“Lão nô thẹn với lão gia, Đại thiếu gia.”
Tiền thúc kéo Tiền Tuấn trầm mặc không nói quỳ gối trước mặt Triệu Trù Đoạn cùng Triệu Võ nói.
Triệu Trù Đoạn thở dài một hơi: “Ông đã thoát ly nô tịch, sao còn xưng nô vậy.”
Tiền thúc lệ rơi đầy mặt: “Trong lòng lão nô, người vĩnh viễn là chủ nhân của ta.”
Triệu Võ đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Tiền Tuấn cúi thấp đầu.
Từ lúc vào cửa Tiền Tuấn không qua nói một câu, càng không ngẩng đầu lên, mãi đến tận nghe lúc nghe thấy tiếng nói của Triệu Văn cùng Hùng Bá, đầu Tiền Tuấn mới hơi nhấc một chút, song từ đầu đến cuối không hoàn toàn ngẩng đầu lên.
“Đứa con bất hiếu này, lão gia người xử trí đi!”
Triệu Văn cùng Hùng Bá ngồi ở bên cạnh, không nhúng tay chuyện này.
Tiền Tuấn yên lặng dập đầu với Triệu Trù Đoạn cùng Triệu Võ mấy cái, “Mặc cho lão gia, thiếu gia xử trí.”
Triệu Võ mím môi một cái.
Triệu Trù Đoạn thở dài một tiếng, “Ngươi có tội gì, bất luận người nào ở vào vị trí kia đều sẽ khó có thể lựa chọn.”
Tiền Tuấn đang cúi thấp đầu bởi vì lời này của Triệu Trù Đoạn lập tức đỏ mặt, hắn cơ hồ là nghẹn ngào dập đầu vài cái cho Triệu Trù Đoạn lần thứ hai, cuối cùng rời khỏi cùng Tiền thúc.
Hùng Bá suy tư liếc mắt nhìn Tiền thúc lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, Triệu Văn đang bận việc trong cửa hàng nhận được một phong thư, là Tiền Tuấn uỷ thác một hài tử đưa cho hắn.
Xem xong thư, trong lòng Triệu Văn có chút bực bội, không phải là bởi vì Tiền Tuấn nói từ nhỏ đã thương thầm hắn, mà là bởi vì Tiền Tuấn cư nhiên không phải con trai ruột của Tiền thúc, chỉ là con trai nuôi của ông, càng là một quân cờ được cài ở Triệu gia.
Tiền thúc có vấn đề.
Chờ Triệu Võ nghe xong lời Triệu Văn nói rồi đi đến Tiền gia, Tiền gia đã bị bán đi.
“Chỉ mang theo mấy bộ quần áo rồi đi, cái khác đều để lại cho chúng ta, xem ra là đi rất gấp.”
Chủ nhân mới của căn nhà cao hứng cùng nghi hoặc, nói.
“Ngày mai chúng ta về nhà đi.”
Triệu Văn nhìn Hùng Bá cười nói.
Hùng Bá gật đầu, “Được.”
Có anh em nhà họ Hùng cùng Trịnh Uy ở đó, hai gian cửa hàng trên trấn đều không có vấn đề gì, nhưng khi Hùng Bá nhìn thấy tên Dương Tuấn Tài lén lút nghĩ về phu lang của mình thì nhất thời tạc mao.
“Sao ngươi lại ở đây!”
Dương Tuấn Tài bị lời này của Hùng Bá làm cho kinh ngạc, “Ta cũng tiến vào Tư Thục, lộ trình đi về thực sự xa, cho nên liền đi cùng với bọn Hùng Nhị ca.”
Hùng Vân càng đau đầu, hắn kéo Hùng Bá sang bên cạnh, “Không phải đệ đã đồng ý sao?”
“Ta đáp ứng khi nào… Người lần trước huynh nói chính là hắn à!”
Hùng Bá nói đến một nửa đột nhiên nhớ lại lúc còn trên huyện, Hùng Vân từng đến thăm bọn họ, lúc gần đi thuận miệng nói câu có người muốn trả tiền xe đi nhờ hàng tháng, hắn khi đó cũng không nghĩ nhiều, đáp ứng luôn, cũng không coi là chuyện to tát.
“Đúng vậy.”
Hùng Vân thở dài nói.
Cơn tức này của Hùng Bá không lên nổi mà xuống cũng không được, chỉ có thể khô cứng cười cười với Dương Tuấn Tài: “Ôi nhìn trí nhớ của ta này, đừng thấy lạ.”
Dương Tuấn Tài thấy Triệu Văn cũng nhìn sang, lập tức liền làm ra vẻ không để ý chút nào, “Dù sao thì Hùng Tam ca cũng lớn hơn ta vài tuổi, trí nhớ không tốt, Dương mỗ tất nhiên là có thể thông cảm.”
Hùng Bá bị mỉa mai là già rồi:….
Đánh không được, mắng người đọc sách cũng không xong, Hùng Bá thật sự rất khó chịu.
Cũng may hiện tại Hùng Bá cùng Triệu Văn đều ở trên trấn, chỉ khi về đến nhà, chút khó chịu trong lòng Hùng Bá cuối cùng cũng tản đi.
“Mặt mũi bị sao vậy?”
Triệu Văn cười nói.
Hùng Bá hầm hừ chà xát tay, “Mới vừa bị con ruồi đốt một cái.”
Triệu Văn nghe được buồn cười.
Nhưng khi bị Hùng Bá dằn vặt qua lại đến quá nửa đêm, Triệu Văn cũng không thấy buồn cười nổi nữa.
Trời càng ngày càng lạnh, kết quả dự thi cử nhân cũng có, nhưng đáng tiếc chính là Đàm Lâm không trúng cử, nhưng Triệu Hồng lại không thất vọng nhiều, “Chúng ta bây giờ rất tốt, sẽ chờ hài tử ra đời.”
Lúc Triệu Văn cùng Hùng Bá đến thăm Triệu Hồng, Triệu Hồng nói như vậy.
“Chuyện bên trong cửa hàng ta đều giao cho hai đứa nhỏ, chớ nhìn bọn họ còn nhỏ, rất lanh lợi.”
“Bây giờ thân thể của tỷ nặng nề, an dưỡng cho tốt mới được.”
Triệu Văn nhìn cái bụng cao cao của Triệu Hồng, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Mãi đến tận khi rời khỏi Đàm gia rồi, Triệu Văn mới nói với Hùng Bá: “Ca nhi không dễ có thai, nếu ta cả đời…”
“Có đệ là đủ rồi.”
Hùng Bá nghiêm nghị ôm lấy Triệu Văn.
Triệu Văn khẽ mỉm cười, “Nhưng ta muốn có hài tử.”
Hùng Bá nghi hoặc nhìn về phía Triệu Văn, cũng không hiểu rõ ý của Triệu Văn.
Mãi đến tận khi cuộc sống về đêm của hắn càng ngày càng có tư vị, Hùng Bá mới ngu ngốc hiểu rõ.
“Đây là táo trong sân nhà chúng ta, nếu không phải là chuyển đi vội vàng, có lẽ năm nay táo nhiều, ta chỉ hái một chút.”
Ở đối diện nhà Triệu Văn là một lão phụ nhân, bà cười đưa bọn họ rổ táo nhỏ.
“Đa tạ đa tạ, ” Triệu Văn tiếp nhận rổ trúc, Hùng Bá từ trong nhà đi ra, trong tay nhấc theo một con thỏ phơi khô, “Nào đại nương, ngài và đại thúc cũng nếm thử tay nghề của chúng ta.”
Đại nương cũng không từ chối, lão già nhà bà thích uống rượu trắng, cũng thích thịt nhà Hùng gia làm, “Vậy coi như ta chiếm món hời lớn.”
“Đại nương nói gì vậy.”
Đại nương đi rồi, Hùng Bá đóng cửa viện lại, thúc giục Triệu Văn trở về phòng.
“Đêm hôm qua đệ còn ho khan đấy, mau vào đi.”
Triệu Văn cũng không kiểu cách, hắn ít khi sinh bệnh, vừa bị bệnh liền khó chịu chừng mấy ngày.
“Cũng không biết tòa nhà kia ai mua.”
“Không biết, ” Hùng Bá lắc lắc đầu, tiện đường rót một chén trà nóng cho Triệu Văn, “Nhưng mà ta nghe nói gia đình kia họ Chu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...