“ Nào có chứ, mấy ngày nay chàng vất vả rồi! Ta đã kêu Miên Miên chuẩn bị cơm rồi một lát liền có!” Nói xong Hứa Quân Dao ôm tiểu Khanh Khanh đi, đi mấy bước không thấy Mạc Ảnh Quân đi theo quay lại thấy hắn vẫn đứng đó nhìn mình.
Hứa Quân Dao bất đắc dĩ đưa tiểu Khanh Khanh cho nô tỳ rồi xách váy quay lại phía hắn.
“ Vương gia, đi thôi!” Nàng nắm tay hắn kéo, lúc này hắn mới dịu lại theo nàng vào trong.
Hai người rửa tay rồi bắt đầu ăn trưa.
Cứ nghĩ Mạc Ảnh Quân sẽ hỏi việc xảy ra ở Thất vương phủ nhưng ngoài ý muốn là ăn xong cơm hắn cũng không hỏi một tiếng.
Ăn xong Hứa Quân Dao vào tịnh phòng thay đồ, ngồi cả buổi sáng ở Thất vương phủ quần áo ở cổ đại lại rườm rà, tuy sang mùa thu thời tiết mát mẻ hơn không ít nhưng nàng vẫn thấy khó chịu.
Hai khắc sau Hứa Quân Dao đi ra, hơi ngoài ý muốn là Mạc Ảnh Quân vẫn còn ở trong phòng.
Mấy hôm nay hắn bận rộn thảnh thơi như này thật hiếm thấy.
Đã một lúc trôi qua nhưng Mạc Ảnh Quân vẫn không hề nói tiếng nào, Hứa Quân Dao không chịu được không khí im lặng bỏ quyển sách xuống bắt đầu kể hắn nghe chuyện ở Thất vương phủ.
Mạc Ảnh Quân chỉ thỉnh thoảng hỏi một chút, Hứa Quân Dao cảm thấy tên này quá là xấu xa, rõ ràng muốn nghe nhưng lại không chịu hỏi trước.
Mạc Ảnh Quân nhất định chắc chắn Hứa Quân Dao nhất định sẽ kể.
“ Không phải nói là tiệc tỷ muội sao?” Hứa Quân Dao vừa nói tới việc Thất vương gia cũng tới hắn liền hỏi.
Hứa Quân Dao gật gật đầu nói: “ Ban đầu Thất vương phi nói với ta là chỉ có mấy tỷ muội thôi, không nghĩ tới giữa đường Thất vương gia lại đột nhiên tới! Nhưng hắn đúng là lễ giáo quá kém!” Hứa Quân Dao vốn không thích Mạc Phong Tức, nhắc đến hắn sắc mặt liền không tốt.
Nàng lại không để ý thái độ này của nàng khiến nam nhân bên cạnh rất vui vẻ.
Mạc Ảnh Quân hiếu kỳ hỏi: “ Ồ, sao lại nói vậy!”
Quay qua đối mặt với hắn, khuôn mặt nhiễm vài phần ý cười của hắn bỗng làm Hứa Quân Dao đỏ mặt.
Nàng trấn tĩnh lại nói: “ Chàng nghĩ xem ở đó dù sao có cả cô nương chưa gả, hắn lại là người có gia thất rồi, cứ tuỳ tiện vào như vậy! Nếu nói vô tình đi vào, tại sao thấy rồi không lập tức đi ra chứ còn ở lại trò chuyện.
Không biết lễ giáo học được để đâu hết rồi!” Giọng nói của Hứa Quân Dao không hề che giấu sự chán ghét.
“ Không phải trước kia nàng rất thích hắn sao?”
Tại sao vòng vèo lại quay về cái chủ đề quái quỷ này vậy? Muốn gây chuyện sao? Không phải chính ngươi cũng nói là trước kia hả, còn lôi lại hỏi làm gì chứ.
Ngươi nói muốn sống chung hoà thuận với ta không phải ư, giờ lại kiếm chuyện gây sự.
Khốn kiếp, ta nhịn.
Hứa Quân Dao hơi nghiêng đầu, nàng tức giận hơi bĩu môi tuy không rõ ràng lắm nhưng Mạc Ảnh Quân bên này lại thấy.
Nàng hơi phồng má trông rất đáng yêu, hắn cười ra tiếng làm Hứa Quân Dao ngơ ngác nhìn qua.
Bộ dạng ngây ngốc của nàng khiến hắn nhịn không được nghiêng người qua hôn nhẹ lên môi nàng.
Hứa Quân Dao ngơ ngác lần hai, sao trước đó nàng không phát hiện tính cách kỳ quái này của Mạc Ảnh Quân nhỉ.
Hắn cười cười véo má nàng một cái chuyển chủ đề: “ Không giống tranh nàng sẽ vẽ ra nhỉ.” Hắn dơ bức tranh lên xem qua một lượt.
Hứa Quân Dao trợn mắt, ý gì? Chiếm tiện nghi của người ta xong trở mặt đúng không, lại còn mỉa mai nàng nữa.
“ Nếu không muốn lấy thì thôi, ta không tặng chàng nữa!” Nàng thẹn quá hoá giận, nhào qua lôi lại bức tranh.
Mạc Ảnh Quân sợ nàng lôi kéo hỏng bức tranh nên cố tình đưa nó ra sau lưng, Hứa Quân Dao không hề để ý vòng tay qua sau lưng túm.
Không ngờ lại rơi vào bẫy của hắn, Mạc Ảnh Quân hơi nghiêng người ra đằng sau Hứa Quân Dao mất đà lao vào lòng hắn.
Cảm nhận eo mình bị người ta nắm lấy, Hứa Quân Dao ngửa đầu thấy hắn cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt y như sói xám lúc bắt được cừu trắng vậy, Hứa Quân Dao mất tự nhiên ngọ nguậy.
Mạc Ảnh Quân cúi đầu bên tai nàng thấp giọng: “ Hai hôm nay ta không về, không biết nương tử ngủ có ngon không?”
Cũng không biết là hắn cố ý trêu ghẹo hay là Hứa Quân Dao đen tối nữa.
Nàng cảm thấy trên mặt có chút nóng, xoay đi không muốn để hắn nhìn.
Tiếng cười trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền xuống làm mặt Hứa Quân Dao càng đỏ.
Gần đây Mạc Ảnh Quân khám phá ra được một điều, chỉ cần thấy nàng mặt đỏ bừng xấu hổ vì bị hắn trêu đùa, liền thấy trong lòng vui vẻ một cảm giác trước đây không hề có.
Vậy nên không thể trách hắn lưu luyến cảm giác này, tuỳ thời đều muốn trêu đùa nàng.
“ Sao lại không nói gì, chúng ta là phu thê nàng không cần xấu hổ!”
Nói em gái ngươi!
“ Nếu đã ngủ không ngon vậy thì, tối nay nàng qua thư phòng ngủ với ta nhé!”
Hứa Quân Dao:…..Bây giờ ta qua không phải cả phủ này sẽ nói, ta ham mê sắc dục ngươi bận làm việc mà cũng không tha sao? Nhưng mà giọng nói của hắn hay quá đi, nàng cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi.
Bị hắn trêu ghẹo mà còn tâm tư mê mẩn nữa.
“ Nếu nương tử ngại thì ta sẽ về ngủ với nàng nhưng ta có lẽ sẽ về muộn một chút!” Hắn vẫn không hề có ý dừng lại chủ đề này.
Nếu cứ để hắn nói tiếp, ai biết hắn sẽ nói tới tận đâu chứ.
Hứa Quân Dao tức giận nói: “ Mạc Ảnh Quân ngươi ăn no rửng mỡ phải không, một ngày ngươi không trêu chọc ta ngươi sẽ chết sao?”
“ Sẽ không nhưng không có nàng đêm dài đằng đẵng ta không sao ngủ nổi.”
Vậy trước đây không có ta ngươi thức sao?
Trong giây phút nàng tức giận nhìn hắn, thì trông thấy ánh mắt thâm tình của hắn nhìn mình.
Hình ảnh nàng phản chiếu trong đôi mắt kia, có lẽ là ảo giác nàng lại nhìn thấy nó mang theo chút buồn bã.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hai ngày hắn không về nàng đúng là có chút không quen, nằm trên giường lại cảm thấy nó quá lớn khiến người ta trống rỗng.
Từ ngày Hứa Quân Dao gặp nạn ở Bắc Sơn tự Mạc Ảnh Quân dường như toàn bộ thời gian khi trời vừa tối liền với nàng.
Nữ nhân là sinh vật mẫn cảm nhất sẽ không ai bỏ qua được sự săn sóc này, nên đương nhiên nàng cũng sẽ rung động với sự quan tâm ấm áp của hắn.
Tuy hắn không nói nhưng lại âm thầm hành động rất nhiều, người khác Hứa Quân Dao không biết nhưng với nàng kiểu người như này nàng rất thích.
“ Vậy nên tối nay nương tử chờ ta nhé!” Nói xong hôn nhẹ lên trán nàng một cái, rồi đi.
Hứa Quân Dao đỏ mặt ngồi ở đó cho tới khi Vũ Nương ôm sổ sách vào mới bình ổn lại trái tim đang nhảy nhót của mình.
Mạc Ảnh Quân đúng là đồ xấu xa, nghĩ vậy thôi nhưng khi vô thức nhắc tới hắn miệng nàng luôn không tự chủ mà cong lên.
Vũ Nương gọi hai tiếng thấy nàng vẫn mất tập trung nên hơi nâng giọng một chút: “ Vương phi, người nghe thấy nô tỳ nói gì không?”
Từ khi Đàm ma ma đi việc quản sự trong Sương Viên liền giao hết cho Vũ Nương.
Cả việc quản lý trong phủ Vũ Nương cũng phải gánh, vì còn một số điều Hứa Quân Dao vẫn còn chưa hiểu nên Vũ Nương vẫn phải để ý ít nhiều.
Miên Miên có giúp đỡ nhưng chuyện trong vương phủ phức tạp nên không thể giúp bao nhiêu, Hứa Quân Dao biết Vũ Nương vất vả định bụng bàn với Mạc Ảnh Quân tìm một ma ma quản sự.
Mạc Ảnh Quân lại quá bận, Hứa Quân Dao không muốn phiền hắn vẫn là tìm mẫu thân Từ thị ổn hơn.
“ Ngươi giúp ta truyền bức thư này tới Thời phủ!” Phân phó Miên Miên xong liền quay lại hỏi Vũ Nương: “ Em vừa nói là ai gửi bái thiếp tới cơ!”
“ Bái thiếp đa số là các vị phu nhân nhưng có một cái rất đặc biệt là của Ly Sơn học viện gửi cho người! Nô tỳ thấy lạ nên mới báo lại!”
Hứa Quân Dao từng dặn dò nếu là bái thiếp của mấy vị phu nhân thì không cần báo lại, cứ nói nàng bận không đi được.
Còn tới phủ thì miễn đi, nàng thừa biết mấy vị phu nhân tiểu thư quý tộc kia có ý gì.
Mạc Ảnh Quân không muốn làm quyền thần nên nàng không cần lôi kéo mối quan hệ làm gì, Hứa Quân Dao cũng không muốn giả vờ hiền thục càng không muốn chia sẻ chồng với người khác.
Vậy nên là miễn không tiếp, trước giờ cũng không thấy họ thân thiện như vậy đâu, muốn ôm đùi phu quân nàng sao? Mơ đi!
“ Ly Sơn học viện?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...