“ Bẩm Vương gia, vương phi đại công tử tới!” Hai người còn đang ăn thì Miên Miên vào báo Thời Vân Triệt tới.
“ A đại ca tới, đang ở đâu!” Hứa Quân Dao vui vẻ, mấy ngày nay Thời phụ, Thời mẫu đều ghé thăm nàng mấy lần mang tới cho nàng không ít đồ bổ.
“ Hồi Vương phi, đại công tử đang ở sảnh chính chờ người!”
Thời Vân Triệt này rất thương muội muội ngày trước nguyên chủ làm không ít việc hoang đường nhưng hắn chưa từng ghét bỏ muội muội mình còn luôn vì nàng tranh chấp với những người kia, Hứa Quân Dao cũng cảm nhận được tình cảm này nên nghe hắn tới thấy rất vui nhanh chóng buông đũa xúc miệng chạy tới sảnh chính.
“ Đại ca!” Hứa Quân Dao phúc thân vui vẻ lại gần ngồi bên cạnh Thời Vân Triệt.
Mạc Ảnh Quân theo sau ngồi đối diện hai người, từ tốn hỏi Thời Vân Triệt.
“ Vân Triệt huynh tới không biết là có chuyện gì? Không báo trước để ta cho người tiếp đón!” Hắn xưng ta không xưng bản vương là cố ý thân cận hơn với người nhà nàng cũng để họ yên tâm hơn về cuộc sống của phu thê hắn.
Trái ngược với Mạc Ảnh Quân giọng điệu của Thời Vân Triệt lại không quá tốt.” Muội muội ta xảy ra chuyện lớn như vậy Thần vương cho rằng ta không nên tới sao?”
Thời Vân Triệt mấy ngày trước hẹn bằng hữu đi săn ở ngoài thành không ngờ sau khi quay về lại nghe tin muội muội cùng mẫu thân gặp nạn, trong lòng không khỏi hối hận biết trước hắn nên nghe lời mẫu thân đi cùng bà và muội muội thì đã có thể bảo vệ muội muội rồi.
Hắn vừa về tới liền tức tốc chạy tới Thần vương phủ thấy muội muội không sao tim đang treo lên cũng kéo trở lại, thấy thái độ bình thản của Mạc Ảnh Quân trong lòng liền tức giận nếu không phải tại ngươi thì muội muội của ta cũng đâu phải chịu kinh hãi như vậy.
Mạc Ảnh Quân cũng hiểu Thời Vân Triệt tức giận theo nhưng gì thuộc hạ hắn điều tra được Thời Quân Dao nàng chính là viên Ngọc quý của phu phụ thượng thư và đại ca nàng, có thể nói là cầm trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan nay vì hắn nàng gặp chuyện nguy hiểm tính mạng, Thời gia có giận giữ cũng là chuyện bình thường.
Hứa Quân Dao thấy tình huống có vẻ không đúng lắm liền ra mặt giải vây.
“Đại ca huynh tới tận hôm nay mới qua thăm muội có phải hết thương muội rồi không?” Hứa Quân Dao bĩu môi phồng má như thực sự sẽ tức giận.
“ Không có là ta không tốt đi chơi không biết đường về, ta có đem vài thứ thú vị tới cho muội có muốn hay không?” Thời Vân Triệt thấy nàng như vậy nhanh chóng hạ nhiệt, cười nhe răng lấy lòng.
“ Tạm tha cho huynh đó, đâu đồ cho muội đâu.” Hứa Quân Dao thành công cùng Thời Vân Triệt đổi chủ đề
“ Ta để ở ngoài đi ta dẫn muội ra xem!”
Dứt lời hai người liền chân trước chân sau ra ngoài, Mạc Ảnh Quân chầm chậm nhấp một ngụm trà Thời Vân Triệt đây là muốn có khoảng không gian riêng nói chuyện gì đó với nàng nên hắn cũng không vội đi theo, lẳng lặng ngồi đó nhìn nàng vui vẻ chạy theo Thời Vân Triệt ra ngoài.
“ Ta đi săn lần này có săn được mấy con cáo trắng có lông rất tốt liền nhớ tới muội, có thể đem chúng làm thành áo choàng muội trước giờ sợ lạnh lông cáo này không lo nặng làm dày một chút nếu không thích muội cũng có thể làm chăn mỏng đắp mùa thu cũng không tệ!”
Quả nhiên Hứa Quân Dao nhìn mấy tấm da cáo liền thích sờ rất mềm mại trắng muốt, nhìn thôi cũng biết là đồ tốt rồi.
Cáo vốn dĩ rất khó săn lấy được nhiều như này hắn chắc cũng tốn không ít công phu, nàng liền không tiếc lời ôm tay hắn cảm ơn…
“ Đa tạ đại ca muội rất thích….huynh bị thương sao?” Lúc nàng chạm vào tay Thời Vân Triệt thấy hắn nhăn mày liền phát hiện tay hắn không đúng, y phục mùa hè vốn không dày nhưng chỗ tay hắn có chút dày độn lên.
“ Không có gì, chỉ là lúc đi săn không may đụng vào cành cây thôi.” Thấy nàng không tin Thời Vân Triệt còn nhẹ vỗ đầu nàng, đây là lúc hắn nhìn trúng con cáo nhỏ đó không may bị té ngựa nhưng cũng sẽ không nói làm muội muội lo lắng.
“ Không nói cái này nữa, ta còn đem cho muội ít thịt dê thịt nai nữa… còn có cái này muội chắc chắn rất thích….” Hứa Quân Dao thấy hắn không muốn nói cúng không hỏi nữa, Thời Vân Triệt lại tiếp tục kể về chiến lợi phẩm hắn mang tới cho nàng, hắn chỉ về phía một cái lồng nhỏ có vải che bên ngoài nên nàng không biết là cái gì lại gần liền nghe thấy tiếng.
“ Gừ…gừ!”
Thời Vân Triệt gỡ tấm vải che bên ngoài ra bên trong là một cục bông trắng tròn tròn chắc chỉ to hơn nắm tay nàng một chút, gương mặt còn non sữa đang hướng về phía hai người hung dữ gừ mấy tiếng.
Hành động này ở trong mắt Hứa Quân Dao chỉ là bán manh thôi, nàng nhanh chóng bị thu hút nhìn không chớp mắt.
“ Là chó sao?”
“ Gừ…gừ!” Thú nhỏ không hài lòng với câu hỏi của nàng trực tiếp gừ thêm hai tiếng kháng nghị còn vương móng vuốt nhỏ dơ lên như thị uy.
Hứa Quân Dao nhìn cảnh nàng liền cười thành tiếng…
“ Là sói trắng, muội có thể nuôi nó chơi một chút.” Thời Vân Triệt nhìn nàng vui cũng cười nhẹ trả lời.
“ Sói?” Hứa Quân Dao không khỏi nhìn nó cái cục tròn tròn này là sói, rồi lại nhìn Thời Vân Triệt ca ca gì mà lại tặng cho muội muội sói làm thú cưng à.
“ Loài này rất là trung thành chỉ cần muội không bạc đãi nó, nó sẽ coi muội thành chủ nhân còn có thể bảo vệ muội.
Muội có thể huấn luyện nó nghe lời muội nữa đó.” Như nhìn thủng suy nghĩ của nàng Thời Vân Triệt cười nói, còn đưa tới trước mặt nàng một ít thịt cắt vuông nhỏ kêu nàng có thể thử cho nó ăn.
Sau vài phút Hứa Quân Dao cũng buông lỏng phòng bị ôm cả cục bông nhỏ kia vào lòng mặc nó kêu gào, Thời Vân Triệt cũng biết muội muội nhất định sẽ thích nên đã cắt hết móng còn mài mòn răng của nó tránh làm nàng bị thương.
Nàng vui vẻ trêu chọc nó, nó càng kêu nhăn nhó nàng càng cười đến lợi hại, Mạc Ảnh Quân đứng trên thềm nhìn dưới ánh nắng nữ nhân ôm một cục bông nhỏ chơi đùa đôi mắt cong cong cảnh tượng đẹp đẽ khiến hắn không lỡ phá hỏng, hắn có chút ghen tị với Thời Vân Triệt vì bây giờ đang được đứng bên cạnh nàng.
“ Dao nhi, muội có muốn trở về nhà sống không?”
Hứa Quân Dao khó hiểu sao tự dưng Thời Vân Triệt lại hỏi vậy nhỉ.” Ca ca sao huynh lại hỏi như vậy, muội đã gả ra ngoài rồi! Nếu về chơi thì được…” Nàng bình tĩnh nói
“ Ở bên cạnh Mạc Ảnh Quân rất nguy hiểm sau chuyện này ta thấy hắn không hề bảo vệ muội quá tốt hơn nữa ban đầu người muội muốn gả…” Thời Vân Triệt thử thuyết phục lại một lần chỉ cần muội muội hắn muốn dù giá nào hắn cũng đem nàng về nhà, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng biết suy nghĩ của mình bây giờ rất nông cạn chỉ là hắn muốn thử hắn không muốn muội muội mình gặp nguy hiểm thêm lần nữa.
Không để hắn nói thêm nàng trực tiếp cắt ngang.“ Ca ca đâu thể vì một lần không may này mà đánh giá toàn bộ, hắn bảo vệ muội rất tốt còn cho ảnh vệ theo bảo hộ muội, chỉ là lần này không đoán trước được một lần lại có tận hai bên muốn hại muội thôi.
Hơn nữa ca đâu thể vì thế mà chối bỏ hoàn toàn những gì hắn đã làm vì muội chứ.
Ngày đó ở điện Kính Minh khi mấy người kia muốn một mình muội gánh mọi chuyện, hắn là người đã ra mặt chu toàn cho muội hay là trước mặt Mạc Phong Tức cũng cho muội địa vị mặt mũi, ở trong phủ hắn cũng cho muội toàn bộ quyền lực của một nữ chủ nhân.
Trước mặt Thái hậu, hoàng hậu hay tất cả mọi người hắn đều là người đứng bên cạnh sẵn sàng quay lưng với họ để bảo vệ muội, chuyện muội và đại tỷ tráo đổi muội không tin huynh không nhìn ra có vấn đề, trước đó muội mắt mờ tin nhầm người cũng may là ông trời không tệ cho muội một mối nhân duyên tốt hơn.”
Thời Vân Triệt nghe nàng nói một tràng liền im lặng muội muội đây là nói đỡ cho Mạc Ảnh Quân trong lòng hắn có chút ghen tị nhà có con gái lớn không giữ được mà.
Mạc Ảnh Quân ở một bên ánh mắt hơi loé một chút, nàng biết hết toàn bộ lại đứng trước mặt đại ca nàng nói toàn bộ để đỡ cho hắn.
Hứa Quân Dao thấy hắn không nói liền nhẹ vuốt ve cục bông nhỏ nói tiếp.” Ca ca muội lúc gả tới đây không hề yêu hắn, hắn cũng không hề yêu muội thời gian ngắn như vậy ở trong lòng hai người bọn muội chỉ có thể nói là cảm tình thôi nhưng không phải hắn vẫn vì muội làm nhiều chuyện như vậy sao? Đời này Thời Quân Dao muội đã gả cho hắn thì chính là Mạc Ảnh Quân hắn người, muội muốn làm lại cùng hắn hoà hảo sống một đời.”.
truyện đam mỹ
Thời Vân Triệt nghe muội muội kiên quyết nói như vậy chỉ đành thở dài nói.
“ Nếu muội đã quyết định thì ta ủng hộ muội chỉ cần nhớ muội còn ta còn nhà của chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
“ Được!” Hứa Quân Dao vui vẻ nhận lời, quay mặt liền thấy Mạc Ảnh Quân đang đứng nhìn hai người.
Nàng có ảo giác hình như hắn đang cười còn rất ôn nhu nhìn nàng nữa.
“ Vương gia tới mau xem có đáng yêu không?” Nàng liền ôm cục bông nhỏ lại gần.
“ Rất đáng yêu là đại ca tặng sao?” Mạc Ảnh Quân cũng rất phối hợp khen một câu.
“ Đúng vậy, ta muốn đặt cho nó một cái tên nó đáng yêu như vậy gọi là Khanh Khanh đi! Lấy họ của chàng sau này ngươi sẽ gọi là Mạc Khanh Khanh có vui không?” Hứa Quân Dao thấy nó kêu gào phản đối nhưng không có tác dụng và bạn nhỏ Khanh Khanh đã ra đời.
Thời Vân Triệt giật khoé miệng, nó là sói đó có thể đặt cái tên khác không hơn nữa vì cái gì mà theo họ Mạc Ảnh Quân, đúng là con gái lớn không giữ được mà, nhìn hai người kia vui vẻ càng thấy lòng như bị đâm một nhát vậy.
“ Đại ca có muốn ở lại dùng cơm trưa không, ta kêu người chuẩn bị!” Mạc Ảnh Quân không biết từ bao giờ đã thay đổi cách xưng hô từ Vân Triệt huynh thành đại ca.
“ Thôi khỏi ta liền trở về cùng phụ mẫu dùng cơm! Dao Nhi đại ca về trước nhé hôm khác lại tới chơi với muội.” Ở lại với ngươi tình cảm với muội muội ta sao? Còn nữa ai là đại ca của ngươi chứ.
“ Vâng đại ca về nhé.”
“ Ta tiễn đại ca!” Mạc Ảnh Quân tiến lên trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...