Edit: Tiểu Pi
Beta: Quanh
Đối với chuyện của Cố Hành Vân, tuy Chử Thanh Huy cảm thấy bất ngờ nhưng nàng thật sự không hề đau khổ.
Với nàng mà nói, chuyện gả chồng là chuyện nên làm khi đến tuổi. Thân là công chúa, nàng dĩ nhiên có đặc quyền, nhưng nhất cử nhất động của nàng đều bị mọi người để ý. Trên đời này, nữ tử tới tuổi đều phải xuất giá, nhưng nàng lại là một trường hợp đặc biệt không theo lẽ thường, mà nàng lại không muốn để ngôn quan có chuyện nói, gây khó xử cho phụ hoàng.
Ngay cả chuyện phải gả cho ai, nếu trong lòng nàng không thích người nào, vậy thì cứ chọn một người ưu tú nhất thôi, đây cũng là lẽ thường tình.
Nàng thừa nhận, sau khi xem Cố Hành Vân là Phò mã tương lai của mình thì nàng đối với hắn có vài phần đặc biệt hơn so với người khác, nhưng còn chưa đến mức không phải hắn thì không chịu gả. Chỉ cần chọn lại người khác là được rồi.
Đây là suy nghĩ thật lòng của nàng, nhưng đáng tiếc những người bên cạnh không mấy ai tin. Tựa hồ đều thương hại nàng, ánh mắt của bọn họ nhìn nàng đều tràn ngập sự thương tiếc và an ủi, từ hành động đến lời nói đều e dè cẩn thận.
Chử Thanh Huy bị đối đãi như một bình hoa dễ vỡ, thật sự nàng rất bất đắc dĩ.
------
Hôm nay là ngày khai giảng đầu năm của Hàm Chương điện, nàng đến muộn hơn chút so với bình thường. Khi đến võ trường, bọn họ đang trong giờ giải lao.
Chử Tuân vừa thấy nàng, lập tức chạy như bay đến, khi còn cách nàng vài bước, đột nhiên bước chân nó chậm lại, nhìn sắc mặt nàng rồi thật cẩn thận dựa vào nàng: "A tỷ, tỷ đã đến rồi.”
Chử Thanh Huy sờ sờ đến khi khuôn mặt của tiểu đệ đỏ lên: “Hôm nay đệ học được cái gì, có mệt không?”
Khi nói chuyện, nàng thoáng nhìn vào trong võ trường, các học sinh tốp năm tốp ba tụ ở một chỗ hoặc đứng hoặc ngồi. Thấy nàng tới, một đám len lén nhìn qua, trong ánh mắt có nhiều hơn vài phần cẩn thận. Mà Thái tử cũng không ngoại lệ, chỉ có Diêm Mặc vẫn cứ ngồi một mình, chà lau chủy thủ bảo bối của hắn.
Không biết vì sao, nhìn hắn như thế ngược lại làm Chử Thanh Huy thở phào nhẹ nhõm -- bên trong có nhiều người khác thường như vậy, cuối cùng cũng có một người vẫn hành xử như bình thường.
“Hôm nay sư phó dạy bọn đệ đánh quyền, a tỷ, đệ sẽ học thật tốt, sau này giúp a tỷ đánh người xấu!”
Giọng nói non nớt kéo suy nghĩ của Chử Thanh Huy quay trở lại, nàng hạ gối nửa ngồi xổm, vươn ngón út ngoéo tay với Chử Tuân, cười nói: “Được, a tỷ chờ đệ giúp tỷ đánh người xấu.”
Chử Tuân dùng sức gật đầu, lại nhìn nàng, nhỏ giọng thương lượng: “Cho nên a tỷ đừng thương tâm, được không?”
Chử Thanh Huy hơi sửng sốt, thấy vẻ mặt tiểu đệ đầy quan tâm, vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy ấm áp trong lòng, cũng không giải thích gì: “Được, không thương tâm.”
“Thật tốt quá!” Chử Tuân hoan hô một tiếng, lập tức hỏi đến vấn đề mà nhóc rất quan tâm: “A tỷ, hôm nay tỷ mang theo đồ ăn ngon gì tới vậy?”
Thái tử đi tới, dùng ngón cái và ngón trỏ búng trán nó một cái: “Cả ngày đệ chỉ biết ăn, cẩn thận sau này béo đến mức không đi nổi.”
Chử Tuân xoa xoa cái trán, ủy khuất mà liếc mắt nhìn Thái tử một cái, đối với những lời đại ca nói, xưa nay nó đều không dám phản bác, vì thế lại tội nghiệp mà nhìn về phía tỷ tỷ.
Chử Thanh Huy lập tức thay tiểu đệ ra mặt: “Ca ca nói như vậy ý là bánh hạch đào [1] hôm nay không muốn ăn?"
[1] Hạch đào còn được gọi là hạt óc chó.
Thái tử nghẹn một chút: “Khụ... Noãn Noãn đã đưa tới, ta không thể phụ tâm ý của muội.”
Hắn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Chử Thanh Huy, thấy trên mặt nàng không có vẻ gì khác thường mới cảm thấy an tâm. Hiện tại cho dù có bị muội muội làm cho nghẹn lời, thì hắn cũng thấy rất vui.
Đối với việc ca ca thích ăn đồ ngọt, Chử Thanh Huy đặt biệt biết rõ, nhưng nàng cũng không vạch trần, kêu cung nhân phía sau bày thức ăn trong hộp ra, còn mình thì nhận lấy một cái hộp nhỏ, đem đến chỗ võ sư phó.
Qua năm mới, xem ra Diêm Mặc vẫn vô tình như năm trước, vẫn một thân đồ đen, lạnh lùng kiệm lời.
“Tiên sinh, dùng chút điểm tâm đi.”
Diêm Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, thoáng gật đầu, lại cúi đầu nhìn hai đĩa điểm tâm tinh xảo trên bàn, màu hồng nhạt giống cánh hoa, hình dạng trắng trắng tròn tròn mềm mại như mây, hắn vươn hai đầu ngón tay cầm một khối bánh Vân đoàn lên (*), bỏ toàn bộ vào trong miệng, mặt không cảm xúc mà nhai nhai, nuốt toàn bộ vào.
(*) Bánh này là bánh gì mình cũng chẳng biết, mang raw đi tra cũng không ra nên vẫn giữ nguyên tên hán việt nha.:)
Đây là lần đầu tiên nhìn hắn ăn xong điểm tâm, Chử Thanh Huy tò mò đánh giá, cũng không rời đi, cuối cùng hai mắt chờ mong, nói: “Đây là bánh vân đoàn, tiên sinh cảm thấy thế nào?”
Quá mềm, khi cầm lên thiếu chút nữa đầu ngón tay đã làm rơi, quá ngọt, hắn chưa bao giờ ăn món nào ngọt như vậy.
Tuy rằng hắn không kén ăn, nhưng rất ít khi ăn đồ ngọt, những lần trước kia nàng đưa tới hầu như cuối cùng đều còn nguyên đem xuống. Mới vừa rồi thấy đĩa bánh trắng tròn mềm mại này lại không biết vì sao đột nhiên nảy lòng tham ăn một cái, quả thực mùi vị đúng như hắn suy nghĩ, vừa ngọt vừa mềm, tựa như....
Diêm Mặc vô thức vuốt ve đầu ngón tay vừa rồi cầm điểm tâm, sau khi hồi thần, lại từ từ nắm chặt.
“Tiên sinh?” Chử Thanh Huy nghiêng nghiêng đầu.
“… Không tệ.”
Bỗng nhiên Chử Thanh Huy trở nên vui vẻ, đặt mông ngồi xuống, đẩy đĩa bánh vân đoàn đến trước mặt hắn: “Vậy tiên sinh ăn thêm một cái đi!”
Thân thể Diêm Mặc rất khó phát hiện mà hơi cứng lại, mới từ từ vươn tay, cầm lên một khối bánh mềm như bông rồi đưa vào trong miệng, nhanh chóng nhai hai cái sau đó nuốt xuống.
Thật sự quá ngọt...
Chử Thanh Huy nhìn biểu hiện của hắn, lại nghĩ lầm là hắn cũng cùng sở thích với mình, vui mừng nói: “Tiên sinh cũng cảm thấy ăn rất ngon đúng không? Ta thích bánh vân đoàn nhất, ngày đó bộ dạng của tiên sinh nóng bừng tựa như vân ——”
Bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời, nàng vội che miệng lại, nuốt hết những lời bất kính tiếp theo vào, đôi mắt tròn xoe cười cười lấy lòng.
Nhưng lời nói ngày đó của nàng, Diêm Mặc đã nghe rõ, nàng nói hắn giống bánh vân đoàn, quả là một sự so sánh không thể tưởng tượng được. Vị vừa ngọt vừa mềm này, chẳng lẽ không phải giống nàng hơn sao?
Diêm Mặc coi như không nghe thấy, thấy nàng chớp đôi mắt, dừng một chút, nói: “Kẹo hoa hồng?”
"Sao?” Nhất thời Chử Thanh Huy không hiểu, suy nghĩ một chút mới biết là hắn đang hỏi, nếu bánh vân đoàn là món nàng rất thích, vậy còn kẹo hoa hồng thì xếp chỗ nào.
Nàng cười tủm tỉm nói: “Kẹo hoa hồng là món ta thích nhất, thích nhất chỉ có một, còn yêu thích thì có thể có rất nhiều.”
Kiểu lý luận này Diêm Mặc chưa từng nghe thấy.
Hắn không nói lời nào, Chử Thanh Huy cũng không cảm thấy tẻ nhạt, vốn dĩ trước kia khi tiên sinh nói chuyện với nàng đều chỉ có hai chữ. Hôm nay trò chuyện vài câu, lại biết tiên sinh và nàng đều thích ăn bánh vân đoàn, nàng đã vô cùng kinh hỉ rồi.
“Đúng rồi, sao tiên sinh biết ta thích ăn kẹo hoa hồng?” Nàng còn nhớ lần trước khi mình tặng túi kẹo cho tiên sinh, nàng cũng không có nói mình thích ăn.
Theo bản năng Diêm Mặc nhìn về phía bên hông nàng, quả nhiên nơi đó có treo một cái túi tiền nhỏ màu hồng nhạt, tản ra mùi thơm nhàn nhạt của kẹo hoa hồng. Túi tiền như vậy, hắn cũng có hai cái.
Hơn mười năm trước, khi nàng đưa hắn cái túi tiền thứ nhất, nàng từng nói mình thích nhất là kẹo hoa hồng, không biết từ khi nào lại trở nên rõ ràng như vậy, phảng phất còn ở bên tai.
“Đoán.” Hắn nói.
----------------------------
∆ Chú thích:
[1] Bánh hạch đào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...