Mạc Phong Tức vì tin đổi nổi lên trong kinh thành mấy ngày hôm nay mà sứt đầu mẻ trán, hắn bị hoàng đế triệu vào cung.
Mắng té tát, Mạc Phong Tức đen đủi hơn nữa là tin đồn này nổ ra ngay khi sứ giả Bắc Nguyệt còn đang ở trong kinh thành, Hoàng đế xưa giờ coi trọng mặt mũi lên càng tức giận.
Lương quý phi bệnh nặng mới khỏi nghe tin này lại ngất đi lần nữa, người nhà gửi tin vào bảo nàng ta thổi gió bên gối Hoàng đế lấy lại sủng ái cho Mạc Phong Tức.
Nhưng Hoàng đế gần đây không tới nàng ta thổi cho ai nghe đây, tiện nhân Đức phi kia bao nhiêu năm ẩn mình bây giờ đột nhiên lại lộ diện, còn câu mất hồn Hoàng đế.
Đến cả Diêu Nhã cung của Nhàn phi mấy ngày nay cũng không gặp được Hoàng đế nữa là.
Mạc Phong Tức về Thất vương phủ dưới cơn nóng giận xông thẳng tới chính viện, chất vấn Thời Tịnh Kỳ: “ Ngươi ngay lập tức nói cho bản vương biết, đứa bé trong bụng người làm sao mà chết!”
Thời Tịnh Kỳ hoảng hốt, nàng ta cũng đang bị những tin đồn xung quanh làm cho choáng váng.
Ban đầu nàng ta nghĩ, Lý Thanh Lan vừa là uy hiếp với mình còn là vật cản trên con đường đoạt đích của Mạc Phong Tức, đứa bé không còn nàng ta dùng lý do đó để diệt trừ hậu họa.
Lúc đó bị đau buồn chiếm giữ nên không suy nghĩ chu toàn, nhưng bây giờ không phải lúc nàng ta nghĩ nhiều như vậy.
Thời Tịnh Kỳ bây giờ chỉ nghĩ xem làm thế nào để xoá tan nghi ngờ của Mạc Phong Tức.
“ Nói, ngươi đừng giở trò yếu đuối với ta? Với bản tính của ngươi, không thể nào ngươi đặt bản thân vào nguy hiểm như vậy huống chi ngươi đang mang thai!” Mạc Phong Tức hai mắt đỏ ngầu, hắn không thể hiểu nổi tại sao rõ ràng là Thái tử đã chết, vật cản lớn nhất của hắn đã không còn.
Nhưng hắn lại luôn gặp phải chuyện không may, hôm nay Hoàng đế tức giận đã nói với hắn một câu: “ Kẻ máu lạnh đến con mình còn có thể hy sinh ngươi nghĩ Trẫm sẽ giao lại Giang Sơn cho ngươi ư?”
Hoàng đế còn nói: “ Ngay cả hậu viện của mình còn không quản được thì Trẫm còn hy vọng gì ngươi làm ra nghiệp lớn?”
Bộ dạng dọa người này của hắn làm cho Thời Tịnh Kỳ run rẩy, rơi nước mắt run run nói: “ Vương gia, thiếp chỉ muốn giúp người thôi!”
Thời Tịnh Kỳ đem toàn bộ chuyện kể lại cho Mạc Phong Tức đương nhiên là theo một góc độ khác.
Nàng ta nói hôm đó Mạc Phong Tức say rượu làm loạn, khiến nàng ta bị động thai, biết đứa bé không giữ được nàng ta lại không muốn hắn tự trách.
Lúc này lại là lúc thế cục hỗn loạn, thân phận của Lý Thanh Lan lại nhạy cảm, Lý Thanh Lan còn tồn tại thì Mạc Phong Tức vĩnh viễn sẽ có điểm xấu trong mắt Hoàng Thượng.
Sẽ không thuận lợi cho con đường của hắn.
Thời Tịnh Kỳ vừa nói vừa khóc tới tê tâm phế liệt.
“ Chỉ là thiếp không ngờ sẽ có người lợi dụng nó để làm bẩn thanh danh của Vương gia như vậy.”
Thấy Thời Tịnh Kỳ như vậy Mạc Phong Tức nổi giận không có chỗ phát, phất tay áo rời đi.
Thời Tịnh Kỳ chết lặng ngồi ở đó, lần đầu tiên nàng ta thấy hoảng sợ, biểu cảm lúc rời đi của Mạc Phong Tức khiến nàng ta không kiềm chế được mà sợ hãi, gần đây có quá nhiều chuyện khiến tình cảm của Thời Tịnh Kỳ và Mạc Phong Tức lung lay, còn đáng sợ hơn việc hắn tơ tưởng tới Thời Quân Dao.
Bây giờ trong lòng hắn đã có nghi ngờ, nếu không giải quyết sẽ tạo thành vết nứt giữa hai người.
Không được, mình không được hoảng loạn phải tìm cách.
Thời Tịnh Kỳ ép mình phải tỉnh táo, hiện tại đang rất nguy hiểm nàng ta không thể ngồi yên chờ chết được.
…………….
Hôm nay rảnh rỗi Mạc Ảnh Quân dẫn Hứa Quân Dao vào cung thăm Thái Hậu, hai người ở lại tới trưa cùng Thái Hậu ăn cơm.
Trong lúc dùng bữa có vô tình nhắc tới việc của Thời Tịnh Kỳ, Thái Hậu ngay lập tức sa sầm mặt mày.
“ Lớp trẻ các người bây giờ, làm việc cũng không chịu suy nghĩ trước sau!” Giọng Thái Hậu nghiêm khắc lại có chút buồn bã.
“ Mẫu Hậu không nên vì việc của tiểu bối mà buồn rầu nữa, bọn họ đều trưởng thành rồi hậu quả gây ra nên tự mình gánh.” Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng khuyên bảo.
“ Ai gia già rồi làm gì còn tâm tư đâu mà quan tâm nữa, chỉ là muốn bế tiểu hoàng tôn thôi.
Mấy đứa bé của Thái Tử bị đem đi hết cả rồi, hoàng cung càng ngày càng vắng vẻ.
Lão Tứ thì không đem con gái về kinh, ai gia cũng không có người bầu bạn.” Thái Hậu thở dài, sau đó quay qua thân thiết nắm tay Hứa Quân Dao thủ thỉ: “ Hai con cũng thành thân cùng thời điểm với phu thê Lão thất, đã hơn nửa năm rồi cũng nên để ai gia bế hoàng tôn chứ?”
Hứa Quân Dao bị hỏi khó, gượng cười tới có chút khó coi.
Nàng không có kiểu xấu hổ như con gái cổ đại khi bị hỏi tới hôn sự hay con cái, nàng chỉ có sự bất ngờ cùng nghẹn họng khi bị dục có con thôi.
Nàng liếc về phía Mạc Ảnh Quân cầu cứu, Mạc Ảnh Quân nhún vai cười đầy ẩn ý nhìn nàng, Hứa Quân Dao bị cái nhìn này của hắn làm cho nóng bừng mặt, trong lòng thầm mắng yêu nghiệt.
“ Thái hậu, chuyện này con không có ý kiến.
Con nghe Vương gia làm chủ, chàng muốn có lúc nào thì là lúc ấy ạ?” Hứa Quân Dao hơi cúi đầu, giả xấu hổ nhưng thực tế ánh mắt loé lên đầu giảo hoạt.
Cho ngươi cười ta, để ta xem ngươi nói thế nào.
Quả bóng bị ném lại phía Mạc Ảnh Quân, Mạc Ảnh Quân có chút ngạc nhiên, nhìn nàng cúi đầu e thẹn liền hiểu ra, tiểu yêu tinh.
Ý cười trong mắt Mạc Ảnh Quân càng đậm, hắn đón lấy ánh mắt của Thái Hậu giả vờ nghiêm túc nói: “ Mẫu hậu con sẽ cố gắng!”
Hứa Quân Dao ngơ ngác sau đó trợn mắt, sao nàng lại quên mất bàn về độ mặt dày có ai qua được hắn chứ.
Chuyến này giết địch một nghỉ tự tổn hại tám trăm rồi.
Thái Hậu vui vẻ cười ha hả sau đó xua tay cho hai người trở về, còn không quên nói là chờ tin tốt của hai người.
Tới tối, Mạc Ảnh Quân vẻ mặt đương nhiên cởi y phục trước mặt nàng.
“ Nương tử chúng ta cần nỗ lực.”
Hắn hôn lên môi nàng cọ xát, quấn quýt khiến Hứa Quân Dao bủn rủn tay chân.
Miệng hắn dán trên cổ nàng khẽ cắn mút, Hứa Quân Dao không tự chủ than nhẹ một tiếng.
Nàng vô lực phản kháng trước sự trêu chọc của hắn, tay hắn ở trên đường cong duyên dáng của nàng không ngừng châm lửa nóng.
Hai luồng mềm mại trước ngực theo hành động của nàng dán chặt lên người hắn, Mạc Ảnh Quân nắm lấy khẽ xoa nắn, từ trên cổ nàng dọc xuống mỗi chỗ đều thấy vết răng mờ nhạt của hắn.
Mạc Ảnh Quân bị tiếng kêu nức nở của nàng kích thích, tay lần mò xuống phía dưới, Hứa Quân Dao cả người chìm vào khoái lạc, eo cũng khẽ nâng lên theo tiết tấu của hắn.
Sau một hồi lăn lộn thân thể cả hai người đều ướt nhẹp mồ hôi, Mạc Ảnh Quân ôm Hứa Quân Dao mềm oặt trong lòng.
Chốc chốc lại hôn lên trán nàng, tay trên eo thon trơn mềm của nàng như có như không vuốt ve, sờ nắn.
Hứa Quân Dao bất mãn lườm hắn một cái: “ Cầm thú! Mau tránh ra, ta muốn đi tắm.”
Giọng nói của Hứa Quân Dao hơi khàn, nhu nhu mì mì rơi vào tai Mạc Ảnh Quân.
Lửa nóng mới vơi đi của hắn lại trỗi dậy, Mạc Ảnh Quân nhìn về phía tịnh phòng sau đó nhìn lại về phía nàng.
“ Nương tử, chúng ta tắm uyên ương, nhé!” Âm cuối của hắn kéo dài, ở bên tai nàng thổi hơi nóng.
Hứa Quân Dao ngẩn ngơ đến lúc tỉnh táo lại bị đặt trong thùng nước ấm, thân thể cường tráng của hắn cũng nhanh chóng dán tới.
Dỗ dành nàng trầm luân vào một cuộc hoan ái mới.
Chẳng qua bao lâu, trong tịnh phòng một mảnh xuân sắc kiều diễm.
Những tiếng kêu than mềm mại, tiếng nước va đập với mặt sàn cũng theo đó mà truyền ra……
Qua mấy ngày liền tình trạng như vậy vẫn tiếp diễn, dường như cứ tới buổi tối Vương gia trở lại là sẽ không rời đi.
Ngày hôm sau Vương phi nhất định sẽ ngủ tới hôn thiên địa ám, nửa ngày không thấy rời giường.
Đêm nay cuối cùng Hứa Quân Dao cũng không nhịn được nữa, nức nở cầu xin: “ Mạc Ảnh Quân…ta…ta…không được….rồi…dừng lại….” Ngày mai nàng còn phải tới Ly Sơn học viện, không thể để hắn làm loạn nữa.
Mạc Ảnh Quân hôn lên mi tâm nàng, phát ra tiếng than kìm nén trong cổ họng.
Hắn thở gấp nói: “ Ngoan….đợi ta…một lát nữa…ta sắp xong rồi…..” Động tác bên dưới càng thêm nhanh, Hứa Quân Dao trợn mắt, theo kinh nghiệm của nàng thì “sắp” của hắn không thể nào chỉ một lát đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...