả vờ đi."

Diêm Mặc đi theo Thái Tử cùng vào cung diện kiến Hoàng thượng, cũng may là đối với Hoàng Đế và hoàng cung hắn cũng còn có một chút kí ức vì lúc trước hắn đã từng thấy qua.

"Ngươi đi gặp Hoàng Hậu cùng công chúa đi." Sau khi kết thúc mọi chuyện, Hoàng Đế liền nói.

Diêm Mặc đi theo nội giám vào trong hậu cung, mắt thấy Tê Phượng Cung càng ngày càng gần, làm cho trái tim luôn vững vàng của hắn tựa hồ cảm giác được điều gì, đột nhiên đập nhanh hơn trước.

Rũ mắt bước vào trong cung điện, còn chưa hành lễ thì có một thân ảnh chạy lại ôm lấy hắn. Trước khi Diêm Mặc kịp phản ứng lại, đôi tay cũng đã theo bản năng tiếp được người đó.

Đập vào mắt hắn chính là một khuôn mặt kiều mị như hoa xuân, đang rưng rưng đôi mắt đẹp của mình nhìn chằm chằm hắn, trong mắt nàng chính là tình ý vừa nồng nhiệt lại vừa tha thiết.

Diêm Mặc chỉ cảm thấy tim của mình đập bịch bịch nhanh hơn trước, không được tự nhiên chuyển dời đôi mắt, lại nhìn thấy phần bụng mịn màng của nàng, không khỏi suy nghĩ lại: Nàng ấy thoạt nhìn còn nhỏ như thế, vậy mà sao trước kia mình lại có thể xuống tay được cơ chứ? =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui