Ngô Tam cùng Vương Nhị đều bị hành động của Trịnh Uy làm cho giật mình.
“Làm sao vậy?”
Trịnh Uy đem con mồi cuối cùng vứt lên xe, quay đầu nhìn hai người Ngô Tam cùng Vương Nhị nghi ngờ nói.
Ngô Tam ngượng ngùng nở nụ cười, “Không có gì.”
Vương Nhị là người ngay thẳng, hắn quan sát Trịnh Uy trên dưới một phen, cuối cùng dừng tầm mắt ở chân trái Trịnh Uy, bội phục nói: ” Nếu như ta là huynh, ta sẽ không có cách nào khiêng nhiều con mồi như vậy.”
“A, ta coi như huynh đang tán thưởng.”
Trịnh Uy lười biếng sửa lại quần áo có chút ngổn ngang nói.
Triệu Văn đứng bên quầy tính sổ ở cửa hàng, cười nhạt nghe bọn họ nói chuyện.
Chờ tính toán sổ sách xong, Vương Nhị cùng Ngô Tam mang người rời đi, Triệu Văn mới nói với Trịnh Uy: “Qua mấy ngày chính là thời gian thu hoa màu, huynh có muốn trở về nhìn xem hay không?”
Trịnh Uy sững sờ, lập tức cười nói: “Không cần, trong nhà mua bò mới, đệ đệ ta cũng ở nhà, không cần ta lo lắng.”
Triệu Văn gật đầu, một lúc nữa lại nói: “Vậy chuyện bên trong cửa hàng liền làm phiền huynh mấy ngày, bọn đại ca phải về nhà thu hoa màu, Hùng Bá cũng phải giúp đỡ chút, ta sang cửa hàng thịt nướng trông.”
Nói xong hắn liền lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ từ trong tủ đưa cho Trịnh Uy: “Trong này có năm mươi lượng bạc, nếu có người lại đây bán con mồi thì dùng tiền này, đến đây, ta nói cho huynh nghe giá tiền của từng loại con mồi.”
Trịnh Uy cầm hộp gỗ nhỏ trong tay, cười cùng Triệu Văn đi ra phía sau cửa, tỉ mỉ ghi nhớ giá tiền cần thu của mỗi một con mồi.
“Mặt khác khi người của Bách Vị hiên cùng Diệu Vị hiên đến thu con mồi, giá tiền tăng gấp đôi là được.”
“Được.”
Qua hai ngày sau, phu phu Hùng Phong cùng Hùng Vân liền tạm thời bỏ công việc trong tay vội vàng chuyện trong ruộng, Doãn Thành vẫn như trước, sáng sớm mỗi ngày bị Hùng Vân đưa đến trên trấn, Triệu Văn liền vừa vặn đi cùng xe, buổi tối Hùng Bá sẽ tới đón Triệu Văn cùng Doãn Thành.
“Vương cử nhân đúng là chân tài thật học, chỉ ngắn ngủi vài ngày ta đã học được rất nhiều.”
Doãn Thành bội phục nói.
“Dù sao thì cũng thi đậu cử nhân, nói chứ năm nay nhị tỷ phu của đệ cũng phải tham gia thi cử nhân, hiện tại cũng phải đến đô thành.”
Triệu Văn cười nói.
“Vậy sao? Thật tốt, ta muốn vào đô thành còn phải chờ tới mấy năm.”
Doãn Thành nhìn Triệu Văn nói.
“Từ từ đi, đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, một khi vấp ngã cũng không dễ bò dậy.”
“Đúng vậy, ” Doãn Thành đồng ý nói, “Cho nên ta đang chuẩn bị chờ một chút, dù sao giá cả ở đô thành cũng không nhỏ.”
“Nói chứ ta cũng chưa từng đi đến đô thành đâu.”
Triệu Văn nói.
Nghe vậy, Hùng Bá điều khiển xe bò nhíu mày.
Sau khi về nhà.
“Hôm nay ruộng nhà đại ca đã thu hoạch xong, ngày mai thu hoạch của Nhị ca.”
Hùng Bá tùy ý để Triệu Văn lau mái tóc ướt nhẹp cho mình, thích ý nói.
Triệu Văn vừa lau, vừa nói: “Chân Liễu thúc còn chưa khỏe, ngày mai huynh tranh thủ đi hỏi một chút, nhìn xem có thể giúp một tay hay không.”
Hùng Bá gật đầu, “Vẫn là phu lang suy nghĩ chu toàn.”
Triệu Văn khẽ cười một tiếng.
Không phải hắn suy nghĩ chu toàn, là Liễu thẩm tử biết làm người, khi Liễu thúc không xảy ra việc gì, Liễu thẩm tử đều đưa trứng gà tới nhiều lần, nói là bọn hắn không nuôi gà, ăn chút trứng gà cũng không tiện, cho dù từ chối thế nào đi nữa thì Liễu thẩm tử cũng không muốn lấy về, càng không muốn lấy tiền.
“Hùng Bá có nhà không?”
Ngoài cửa viện truyền đến tiếng của Vương Thuận.
Triệu Văn vội vàng chải tóc đơn giản cho Hùng Bá, để khiến nó thoạt nhìn không quá loạn, không ngờ Hùng Bá đứng lên, khoát tay liền gỡ ra rồi thò tay gãi gãi trên đầu, làm cho ngổn ngang cực kỳ, xem như là chải không công.
“Vào nhà ngồi.”
“Không cần không cần.”
Vương Nhuận nở nụ cười, hắn cũng không chê cười mái tóc rối như tơ vò của Hùng Bá, mà là nói tới chính sự, “Ngày kia ta thu hoa màu, muốn mượn xe bò.”
“Không thành vấn đề, lúc đó ta đưa đến là được.”
Vương Thuận thở phào nhẹ nhõm, “Cảm tạ.”
Hùng Bá lắc đầu, “Ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt, từ từ đi.”
Vương Thuận gật đầu, trong đôi mắt cũng tràn đầy hi vọng, “Chúng ta cũng mong vậy.”
Trước đây không lâu nhà trưởng thôn phân gia, người một phòng Vương Thuận đều bị phân ra, nguyên nhân cũng là bởi vì nương của Vương Thuận nghe thấy được chuyện của Tiểu Bình An nên náo loạn lên, con thứ ba cùng con thứ tư của trưởng thôn thừa cơ đưa ra yêu cầu ở riêng, vì vậy liền bị phân ra.
Phân ra không bao lâu phu lang Trịnh Vũ của Vương Thuận liền có bầu, bởi vì thể chất ca nhi, Vương Thuận tự nhiên không dám để cho Trịnh Vũ có thai tự chưa vững vàng cùng làm việc, nương hắn liền gầm gầm gừ gừ, cho nên chỉ có thể tìm đến Hùng Bá.
Vương Thuận đi rồi, Hùng Bá lại trở về phòng, đem đầu tóc giao cho Triệu Văn.
“Vương Thuận cũng khá được.”
Triệu Văn gật đầu, là khá được.
Mấy ngày nay Triệu Văn đều đang cháy hàng thịt nướng, trong tửu lâu cũng trực tiếp lấy thịt nướng đi rồi đưa tiền trở về cửa hàng, đúng là thoải mái, mà bên Trịnh Uy cũng không tồi.
“Tổng cộng nửa lượng.”
Trịnh Uy nhấc nhấc bốn con thỏ hoang nói.
Hắn đứng trước mặt một ca nhi tuổi còn trẻ, màu da có chút vàng, trên mặt cùng trên tay đều có không ít vết trầy, xem ra vì bốn con thỏ hoang này mà không ít chịu tội.
Thôi Sâm mím môi một cái, không nhận bạc Trịnh Uy đưa tới.
“Làm sao vậy?” Trịnh Uy không hiểu nói.
“Không nên nhiều như vậy.”
Thôi Sâm nhìn vào mắt Trịnh Uy nói.
Tim Trịnh Uy run lên, trấn định tự nhiên quay đầu: “Gần đây tửu lâu thu nhiều lắm, cho nên giá tiền tăng chút.”
Lúc này Thôi Sâm mới tiếp nhận bạc, cẩn thận thả vào trong ngực, “Cảm tạ.”
Sau đó bước nhanh ly khai.
Trịnh Uy nhìn bóng lưng gầy yếu của Thôi Sâm, khóe miệng cong lên một chút.
Sau đó từ trong lòng móc ra hai trăm văn bỏ vào hộp gỗ Triệu Văn cho hắn.
“Tinh thần Liễu thúc tốt hơn rất nhiều, nếu không phải Liễu thẩm tử ngăn cản, hắn còn muốn cùng ta uống hai chén đấy.”
Buổi tối Hùng Bá cười nói với Triệu Văn.
“Bọn họ thu lương thực xong chưa?”
“Thu xong rồi.”
Hùng Bá gật đầu.
“Ngày mai sáng sớm đi thu cho Vương Thuận, buổi chiều không có việc gì, mấy ngày nay mặt trời cũng không tệ lắm, mọi người nắm chặt thời gian phơi nắng lương thực.”
Triệu Văn gật đầu, “Chờ thuế lương thực giao xong, chúng ta liền thu một ít lương thực ở trong thôn, giữ lại qua mùa đông còn có mùa xuân sang năm ăn.”
“Là ý kiến hay, chính mình đi mua của nhà nông so với mua trên trấn lời hơn rất nhiều.”
“Ngày mai huynh hỏi đại ca cùng nhị ca một chút, xem bọn họ muốn bao nhiêu, mua chung luôn.”
“Được.”
Lão thiên gia quả thật cũng rất tốt, chừng mấy ngày liền không trút mưa, lương thực của mọi người trong thôn đại thể đều phơi nắng tốt, phu phu Hùng Phong cùng Hùng Vân cũng về trong cửa hàng.
Mà Triệu Văn cũng về tới cửa hàng Hùng Văn, nhưng không ngờ vừa tiến vào cửa hàng liền bị bộ dáng xấu hổ của Trịnh Uy dọa cho sợ hết hồn.
Hùng Bá càng cảm thấy đôi mắt cay cay, “Có chuyện liền nói!”
Một khi Trịnh Uy có chuyện gì muốn nhờ thì chính là đức hạnh này.
Trịnh Uy gãi gãi mặt, “Các người cũng biết, ta cũng trưởng thành, Cao Hạo cũng đã thành hôn, ta còn cô đơn.”
Triệu Văn nín cười, kéo Hùng Bá ngồi xuống, ra hiệu Trịnh Uy cũng ngồi xuống.
“Huynh muốn kết hôn?”
Hùng Bá trợn to mắt hỏi.
Gương mặt đen của Trịnh Uy đỏ lên, thoạt nhìn đen pha đỏ có chút buồn cười, “Đương nhiên muốn.”
“Chúng ta có thể giúp đỡ gì sao?”
Triệu Văn hỏi.
Trịnh Uy vội vàng gật đầu, Hùng Bá lại không vui, “Ta không muốn làm ông mai bà mối.”
“Ai cho huynh làm ông mai bà mối hả!”
Trịnh Uy cũng ghét bỏ, hắn chuyển hướng sang Triệu Văn có chút ngượng ngùng nói: “Ta không quen biết đệ ấy, nhưng mà cách mỗi hai ngày thì đệ ấy sẽ đến cửa hàng, cho nên ta nghĩ…”
“Ta hiểu được.” Triệu Văn gật đầu nói.
“Đa tạ đa tạ!”
Trịnh Uy cực kỳ cao hứng, vì vậy nhìn Hùng Bá cũng vừa mắt không ít, hí ha hí hửng đi sang bên cạnh quét dọn, Hùng Bá gãi đầu, “Cao hứng như thế sao?”
Triệu Văn cười không nói.
Qua buổi trưa không bao lâu, Trịnh Uy phấn chấn đứng ở trước cửa hàng, nhìn chung quanh.
Triệu Văn cũng thả chuyện trong tay xuống, rất có hứng thú đứng ở bên cạnh hắn.
“Đến đến, chính là người kia.”
Trịnh Uy hít một hơi thật sâu ra hiệu với Triệu Văn, sau đó bước nhanh ra cửa sau, Triệu Văn nhìn ca nhi càng đi càng gần, trên mặt lộ ra nụ cười.
Thôi Sâm cũng không ngờ hôm nay trong cửa hàng thay đổi người khác, là một ca nhi tuấn tú như thế, hắn nháy mắt một cái, đè xuống khác thường trong lòng, từ từ tiến lên.
“Tới bán con mồi?”
Triệu Văn biết mà còn hỏi.
Thôi Sâm có chút sốt sắng khó giải thích được, “Vâng, lần trước từng tới hai lần.”
Triệu Văn gật đầu, mời hắn tiến vào cửa hàng, cũng không vội vã xem con mồi, mà là cười nói: “Dung mạo ngươi thật giống một đường đệ ca nhi của ta, hắn và ngươi rất giống nhau.”
Thôi Sâm cười cười, “Vậy sao? Nhà chúng ta mới chuyển tới không bao lâu.”
“Ồ, ta là Triệu Văn ở thôn Cao Sơn, ngươi là người thôn nào?”
“Ta gọi Thôi Sâm, là thôn Cao Thụ….”
Trịnh Uy núp ở phía sau lắng tai nghe, chỉ lo lọt mất chữ nào.
Triệu Văn gật đầu, một bên cân con mồi một bên cười nói: “Trước đây trong nhà có chút chuyện, cho nên trong cửa hàng chỉ có bằng hữu Trịnh Uy của ta và phu quân ở đây, lần sau nếu ta không có mặt, ngươi tìm hắn là được.”
Nghe thấy Triệu Văn câu nói này, cảm giác khác thường trong lòng Thôi Sâm nhất thời biến mất, hắn cười nói: “Ta đã thấy hắn hai lần…”
“Tên là Thôi Sâm?”
Chờ người đi rồi, Trịnh Uy đi ra nhỏ giọng hỏi.
Triệu Văn cười gật đầu, hắn liếc mắt nhìn Thôi Sâm mới vừa vừa rời đi, “Là người không khéo léo, nói mấy câu liền lộ ra gia cảnh, huynh chuẩn bị làm thế nào?”
Điều này thật làm khó Trịnh Uy, “Không biết.”
Triệu Văn bất đắc dĩ lắc đầu, “Nhà bọn họ mới chuyển tới, ở nhà tranh không ai sống ở thôn Cao Thụ, hiện tại đang cố gắng dùng sức tích góp tiền chuẩn bị sửa nhà mới, hắn là lão đại trong nhà, lại là một ca nhi, cho nên mới có thể bị cha và a phụ của hắn sai khiến nhiều như vậy, nghe hắn nhắc tới huynh, cảm giác cũng không tệ lắm, huynh có thể trực tiếp tới cửa cầu thân.”
Trịnh Uy nắm quyền, “Được!”
Hắn là người suy nghĩ gì thì làm cái đó, muốn cái gì liền xuống tay, quyết không lùi bước!
Sau khi Hùng Bá trở lại nghe Triệu Văn nói, suy tư chốc lát nói: “Nếu như người nhà ca nhi kia không đồng ý thì sao?”
“Gả đi một ca nhi có thể nhận được tiền quà cưới, bọn họ sẽ nguyện ý, nếu không nguyện ý, vậy chỉ có thể nói là do tiền quà cưới khiến bọn họ không hài lòng.”
Trịnh Uy ngủ một buổi tối, liền thanh tỉnh không ít, hắn muốn cầu thân chậm một chút.
“Sao thế? Một buổi tối liền thay lòng?”
Hùng Bá trơ trẽn nói.
“Không phải, đây không phải là do không có bạc để kết hôn sao?”
Trịnh Uy xoa xoa tay nói.
Triệu Văn nhìn về phía Hùng Bá, sau đó đi ra ngoài, Hùng Bá móc ra một túi tiền từ trong lòng vứt vào ngực Trịnh Uy.
Trịnh Uy cầm lấy túi tiền nhìn thử, nhất thời trợn to hai mắt, “Này này này!”
Hùng Bá lườm một cái, “Lão tử cho huynh, nhanh quỳ tạ ơn!”
“Phi!”
Trịnh Uy giả bộ phỉ nhổ Hùng Bá một cái, sau đó ngay lúc Hùng Bá đến cướp thì dùng sức ôm lấy túi tiền.
“Đại gia! Hùng đại gia! Đa tạ ngài!”
“Này còn tạm được.”
Hùng Bá hừ hừ rút tay về, “Huynh nhìn một chút đi, một văn cũng không thiếu, gia sản tiểu tử huynh sở hữu đều ở bên trong.”
Trịnh Uy dùng sức hôn túi tiền hai cái, “Đếm cái gì chứ! Ta vẫn cho là số tiền này không cầm về được, hiện tại quả thực giống như là phát tài một phen!”
Hùng Bá lắc đầu cười, cũng đi ra ngoài.
“Cũng may mà lần trước ta không đưa cho đệ đệ của hắn.”
Triệu Văn nghe có chút ngạc nhiên, “Trịnh Uy cùng đệ đệ hắn quan hệ không tốt?”
Hùng Bá lắc đầu, “Đệ đệ của hắn kết hôn, người kia không an phận, hơn nữa hắn còn có một nương không rõ, tiền này là Trịnh Uy lấy mệnh đổi, ta cũng không ngu như vậy.”
“Vậy sao? Ta xem một chút.”
Triệu Văn buồn cười nhìn chằm chằm mặt Hùng Bá nói.
“Được thôi được thôi.”
Từ trước đến giờ Hùng Bá là một tên da mặt dày, lúc này nghe Triệu Văn nói, mặt kia dùng sức xán đến gần mặt của Triệu Văn, trêu chọc đến mức Triệu Văn đẩy cũng đẩy không ra, hai người cười cười nói nói cũng thích ý.
Liễu thẩm tử có ba đứa con, lớn nhất đã mười tám tuổi, là nữ nhi, gả tới thôn cách vách, lão nhị Liễu Tùng mười bốn tuổi, là tiểu hán tử rất khôn khéo, lão tam Liễu Tề cũng là tiểu hán tử, năm nay mười một tuổi, tính tình ngây thơ chất phác tương đối giống Liễu thúc.
Mới vừa rời giường, Hùng Bá vừa mở cửa viện ra liền nhìn thấy trước cửa viện để cải xanh cùng trái cây tươi mới.
“Hai tiểu tử Liễu gia lại tới đây.”
“Lại đưa đồ ăn đến?”
Triệu Văn ngáp một cái từ trong phòng đi ra.
“Không sai.”
Hùng Bá cầm đồ ăn lên cười nói với Triệu Văn.
Liễu thẩm tử tự trồng trọt không ít đồ ăn, hiện tại cứ cách mấy ngày một lần trước cửa viện của bọn họ liền xuất hiện một ít đồ ăn mà nhà bọn họ không có, mấy ngày trước lúc Liễu Tùng để đồ ăn vừa lúc bị Hùng Bá nghe được động tĩnh, tóm gọn, cố tình là thằng nhóc láu cá kia nhanh chân bỏ chạy, khiến cho bọn họ không có cách nào.
“Tối hôm nay đi đến nhà Liễu thúc ngồi một chút, lấy chút điểm tâm.”
Triệu Văn vừa rửa mặt vừa nói với Hùng Bá.
Hùng Bá gật đầu.
Mấy ngày nay buổi sáng Hùng Bá cùng Hùng Vân đi thu lương thực, lúc xế chiều mới đi thu con mồi, người nhà nông rất ít bán lương thực,nhưng dù sao cũng sẽ có mấy nhà bán, huống hồ bây giờ cách mùa đông còn sớm, Triệu Văn cũng không vội vã.
Vừa giữa trưa Trịnh Uy đã đứng ngồi không yên, hôm qua hắn mời một bà mai trên trấn, buổi sáng hôm nay đi Thôi gia cầu hôn, hắn ngồi chờ có thể không hoảng hốt hay sao?
“Không vội, ngồi xuống uống miếng trà.”
Hùng Vân buồn cười nhìn Trịnh Uy đi tới đi lui, tiểu Hùng Thụy thì lại dán bên cạnh gảy bàn tính của Triệu Văn.
“Huynh như vậy khiến ta nhớ tới lúc Nhị ca phu sinh tiểu Hùng Thụy, nhị ca cũng y như vậy, đi tới đi lui trước mặt ta và đại ca.”
Hùng Bá cười nói, âm thanh lớn đến mức khiến Triệu Văn liếc mắt nhìn hắn, hắn lập tức ngậm miệng.
Hùng Vân quay đầu sang một bên cười trộm, sự căng thẳng của Trịnh Uy cũng hòa hoãn rất nhiều.
Hắn thở dài ngồi xuống, ánh mắt lại vẫn nhìn bên ngoài cửa hàng, “Không phải là do ta sợ không thành công sao?”
“Làm gì mà không thành, ” Hùng Bá hoàn toàn không lo lắng, “Huynh đệ chúng ta lúc nào chẳng phải một lần là thành.”
Triệu Văn nghe thế lại nhìn Hùng Bá một cái, Hùng Bá không phát hiện.
“Ta thấy thời gian cũng không xê xích gì nhiều, sắp trở về rồi.”
Hùng Vân an ủi Trịnh Uy.
Trịnh Uy không nhịn được đứng lên đứng ở trước cửa hàng chờ, Hùng Bá uống hết trà trong ly, cùng Hùng Vân một trước một sau ly khai cửa hàng, buổi chiều bọn họ còn phải tăng sức, ngày mai lại đến lúc mấy người Bách Vị hiên đến thu con mồi.
Tiểu Hùng Thụy thấy Hùng Vân đi cũng không nháo, yên lặng ngồi ở bên cạnh Triệu Văn nhìn bàn tính dưới tay hắn.
Triệu Văn nhìn về phía tiểu Hùng Thụy: “Con muốn học không?”
Ánh mắt Tiểu Hùng Thụy sáng lên: “Muốn ạ!”
“Đến đây, ta dạy cho con.”
Dù sao cũng không chuyện gì, Triệu Văn cũng khá hứng thú, một lớn một nhỏ thật vui vẻ học bàn tính, chỉ có một mình Trịnh Uy còn tha thiết mong chờ nhìn quanh.
Lại qua nửa canh giờ, rốt cuộc bà mai kia đã tới, Triệu Văn để tiểu Hùng Thụy chơi ở một bên trước, sau đó đứng dậy rót một chén trà nóng cho bà mai, “Không biết ý Thôi gia là thế nào?”
“Ôi, rất vui lòng đấy, ngày tháng thì bọn họ cũng nói để Trịnh gia xác định.”
Bà mai cười ha hả nói, Trịnh gia cư nhiên nguyện ý đưa năm lượng bạc làm quà cưới, dù là ai thì cũng đều sẽ động tâm!
Trịnh Uy thở phào nhẹ nhõm, “Vậy ca nhi Thôi gia nghĩ như thế nào?”
“Làm gì có chuyện muốn hay không, a phụ và cha hắn đều đồng ý, hắn tất nhiên là không thể nói, ngài chờ làm tân lang quan đi!”
Trịnh Uy sững sờ, nhìn về phía Triệu Văn.
Triệu Văn ra hiệu hắn đừng có gấp, sau đó cười nói với bà mai: “Đã làm phiền bà, chuyện tiếp theo cũng không thể không làm phiền bà, chờ sau khi chuyện thành công không thể thiếu phần của bà.”
“Được được được, chọn được ngày tốt thì đến thông báo với ta một tiếng, ta sẽ đi đáp lời với Thôi gia.”
“Được, đi thong thả.”
“Được.”
Chờ bà mai đi rồi, Trịnh Uy mới không nhịn được hỏi: “Có thể nào đệ ấy không muốn hay không?”
“Ta thấy không giống, ” Triệu Văn lắc đầu nói, “Nếu huynh không yên tâm, ngày mai nhìn xem hắn có tới đây hay không là được, ta nghĩ chỉ cần hắn vẫn chưa xuất giá, sẽ đi bán con mồi như trước.”
Trịnh Uy thở dài, gật đầu: “Chỉ có thể như vậy.”
Nếu đối phương không muốn, hắn không muốn làm người khác khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...