Mạc Ảnh Quân nhìn nàng, đột nhiên không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy? Trong ánh mắt trong suốt của nàng, hắn cũng không nhìn ra điều gì hết.
“ Tại sao đột nhiên hỏi như vậy?”
“ Chỉ là có chút không biết nói thế nào, mệt mỏi như vậy tại sao lại có người sống chết phải ngồi lên vị trí đó chứ? Đột nhiên ta cảm thấy Hoàng hậu cũng….
cũng có vài phần đáng thương.”
Một Vương phủ mà Hứa Quân Dao đã cảm giác mệt muốn bở hơi tai, huống chi là một hoàng cung to lớn chứ.
Bỗng nhiên Hứa Quân Dao có một chút thương cảm cho Hoàng hậu.
Nàng nghĩ những nữ nhân trong hậu cung đó có lẽ cũng là bị ép mới trở nên như thế đi, sau đó cảm giác trải nghiệm quyền lực khiến người ta không nhịn được mà sau càng thêm sai, tới khi không thể quay đầu lại.
Hoàng hậu lại càng là một vị trí nguy hiểm, không mạnh mẽ không mưu kế, không lẽ ngồi yên đợi người khác đạp lên xương cốt của mình sao?
“ Nàng đừng nghĩ nhiều, đó đều là con đường nàng tự chọn!”
Mạc Ảnh Quân cười lạnh, tay nắm tay nàng chặt hơn.
Hắn rất bất ngờ khi nàng có suy nghĩ như vậy? Thương cảm cho nữ nhân hậu cung! Có lẽ cũng chỉ có nữ nhân khờ khạo trong lòng hắn nghĩ như vậy? Người mưu cầu phải trả giá, lòng tham vô đáy của các nàng biến thành cái lồng giam các nàng lại chứ không phải tường thành của Tử Cấm Thành.
Hắn không khỏi nghĩ nếu là nữ nhân khác ở bên cạnh hắn, sẽ không phải là mở miệng ra là yêu cầu cái này, đòi hỏi cái kia sao? Thậm chí có lẽ còn muốn hắn với tay tới vị trí kia nữa là!
Hứa Quân Dao gật đầu đồng ý với lời nói này của hắn.
Mạc Ảnh Quân bỗng nổi lên hứng thú cười cười nhìn nàng nói: “ Lúc nàng nhắc tới Hoàng hậu nàng biết ta đã nghĩ gì không?”
“ Nghĩ gì vậy?”
“ Ta đã nghĩ, nương tử của ta có phải muốn làm hoàng hậu rồi không?”
Hứa Quân Dao bĩu môi không trả lời.
Ai mà thèm chứ!
Mạc Ảnh Quân cúi đầu hôn nàng, ý cười trên môi tăng lên.
“ Nếu nàng muốn, phu quân của nàng sẽ cố gắng thêm một chút.
Cũng không phải là không thể, chỉ ở ý niệm của nàng thôi.”
Nàng muốn ta liền để nàng làm Hoàng hậu.
Hứa Quân Dao hơi kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt hắn cũng chưa từng rời khỏi nàng.
Hứa Quân Dao vội nói: “ Ta mới không muốn đâu, ta không ngốc khi mà biết nó mệt còn lao đầu vào đâu!” Hoàng cung có tốt tới đâu cũng là cái lồng xa hoa cho những kẻ có dã tâm.
Mạc Ảnh Quân nhìn nàng một bộ dáng rèn sắt không thành thép, chậc chậc một tiếng nói: “ Vị trí người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán, sao tới chỗ của nàng lại như củ khoai nóng không thể cầm thế.” Né như né tà, nói nhanh như vậy còn không phải là sợ hắn hiểu lầm sao? Nữ nhân ngốc, hắn cũng chưa bao giờ muốn làm Hoàng đế hết.
Hứa Quân Dao của hiện tại không hề biết một câu nói vu vơ của mình lúc này sẽ thay đổi vận mệnh của hai nam nhân sau này.
………….
Tháp chuông của Đại Giác Tự đêm nay đón một vị khách nhân đặc biệt.
Dường như hắn thực quen thuộc với nơi này, một đường không trở ngại đi lên đỉnh tháp.
Vào một căn phòng nhỏ trong đồng tử xinh đẹp của hắn hiện lên một tăng nhân.
Hắn chắp tay hơi cúi đầu: “ Nhị ca.”
“ Tới rồi!” Tăng nhân dường như chẳng bất ngờ khi hắn xuất hiện.
Mũ trùm đầu được kéo xuống, phản chiếu từ ánh trăng sáng khuôn mặt tinh tế của Mạc Phong Thành.
Hắn ngồi xuống đối diện tăng nhân kia, giọng nói mang theo hai phần kính nhường.
“ Nhị ca, Hoàng hậu chết, Mạc Phong Tức cũng rời được lực chú ý của mọi người.
Hiện tại gần như đã thoát thân khỏi việc của Lý Thanh Lan rồi.”
Người được gọi Nhị ca, chính là Nhị Vương gia trong truyền thuyết bị cấm nhắc tới kia, Mạc Phong Nhiên.
Gien hoàng thất Mạc Hi không tồi, dù là xuống tóc làm sư, áo tăng nhân bạc màu nhưng vẫn không che giấu được khí chất cao quý trong xương cốt của Mạc Phong Nhiên.
Mạc Phong Nhiên rất bình tĩnh, hắn hạ xuống một quân cờ.
Điền nhiên nói: “ Không sao, chuyện Lý Thanh Lan sảy ra đã đặt một cái gai vào trong lòng Hoàng đế, cộng thêm việc mấy năm nay Lương Quốc Công hoành hành ngang ngược, Mạc Phong Tức đối với Hoàng đế có lẽ đã là đứa con mà ông ta không muốn nhìn thấy nhất rồi.
Đương nhiên không bao gồm ta!”
Mạc Phong Thành yên lặng, đã bảy năm rồi hắn chưa từng nghe Mạc Phong Nhiên gọi phụ hoàng nữa.
Có lẽ năm đó phụ hoàng vì bảo vệ quyền lực cùng ngôi vị của mình nhẫn tâm bỏ qua sự thật, oan uổng Nhị Ca mới khiến huynh ấy như vậy đi.
“ Đệ muốn chạm tới vị trí đó nhất định không thể không nhờ sự giúp đỡ của tiểu hoàng thúc, bối cảnh nhà đệ quá kém.
Nhất định phải có hậu thuẫn vững trãi.”
Mạc Phong Thành đương nhiên hiểu điều này, nhưng mà Mạc Ảnh Quân đâu phải nói lôi kéo là lôi kéo được đâu.
Hơn nữa trong lòng hắn có một loại tình cảm cấm kỵ, vậy nên phải mở miệng cầu cạnh Mạc Ảnh Quân khiến hắn không tài nào dễ chịu được.
Mạc Ảnh Quân cũng biết tâm tư của hắn với nàng, Mạc Ảnh Quân sẽ giúp hắn sao? Sẽ không, Mạc Phong Tức đã nghĩ như vậy cho tới khi.
ngôn tình tổng tài
Mạc Phong Nhiên nói: “ Tiểu hoàng thúc có điểm yếu của hắn, đệ chỉ cần nắm chặt được điểm yếu đó là được.”
Mạc Phong Thành giật mình nhìn Mạc Phong Nhiên.
Cẩn thận dò xét: “ Huynh nói là tiểu hoàng thẩm sao?”
Mạc Phong Nhiên cười như không cười nhìn Mạc Phong Thành.
“ Không, nàng đúng là điểm yếu nhưng ta không phải người bất chấp thủ đoạn.
Khi không thật sự cần thiết ta sẽ không lợi dụng nàng.” Mạc Phong Nhiên hắn khinh thường nhất chính là những kẻ lợi dụng nữ nhân để thượng vị, trong lòng hắn những kẻ đó chẳng khác nào ca kỹ thanh lâu, dùng thân kiếm tiền.
Mạc Phong Thành thở phào trong lòng.
“ Vậy ý nhị ca là?”
“ Tiêu gia diệt tộc 13 năm về trước!”
…………
Tết Nguyên Tiêu Hứa Quân Dao phải cùng Mạc Ảnh Quân vào cung dự yến tiệc.
Vốn muốn cùng hắn trải qua một cái tết ấm cúng bình thường tại sân nhỏ Sương viên của bọn họ, nhưng không được bởi vì phu quân nàng là Vương gia.
Kể từ ngày Thời Tịnh Kỳ sảy thai hôm nay Hứa Quân Dao mới gặp lại nàng ta, trông Thời Tịnh Kỳ tựa hồ trầm tư đi nhiều hơn, ở Thời Tịnh Kỳ có một loại thâm trầm khó hiểu, Hứa Quân Dao mơ hồ cảm nhận hận ý từ trong ánh mắt của nàng ta với mình.
“ Sao vậy?” Mạc Ảnh Quân nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng dưới bàn, nhìn theo ánh mắt nàng hỏi.
Hứa Quân Dao hồi thần, thu lại ánh mắt của mình, cười nhẹ nói: “ Không có gì, chỉ là đêm nay có vài người ta không quen biết nên nhất thời nhìn tới thất thần thôi.
Chàng xem từ lúc chàng tới, ánh mắt của Giang cô nương cùng A Lan Nhược Mẫn chưa từng rời khỏi chàng nha!”
A Lan Nhược Mẫn từ ngày đấu võ an phận hơn rất nhiều, cũng không biết là A Lan Hề Tuỳ đã làm cách nào để áp chế nàng ta.
Để nàng ta không giám lởn vởn quanh Mạc Ảnh Quân nữa.
Không lởn vởn quanh Mạc Ảnh Quân nhưng lại rất chịu khó tới phủ các vị Vương gia bái phỏng.
Ý đồ của Bắc Nguyệt mọi người sớm đã nhìn ra, chỉ là vẫn luôn không rõ họ hướng về vị nào thôi.
Chỉ duy nhất ngày đầu tiên nhắm tới Thần vương nhưng sau đó lại không hề rõ ràng, khiến mọi người nhất thời lâm vào mờ mịt.
Mạc Ảnh Quân hứng thú liếc nàng một cái.
“ Nương tử, nàng có ngửi thấy mùi gì không?”
“ Mùi gì cơ” Hứa Quân Dao ngơ ngác.
“ Chua, rất chua!” Mạc Ảnh Quân nghiêm túc nói.
“……” Hứa Quân Dao mím môi, hai má hồng hồng, nhíu mày suy tư một lát.
Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, nàng cậu hai hàng lông mày xinh đẹp lại, mắt hạnh híp híp liếc xéo hắn.
“ Cứ cho là đúng như chàng nói đi.
Ta là chính thê của chàng, những nữ nhân kia đang nhòm ngó phu quân ta, ta quang minh chính đại nói cho chàng biết, ánh mắt của các nàng khiến ta khó chịu.” Ừ ta ghen đó, chàng xem làm thế nào thì làm đi.
Mạc Ảnh Quân nhếch một bên lông mày, vuốt cằm suy tư.
“ Vậy ta đi móc mắt các nàng ra nhé!”
“…..” Hứa Quân Dao suýt nữa thì sặc nước miếng, nàng trừng mắt nhìn hắn.
Làm sao có thể mánh khoé với kẻ vô lại chứ.
“ Hơn nữa, hai đứa cháu trai kia của ta cũng phải nên thay mắt mới không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...