Hai ngày trôi qua có chút nhanh, Hứa Quân Dao váy áo sẵn sàng chuẩn bị tới Thất vương phủ.
Nàng chọn một thân áo dài màu vàng nhạt, bên hông xẻ hai tà, trên mặt gấm có thêu kim tuyến, hai bên tà áo có thêu hoa văn, như hoa rơi trên váy, đầu thì chải kiểu tóc Bách Hợp, cài một cây trâm ngọc bích cùng kim bộ dao, hai bên mai đeo hai chuỗi trân châu phủ xuống.
Hứa Quân Dao cùng Vũ Nương với Miên Miên ra ngoài tới cổng thì gặp Mạc Ảnh Quân hai hôm nay không thấy mặt.
Có lẽ ánh mắt chăm chú của Mạc Ảnh Quân khiến Hứa Quân Dao mất tự nhiên.
Nàng nhìn lại chính mình một lượt cũng không có gì không thích hợp mà.
Hứa Quân Dao cười với hắn một cái sau đó lên xe ngựa đi luôn.
Mạc Ảnh Quân đứng đó nhìn nàng rời đi một lát mới quay vào, gần đây nàng phát triển rất nhanh làm hắn có cảm giác mỗi ngày đều thấy nàng lớn hơn một chút.
Như bây giờ chỉ nhìn bóng lưng của nàng thôi, cũng thấy được dáng người lộ rõ vẻ thiếu nữ đặc biệt linh lung uyển chuyển, so với lúc mới vào phủ đã lớn hơn không ít rồi.
Nghĩ vậy Mạc Ảnh Quân liền cười một tiếng, nữ nhân khác bằng tuổi nàng đã thành mẹ còn hắn thì lại luôn coi nàng còn nhỏ, thực tế ra tuổi của nàng cũng là đại cô nương rồi.
“ Vũ Nương, Miên Miên em nhìn coi mặt ta có dính cái gì không?” Hứa Quân Dao trên đường tới Thất vương phủ vẫn nhớ lại ánh mắt lúc hắn nhìn mình, tổng lại nàng vẫn cứ thấy lạ.
Miên Miên khó hiểu nói: “ Vương phi, đâu có cái gì đâu! Người thấy chỗ nào không ổn sao?”
“ Không có!” Vậy thì hắn nhìn cái gì vậy nhỉ? Hay là không muốn cho mình đi.
Vũ Nương ngồi bên chỉ cười cười, ánh mắt của Vương gia rõ ràng như vậy chỉ có Vương phi nhà nàng vẫn ngơ ngác không hiểu thôi.
Vũ Nương là người rõ ràng nhất, Vương gia săn sóc Vương phi ra sao.
Thương tiếc nàng còn nhỏ nên mới không động tới, chỉ có đám người mắt mờ trong phủ tự cho mình là đúng suy diễn vớ vẩn.
Thất Vương Phủ nằm sau phủ Thần Vương một con phố, đi khoảng một khắc thì tới nơi.
Trước cửa đã có vài nữ nhân đứng đón nàng rồi, đứng đầu là bạch y như tuyết, bên ngoài khoác một chiếc áo lông thú mỏng màu đỏ, mái tóc nàng đen láy, dung nhan xinh đẹp kiều diễm này không phải Thời Tịnh Kỳ thì là ai? Bên trái hồng y nữ tử xinh xắn đáng yêu, nàng có một đôi mắt to tròn, nàng không phải kiểu yêu kiều như Thời Tịnh Kỳ mà lại là khí chất thanh thuần khiến người ta yêu thích nhìn thấy nàng liền nhanh chóng cười rạng rỡ là biểu tỷ Từ Tiên Nhi.
Còn có ba nữ tử nữa, một người là Thời Tịnh Nam, còn hai người kia theo ký ức của nguyên chủ thì là biểu muội của Thời Tịnh Kỳ.
“ Tiểu hoàng thẩm/ Thần vương phi vạn an!”
“ Miễn lễ.” Thời Tịnh Kỳ lén quan sát nàng, da mặt nguyên chủ rất đẹp, trắng hồng tự nhiên Hứa Quân Dao ỷ vào điều này phấn cũng không thèm đánh chỉ tô một chút son rồi ra ngoài.
Nếu đặt ở người khác thì có lẽ khuôn mặt sẽ bị trang sức lấp lánh lấn áp nhưng đặt ở Hứa Quân Dao lại không vậy, ngược lại khiến nàng có vẻ thanh khiết, nhẹ nhàng động lòng người.
Thời Tịnh Kỳ hôm nay cố tình ăn mặc lộng lẫy để hơn thua với nàng nhưng bây giờ so với nàng Thời Tịnh Kỳ lại như nhà giàu mới nổi đầy tục khí.
Hôm nay Thời Tịnh Kỳ là chủ nhà đáng lẽ nên ngồi chủ vị nhưng vì thân phận vãn bối nên phải ngồi ngang hàng với nàng, nếu mà đây không phải là Thất vương phủ thì Thời Tịnh Kỳ đến ngồi ngang hàng với nàng cũng không có tư cách.
“ Đây là Thiết quan âm được tiến cống năm ngoái, vương gia biết hôm nay tiểu hoàng thẩm tới nên đặc biệt phái người đem tới để cháu dâu chiêu đãi người.” Thời Tịnh Kỳ là danh môn khuê tú chính hiệu so với đồ giả mạo là Hứa Quân Dao thì tư thái và khoé léo tuyệt không phải bàn.
Hứa Quân Dao đối với lời nói có vẻ coi trọng của nàng chỉ cười cười, Thời Tịnh Kỳ ơi là Thời Tịnh Kỳ địch ý lộ liễu quá rồi.
Cất sau cái vẻ mặt tươi cười kia, lời nói của ngươi không phải muốn kéo hận thù của mấy nữ nhân kia về cho ta sao? “ Đúng là trà tốt, ta là khách mấy vị cô nương ở đây cũng là khách ngươi không nên bên trọng bên khinh, trà ngon thì nên cũng nhau thưởng thức!”
Googl???? tra????g ????à????, đọc ????ga???? khô????g q????ả????g cáo { TrUmt r????????ệ????.V???? }
Đương nhiên là Thời Tịnh Kỳ nàng cũng chuẩn bị trà cho mấy người còn lại rồi, chẳng nhẽ một bàn khách lại chuẩn bị hai loại trà sao.
Nhưng qua lời của Hứa Quân Dao thì Thời Tịnh Kỳ cơ hồ biến khéo thành vụng, Thời Tịnh Kỳ mời khách nhưng lại bên trọng bên khinh ngược lại Hứa Quân Dao được trọng nhưng lại không cao ngạo xiểm nịnh.
“ Là cháu dâu vô ý, các vị xin đừng trách.
Hôm nay có vài chậu hoa cúc vàng đúng mùa nở rộ mời mọi người thưởng thức.” Thời Tịnh Kỳ bất đắc dĩ phải chuyển chủ đề, kêu người đem hoa ra.
Hoa cúc vàng thời hiện đại không hiếm lạ nhưng ở cổ đại thì lại cực kỳ hiếm, mùa thu đúng mùa nở rộ đẹp nhất, uống trà chiều ngắm hoa cúc quả nhiên là cảnh đẹp ý vui.
Tuy chỉ có ba chậu nhưng cũng khiến người ta mở mang tầm mắt.
Nhân lúc mọi người không để ý Từ Tiên Nhi ghé qua nàng nói: “ Ta còn tưởng vương gia sẽ không để muội tới.”
“ Sao lại không để ta tới chứ.” Hứa Quân Dao khó hiểu hỏi lại.
“ Thần vương cũng không sợ muội bị Thất vương câu hồn đi mất à!” Từ Tiên Nhi trêu đùa nàng.
“ Hồn của muội đã ở chỗ hắn rồi hắn há lại lo lắng.” Hứa Quân Dao nửa thật nửa đùa nói.
Từ Tiên Nhi bất ngờ sau đó lại trêu ghẹo: “ Ồ hoá ra là như vậy, ta còn tưởng hôm nay muội vì tình cũ mà tới đấy.”
Nhìn ánh mắt thâm tường của Từ Tiên Nhi, Hứa Quân Dao thấy hơi xấu hổ.
Chuyện của Mạc Phong Tức nàng bị oan thật mà, cái nồi của nguyên chủ nàng phải cõng thật oan ức không có chỗ kêu mà.
“ Muội còn không phải là tỷ tới nên muội mới tới sao.” Hứa Quân Dao lườm Từ Tiên Nhi một cái, ngưng một chút rồi nói tiếp: “ Hơn nữa ngày nào từ lúc mở mắt ra đến lúc đi ngủ cũng nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt của hắn, tỷ nghĩ muội còn tâm trí đâu mà mơ mộng tới ai sao?”
Cái này Hứa Quân Dao cũng không nói điêu, nàng tới cổ đại nhìn không thiếu nhất vẫn là mỹ nam nhưng tổng thể lại không có ai đẹp bằng hắn.
Ngay cả khí chất trên người hắn đôi lúc cũng làm nàng ngơ ngẩn.
Từ Tiên Nhi xem bộ dạng si mê của nàng thì thật sự yên tâm, nàng ta hôm nay vẫn lo sợ biểu muội nàng sẽ làm điều ngốc ngếch.
Yên tâm lại liền cười nói: “ Cũng không sai, muội biết không muội bây giờ chính là đối tượng hâm mộ của nữ nhân trong toàn thành đó!”
Hai người bên này cười nói hoàn toàn bỏ qua bốn nữ nhân đang ở bên kia thưởng hoa, nói toàn lời hoa mỹ.
Đến lúc hai người vào cuộc thì chính là biểu muội của Thời Tịnh Kỳ đề nghị vẽ tranh lưu giữ vẻ đẹp.
Biểu muội của Thời Tịnh Kỳ, Lại Phương Nghi xuất thân từ nhà thương nhân tuy tiền bạc không thiếu, nhưng đứng giữa những nữ nhân cao quý và tiểu thư quý tộc nàng ta lại thấp kém hơn rất nhiều.
Nàng ta luôn mong có một ngày có thể trèo cao, hôm nay tới đây nàng ta muốn có ấn tượng tốt trước mặt Thời Tịnh Kỳ mơ mộng Thời Tịnh Kỳ có thể giúp đỡ mình gả vào cao môn.
Lại Phương Nghi phát hiện Thời Tịnh Kỳ không thích Thời Quân Dao nên liền muốn chĩa mũi nhọn vào nàng, Lại Phương Nghi biết Thời Quân Dao chính là tài nữ ba không nên mới đề ra vẽ tranh, đây cũng là Lại Phương Nghi giỏi nhất muốn đem ra khoe với mọi người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...