Quả nhiên là trách mắng không nổi, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Hứa Quân Dao muốn rời giường nhưng mới động một chút eo đau tới mức nàng muốn nằm lại luôn.
Mạc Ảnh Quân thấy nàng nhăn nhó liền hỏi: “ Sao vậy, còn đau sao?”
“ Còn phải hỏi sao?” Hứa Quân Dao lườm hắn một cái.
Mạc Ảnh Quân cười cười, ôm eo nàng tựa đầu vào vùng bụng phẳng lỳ của nàng, thấp giọng nói: “ Vậy thì không cần dậy nữa.”
Không biết có phải do lời nói của hắn lộ liễu hay là nàng tâm tư bất chính nữa, Hứa Quân Dao cảm thấy cả người nóng bừng lên, mặt cũng đỏ ửng.
Mạc Ảnh Quân nhìn một chút liền ngơ ngẩn, nhớ tới hôm qua da thịt trắng nõn nà ở dưới bàn tay hắn, cả người liền cứng đờ hắn lại có phản ứng rồi.
Mạc Ảnh Quân không khỏi sầu não, kiên nhẫn của hắn mấy năm nay đâu mất rồi.
“ Nhưng mà ta đói.” Từ hôm qua tới giờ nàng ăn cũng chẳng bao nhiêu, đêm qua lại tiêu hao thể lực quá độ bây giờ nàng đói tới mức da bụng dính da lưng luôn rồi.
Còn không dậy nữa nàng sợ mình sẽ héo thành cây khô mất.
Mạc Ảnh Quân hít sâu, thở ra một tiếng nặng nề cố gắng kìm nén rung động của thân thể, hắn nói: “ Không cần phiền phức như vậy, đặt bàn ăn ở đây cũng có thể ăn mà.”
Dứt lời không để ý Hứa Quân Dao vẫn còn ngơ ngác chưa hết kinh hãi, hắn đã kêu người đem thức ăn vào rồi.
Vũ Nương đã kêu phòng bếp chuẩn bị thức ăn từ sớm, không bao lâu đã bày lên bàn nhỏ trước mặt nàng.
Hứa Quân Dao giật khoé miệng, đây là cổ đại đó! Hắn vậy mà trực tiếp để nàng ăn ở trên giường luôn, ở hiện đại cũng là cái gì đó rất khó chịu rồi chứ đừng nói là nơi lắm quy tắc này.
“ Vương gia, Vương phi! Trong cung truyền chỉ thái y tới thăm khám cho vết thương của Vương gia, thái y đang chờ bên ngoài rồi!” Hứa Quân Dao chỉ vừa mới động đũa thì bên ngoài đã vang lên tiếng của Vũ Nương.
Nàng lo lắng nhìn hắn….
Mạc Ảnh Quân vỗ nhẹ đầu nàng, ra hiệu nàng cứ tiếp tục ăn.
“ Kêu họ chờ đi, bản vương còn chưa thức dậy.”
“ Vâng.”
Còn có thể nói như vậy sao?
“ Nương tử, ăn cơm nên tập trung.” Mạc Ảnh Quân dí nhẹ vào đầu nàng một cái.
Hứa Quân Dao liền hiểu nhầm thành hắn nhắc nhở mình ăn nhanh lên, liền nhanh tay gia tăng tốc ăn cơm.
Mới qua 1 khắc Hứa Quân Dao đã ăn xong, Mạc Ảnh Quân cũng đã ăn xong.
Cũng đã dọn dẹp xong khoảng một chén trà rồi, nhưng nàng vẫn chưa thấy hắn có ý cho thái y vào.
Hứa Quân Dao dò hỏi: “ Mạc Ảnh Quân, chàng không định cho thái y vào sao?”
“ Nàng gọi ta là gì?” Mạc Ảnh Quân không trả lời mà hỏi một câu hỏi chẳng liên quan gì.
Hứa Quân Dao ngơ ngác nói: “ Mạc Ảnh Quân! Có vấn đề gì ư?”
“ Nàng thích gọi cả tên lẫn họ ta như vậy sao?”
“ Không thì gọi như thế nào?” Không phải trước giờ đều gọi như thế ư, cũng không thấy hắn nói gì mà.
“ Đêm qua nàng gọi ta là gì?” Mạc Ảnh Quân hỏi tiếp.
“ Đêm qua…..” Hứa Quân Dao chợt hiểu ra hắn muốn nói tới cái gì.
Mặt liền đỏ bừng lên, đêm qua hắn ép nàng, lúc nàng sắp cao trào hắn liền ngưng lại làm Hứa Quân Dao khó chịu muốn chết.
Hắn ép nàng phải thay đổi cách gọi, sau đó nàng gọi rất nhiều…
“ Ảnh Quân…”
Không!
“ Quân Quân…”
Không!
“ Vương gia….”
Vẫn không.
“ Phu Quân…” sau tiếng gọi này nàng mới biết thể lực của nam nhân đáng sợ cỡ nào.
Đặc biệt là nam nhân đang miệt mài lửa nóng trên người nàng kia.
Hứa Quân Dao nhớ lại ký ức xấu hổ, cả người như con tôm luộc đỏ ửng lên.
Lại dùng chiêu cũ kéo chăn lên che kín mặt mình, giọng tức giận phản bác: “ Mạc Ảnh Quân, chàng ức hiếp ta.”
“ Ức hiếp! Nương tử, từ này không nên dùng tuỳ tiện đâu.” Mạc Ảnh Quân kéo chăn ra ôm nàng lại, thấp giọng bên tai nàng nói.
Môi như có như không chạm vào vành tai nàng, Hứa Quân Dao rùng mình, cảm thấy cơ thể hình như lạ lạ.
Ai da nam sắc hại người mà.
Đối với phản ứng cơ thể của nàng, Mạc Ảnh Quân ngơ ra một chút.
Sau đó khẽ cười, nói: “ Nàng xem thân thể nàng thành thật hơn nàng nhiều, ngoan gọi một tiếng phu quân nào!”
……….
Bên ngoài.
Thái y ở đại sảnh xếp thành một hàng đứng chờ, Viện chính hơi mất kiên nhẫn tiến tới hỏi Mạc Đông: “ Mạc thị vệ có thể giúp chúng tôi hỏi một tiếng xem Vương gia đã thức dậy hay chưa, mấy người chúng tôi đều đã ở đây 1 càng giờ rồi, nếu trong cung có vị quý nhân nào tình huống khẩn cấp….” Viện chính ái ngại nhìn Mạc Đông.
Mạc Đông cũng hiểu ý ông ta nhưng Vương gia nhà hắn không có lệnh hắn cũng sẽ không làm bừa.
“ Các vị đại nhân chờ thêm một chút, Vương gia chinh chiến nhiều năm giấc ngủ rất quan trọng, bây giờ còn bị thương.
Các vị kiên nhẫn một chút.”
Viện chính tức lắm nhưng cũng không giám thể hiện ra chỉ vâng một tiếng rồi tiếp tục chờ.
Hoàng thượng coi trọng vị đệ đệ này hay không ông không biết nhưng ông biết chắc hoàng thượng hôm nay để ông tới là để thăm dò vết thương của Thần vương.
Ông ta phải kiên trì, một lát nữa còn phải quan sát kỹ một chút.
Hứa Quân Dao cuối cùng cũng đầu hàng nhỏ giọng lí nhí gọi hắn một tiếng phu quân, Mạc Ảnh Quân thoả mãn rồi cũng không trêu ghẹo nàng nữa.
Nửa canh giờ sau Hứa Quân Dao chỉnh tề y phục ngồi bên cạnh giường, gọi ra.
“ Vũ Nương, cho thái y vào đi!”
Sáu vị thái y lần lượt đi vào, Viện chính đi đầu đều rất nghiêm cẩn không giám nhìn ngó lung tung.
“ Vương gia, Vương phi vạn an! Chúng thần phụng lệnh Hoàng Thượng tới chữa trị vết thương cho Vương gia!”
“ Tạ Hoàng huynh ân điển! Khám nhanh một chút Vương phi đêm qua chăm sóc bản vương cả đêm còn muốn nghỉ ngơi!”
Mạc Ảnh Quân bày ra bộ mặt bệnh tật, Hứa Quân Dao đứng một bên nghe câu này trợn tròn mắt, chăm sóc cả đêm cái em gái ngươi.
Sao trước kia nàng không nhận ra Mạc Ảnh Quân có một bộ mặt lưu manh vô lại như thế nhỉ.
Nghĩ tới lại thấy đau eo, tại sao không công bằng như vậy xét về mọi mặt hắn vận động nhiều hơn nàng mà.
Tại sao giữa nam và nữ lại có chênh lệch lớn tới vậy, thật tức chết nàng mà.
Thái y bắt đầu thăm khám, cả sáu người bắt mạch đều không thấy có vấn đề gì lớn, chỉ là lâu ngày không nghỉ ngơi đầy đủ nên thân thể có chút hư nhược thôi.
Viện Chính nghi ngờ dò hỏi: “ Vương gia không biết, thần có thể xem xét vết thương của người một chút để tiện thăm khám không.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...