Mấy ngày sau khi Triệu Văn trở về thôn lần thứ hai, người trong thôn nhìn thấy hắn đều chào đón bằng khuôn mặt tươi cười.
"Ồ, mới không gặp bao lâu, Hùng Tam gia càng ngày càng tuấn tú."
"Vậy sao, ngươi không nói ta còn không phát hiện đấy!"
Triệu Văn: ".... Khụ khụ, các vị thúc thúc thẩm thẩm cũng đừng khen ta nữa, nếu không ta sẽ bước đi lâng lâng mất."
"Ôi, lời chúng ta nói đều là nói thật."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Triệu Văn đành phải cười, thật vất vả thoát ra khỏi đoàn người, đi đến nhà Chu Lực mới xoa xoa mặt.
"Làm ta cười đến mức mặt đều cứng."
Chu Lực nghe vậy nở nụ cười, để Triệu Văn ngồi xuống uống nước, "Uống nước làm trơn cổ họng."
Triệu Văn gật đầu, một bên uống nước một bên móc ra một cái hầu bao nhỏ từ trong lòng, "Ầy, Tĩnh Nhã nhờ ta đưa cho huynh, nói lần trước huynh làm dưa muối ăn cực kỳ ngon, muốn mua mấy bình."
Bụng Chu Tĩnh Nhã càng lúc càng lớn, khẩu vị lại càng ngày càng không tốt, một lần ngẫu nhiên Triệu Văn phát hiện Chu Lực đang ăn đậu đũa chua, vì vậy liền mang theo một ít về cho Chu Tĩnh Nhã, không ngờ vừa đúng khẩu vị của Chu Tĩnh Nhã, vì thế, nhờ hắn mua thêm một ít của Chu Lực mang về.
"Tiền gì mà tiền chứ, đều là đồ ăn ta tự mình muối, cứ việc cầm đi, ta có vài bình lớn đây."
Chu Lực đẩy túi tiền lại nói.
Triệu Văn không thỏa hiệp, trực tiếp đem túi tiền đặt ở trước mặt Chu Lực, "Huynh ấy chưa bao giờ nợ ân tình, nếu huynh không nhận, huynh ấy sẽ ăn không ngon."
Chu Lực không có cách nào, đành phải nhận, không ngờ trọng lượng kia làm cho hắn giật nảy cả mình, vì thế hắn mở túi tiền ra, chỉ thấy bên trong có tới mười lượng bạc, "Làm gì cần nhiều bạc như vậy."
Dứt lời, Chu Lực liền lấy ra hai trăm đồng tiền từ trong lòng bỏ vào trong túi tiền, sau đó cầm một lượng bạc trong túi tiền, còn lại nhét toàn bộ vào trong tay Triệu Văn: "Ta chỉ nhận đủ số cần thiết, phần còn lại đệ mang về đi, nếu không ta ăn không ngon."
"Được được được."
Triệu Văn mừng rỡ cười to.
Chờ Chu Tĩnh Nhã nhận lại túi tiền Triệu Văn mang về, nghe Triệu Văn nói những câu kia, cũng cười theo.
"Là người thành thật."
Triệu Văn cười gật đầu.
Chu Tĩnh Nhã đặt túi tiền ở bên cạnh, nhìn Triệu Văn nói: "Sinh ý của trà lâu càng ngày càng tốt, thân thể này của ta thật bất tiện, huynh phải quan tâm nhiều rồi."
"Yên tâm đi, ta trông được."
Triệu Văn bảo Chu Tĩnh Nhã yên tâm.
Xuân tháng ba, lá xanh tràn ngập, nói là đất đai hồi xuân cũng không khoa trương.
Văn nhân mặc khách chỉ cần có chút thời gian liền đến trà lâu của bọn Triệu Văn ngồi, một là ở đây nhiều văn nhân, nhiều tri kỷ, hai là mỗi ngày còn có thể nghe một đoạn bình thư hay, chẳng những văn nhân thích, ngay cả dân chúng bình thường cũng nguyện ý gọi một cốc nước chè xanh nghe một chút.
"Nhị chưởng quỹ, trà Toàn La hết rồi!"
Tiểu nhị vội vã từ kho hàng chạy tới chỗ Triệu Văn bẩm báo.
"Nhị chưởng quỹ! Hạt dưa cũng hết rồi!"
Một tiểu nhị khác cũng chạy tới đây.
Triệu Văn thả sổ sách trong tay xuống, giơ tay xoa xoa mi tâm, "Trà Toàn La năm nay đã hết, cho khách nhân thêm một hai nắm đậu phộng, bảo người ta đổi trà đi."
"Dạ!"
"Hạt dưa không còn thì thay toàn bộ bằng hạt bí ngô năm nay thu được đi!"
"Dạ!"
Chờ người trước mặt vừa đi, Triệu Văn mới mang theo mệt mỏi trên mặt tiếp tục xem sổ sách trong tay, làm ăn quá tốt thì vừa đau vừa sướng.
Cốc cốc cốc!
"Nhị chưởng quỹ, đã xảy ra chuyện!"
Triệu Văn bộp một phát, thả sổ sách xuống, nhẫn cơn giận mở cửa phòng, "Nói!"
Người bên ngoài run lên, sau đó run rẩy nói: "Hùng chưởng quỹ bảo tiểu nhân báo cho ngài một tiếng, có việc tìm ngài, nói ngài trở về một chuyến."
Hùng Bá có việc tìm hắn?
Triệu Văn dùng một tay tóm lấy sổ sách trên bàn, bước nhanh ra ngoài, nếu là bình thường, mặc kệ có chuyện gì Hùng Bá đều sẽ tự mình tới tìm hắn, mà không phải phái người báo cho hắn có việc, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ như vậy Triệu Văn nhanh chóng dắt một con ngựa mới vừa mua không lâu từ sau phòng, cưỡi lên chạy về nhà.
"Đương gia đâu?"
Đem ngựa giao cho Tôn thúc vừa mở cửa, Triệu Văn vừa đi vừa hỏi.
"Trong phòng khách!"
Phòng khách?
Triệu Văn hơi nhướng mày, bước chân dưới chân không chậm lại.
Mới vừa tới phòng khách, còn chưa đẩy cửa ra, cửa phòng đã mở ra từ bên trong.
"Huynh bị thương?!"
Thấy Hùng Bá bưng một chậu máu đi ra, Triệu Văn trợn to mắt lo lắng nói.
Hùng Bá vội vàng lắc đầu, "Không phải ta, là Lâm Bằng."
Triệu Văn thở phào nhẹ nhõm, ngừng một hồi lại nói: "Lâm Bằng trở lại?"
Hùng Bá thở dài, "Phải."
"Chờ một hồi rồi nói, ta đi tìm đại phu."
"Không cần, ta đã xử lý vết thương cho huynh ấy."
Nghe thấy Hùng Bá nói như vậy, Triệu Văn cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Chờ Hùng Bá thu thập xong tất cả, hai người mới cùng tiến vào phòng khách, chỉ thấy Lâm Bằng nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, eo bị quấn băng gạc, lúc này nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ Lâm Bằng mở mắt ra.
"Quấy rầy rồi."
Lâm Bằng cười nói.
Triệu Văn lắc đầu, "Huynh cứ việc dưỡng thương cho tốt, có chuyện gì thì chờ vết thương dưỡng cho tốt rồi làm tiếp."
Lâm Bằng liếc mắt nhìn Hùng Bá, cuối cùng gật đầu, "Đa tạ."
"Huynh nghỉ ngơi trước đã."
Hùng Bá nắm vai Triệu Văn, gật đầu với Lâm Bằng, hai người liền đi ra ngoài.
Lâm Bằng nhìn cửa phòng bị đóng lại, ánh mắt phức tạp.
Trở về phòng, Triệu Văn trừng Hùng Bá.
"Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Hùng Bá sờ sờ mũi.
"Hôm nay ta bận việc ở cửa hàng thịt nướng, kết quả Lâm Bằng tới, dựa vào gần huynh ấy một chút ta liền ngửi thấy được mùi máu tanh, huynh ấy cũng chỉ kiên cường chống đỡ, ta nhất thời không có chủ ý nên bảo người ta thông báo cho đệ, ta tiện đường đem người mang về nhà."
"Này có cái gì mà không quyết định chắc chắn được?"
Triệu Văn buồn cười nói.
Hùng Bá rũ mắt xuống, "Nếu đệ không muốn huynh ấy lưu lại chỗ chúng ta, ta lập tức sẽ đưa huynh ấy đi."
"Ta là người như vậy sao?" Triệu Văn có chút tức giận, "Ngoại trừ tình cảm chủ tớ, các người còn là huynh đệ cùng lớn lên bên nhau, cho dù hắn có việc vướng tay chân, nhưng đã tìm đến đến chúng ta, ta có thể khiến huynh tuyệt tình à?"
"Vâng vâng vâng, là ta tiểu nhân! Là lỗi của ta."
Hùng Bá kinh sợ lộc cộc nhận sai nói.
Triệu Văn cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng thở dài, trầm tư nửa khắc nói: "Chúng ta chỉ cần làm những gì có thể làm, là được rồi."
Hùng Bá gật đầu, hắn tiến lên ôm Triệu Văn, hai người lẳng lặng ôm nhau.
Chuyện của Lâm Bằng, Hùng Bá cũng nói cùng Trịnh Uy, mỗi ngày Trịnh Uy đều chạy tới xem Lâm Bằng.
"Ta biết Hùng Bá sẽ không giấu huynh, Cao Hạo cũng sắp đến rồi hả?"
Lâm Bằng tinh thần tốt lắm rồi nằm ở trên giường nhìn hai người đứng trước mặt nói.
Trịnh Uy cùng Hùng Bá liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng gật đầu.
Lâm Bằng cũng không có cảm xúc khác, chỉ là cười nói: "Ta có mấy huynh đệ các người, đời này đáng giá."
Trịnh Uy vừa nghe vội vàng xách ghế ngồi ở trước giường, "Là ai làm huynh bị thương?"
Lâm Bằng rũ mắt xuống, "Sau khi tạm biệt các người, ta vội vã tiến vào phủ thành chủ mới, mai phục mấy tháng rốt cục có cơ hội tiếp cận thư phòng, kết quả thu hoạch rất lớn tuy nhiên bị thương không nhẹ, có thể nói ta là một đường tránh được, sắp đến huyện thành thì lại bị chặn lại, thương thế kia liền nghiêm trọng hơn."
"Những người kia chúng ta đi xử lý."
Hùng Bá cùng Trịnh Uy liếc mắt nhìn nhau rồi nói.
Lâm Bằng lắc đầu, "Các người cố gắng sống cuộc sống của mình đi, đừng dính máu, lại nói những người kia đã có người thu thập."
"Ai?"
Trịnh Uy hiếu kỳ nói.
"Người của Bách Lý gia."
Lâm Bằng liếc mắt nhìn Hùng Bá nói.
Hùng Bá bị nhìn có chút không dễ chịu.
Lâm Bằng lại tiếp tục nói: "Tuy rằng không biết huynh và Bách Lý nói cái gì, nhưng huynh vừa cứu ta một lần."
"Hùng Bá? Huynh và Bách Lý nói cái gì?"
Trịnh Uy nhìn về phía Hùng Bá nói.
"Hắn thiếu nợ ta một ân tình nhỏ, ta liền bảo hắn nếu nhìn thấy Lâm Bằng, có thể giúp thì giúp."
Hùng Bá hào phóng nói.
Lâm Bằng khẽ cười một tiếng, vết thương ở eo bị đổ máu cũng không dừng lại.
"Ôi đừng cười đừng cười!"
Trịnh Uy vội vàng kêu lên.
Hùng Bá cũng đi cầm thuốc trị thương tới.
Lâm Bằng tùy ý để hai người đổi thuốc cho mình, hắn giơ tay xoa xoa khóe mắt óng ánh, nói với hai người: "Chuyện cha ta tự làm tự chịu, các người đã sớm biết đi?"
Hùng Bá cùng Trịnh Uy ngẩn ra, hai người ấp úng nửa ngày không lên tiếng.
Lâm Bằng nhìn đến đây sao còn không hiểu, "Chỉ có ta còn vẫn cho rằng Mộc gia chúng ta là gặp tai họa ngoài ý muốn, còn một lòng muốn báo thù, buồn cười, thật là buồn cười."
"Chủ, chủ nhân."
Trịnh Uy thấy Lâm Bằng như vậy, há miệng kêu lên.
"Đừng gọi ta chủ nhân, ta không còn là chủ tử của các người."
Lâm Bằng nghiêm nghị nhìn hai người Hùng Bá.
Trịnh Uy nắm chặt nắm đấm, lúc không biết làm sao, Lâm Bằng liền nhẹ giọng nói: "Ta là huynh đệ của các người, ta là Lâm Bằng."
Hùng Bá liếc nhìn Lâm Bằng mang theo nước mắt một cái thật sâu, gật đầu.
Chờ Lâm Bằng nghỉ ngơi rồi, Trịnh Uy cùng Hùng Bá đi đến nhà chính.
"Huynh ấy buông xuống rồi à?"
Trịnh Uy không xác định nói.
"Chắc vậy."
Hùng Bá gật đầu.
Trịnh Uy bấm mình một cái, cảm thấy mình như là nằm mơ.
Bọn họ tất nhiên biết Mộc lão thành chủ lén lút làm chuyện thất đức, nhưng cũng biết Lâm Bằng tính tình ngay thẳng, cực kỳ tôn kính Mộc lão thành chủ, có thể nói nếu không phải hai chữ báo thù tồn tại trong lòng Lâm Bằng, chỉ sợ hắn đã sớm nhảy vào sông, cho nên ba người Hùng Bá tất nhiên không dám nói chân tướng.
Bây giờ Lâm Bằng đã biết rõ nguyên nhân lúc trước Mộc gia thảm bại, Trịnh Uy cùng Hùng Bá cùng với Cao Hạo mới chạy tới liền quyết định mỗi ngày bọn họ đều thay phiên nhau trông coi Lâm Bằng, sợ đối phương nghĩ quẩn.
Sau khi biết, Triệu Văn lườm Hùng Bá một cái: "Nếu huynh ấy thật muốn đi tìm cái chết, sẽ không mang theo thương tích trở lại tìm chúng ta!"
"Đây, đây không phải là tạm biệt chúng ta lần cuối à?"
Hùng Bá cẩn thận từng li từng tí nói.
Triệu Văn thở dài, "Huynh bảo ta phải nói gì với huynh mới tốt đây, rõ ràng là người ta chuẩn bị bỏ quá khứ xuống, sống tiếp thật tốt!"
Hùng Bá tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy Triệu Văn nói rất có lý, nhất thời hiểu rõ ra, còn tiện thể kéo Trịnh Uy bởi vì hôm qua gác đêm nên trốn trong ổ chăn ngủ bù ra cười nhạo một phen.
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực, đây chính là chủng điền văn về một ẩn sĩ (Hùng Bá) hồi hương sinh sống, Hùng Bá sẽ không làm mấy thứ như đại quan, cũng sẽ không quay về nghề cũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...