Kiều Phi Bị Tráo Đổi

Sau gần một tháng Mạc Ảnh Quân về kinh, Thời Khiêm đem theo thê tử từ cửa sau vào cung. Thời Vân Triệt là người dẫn đường, Thời Vân Triệt và mẫu thân một năm không gặp, mẫu tử gặp nhau liền rơi nước mắt. Thời Vân Triệt không có mấy khi xa nhà lâu như vậy, hắn là người trọng tình cảm, đối với Thời Vân Triệt mà nói không có gì quan trọng hơn gia đình. Vậy nên khi để hắn lựa chọn giữa ước mơ làm đại tướng quân và an nguy cho toàn gia đình, hắn đã không do dự mà chọn gia đình. Lần này ra trận hoàn toàn là ngoài ý muốn nhưng hiện tại cũng không ai có khả năng uy hiếp tới an nguy của nhà hắn nữa. Chỉ có điều muội muội hắn lại….

“ Triệt nhi con gầy đi rồi! Bên ngoài vất vả, đợi khi về nhà mẫu thân làm đồ ăn ngon cho con!”

“ Mẫu thân con không vất vả, người vất vả là muội muội!” Nhắc tới Hứa Quân Dao, cả nhà ba người đều im lặng. Từ thị lặng lẽ lau nước mắt. “ Đều tại chúng ta, Mạc Phong Tức tên súc sinh đó lấy ta và mẫu thân ra đe dọa muội muội con không thể phản kháng mới phải nghe theo hắn!” Thời Khiêm chỉ hận ngày đó bị giữ lại trong cung không quyết liệt một chút, làm hại con gái vì cứu ông mà rơi vào hang sói, bây giờ rơi vào tình cảnh này. Thời Khiêm ngày ngày trước khi ngủ đều tự trách rất lâu.


“ Chuyện này cũng không thể trách người, con chỉ hận không thể chém chết hắn! Nhưng Vương gia lại không cho con làm vậy!” Thời Vân Triệt tức giận nắm chặt tay tới gân tay nổi hết lên. Hôm trước Thời Vân Triệt tới tìm Mạc Phong Tức, Mạc Ảnh Quân cũng không ngăn cản nhưng khi Thời Vân Triệt đánh Mạc Phong Tức tới cả người đầy vết thương thị vệ liền ngăn lại.

Thời Vân Triệt nhắc tới chuyện này, Thời Khiêm liền nghiêm túc. “ Vân Triệt Vương gia làm như thế là tốt cho con! Mạc Phong Tức tuy giờ bị phế nhưng vẫn là dòng máu Hoàng thất nếu con giết hắn sẽ là trọng tội.” Trên thực tế Thời Vân Triệt đánh Mạc Phong Tức đã là quá phận.

“Con biết nhưng con không nhịn được!” Không nhịn được nhìn kẻ hại người nhà hắn sống thảnh thơi, muội muội hắn đã phải chịu nỗi đau thể xác lẫn tinh thần, Mạc Phong Tức dựa vào đâu mà có thể hoàn hảo sống qua ngày cơ chứ.


Thời Khiêm rơi vào trầm tư, con gái không khỏe Vương gia nổi giận bắt nhốt Mạc Phong Tức. Còn khống chế cả kinh thành. Thời Khiêm nghiêm trọng hỏi “Con ở gần Vương gia, ngài có nói với con tiếp theo ngài định làm gì không?”

Thời Vân Triệt lắc đầu, Mạc Ảnh Quân từ lúc ra lệnh công thành tới giờ thì không có thêm gì cả. Gần đây trừ lúc tới thăm Hứa Quân Dao thì hai người cũng không đụng mặt. Thời Khiêm biết không thể hỏi thêm gì liền im lặng. Thời Khiêm biết Thời Vân Triệt suy nghĩ đơn giản, không biết được sự quan trọng trong việc này. Mạc Ảnh Quân làm việc cổ quái, Thời Khiêm có cảm giác hắn không muốn làm gì cả, đối với đất nước này cũng không có mong muốn gì hết. Đối với một quốc gia mà nói đây không phải là chuyện tốt lành gì.

Tới Thanh Anh cung, cảnh tượng vẫn vậy Mạc Ảnh Quân ngồi bên cạnh giường nắm tay trông chừng nàng. Hứa Quân Dao nằm trên giường lớn không động đậy, vẻ mặt an tĩnh như đang ngủ, hơi thở vẫn còn nhưng không có dấu hiệu của sự sống. Từ thị vừa thấy liền khóc, ôm lấy nàng khóc tới thương tâm, Thời Khiêm đỏ mắt quay mặt đi. Con gái từ nhỏ là người hoạt bát, nay lại nằm im bất động như vậy ai mà không đau lòng cơ chứ. Hình ảnh của Mạc Ảnh Quân cũng khiến cho phu thế Thời Khiêm cảm động không thôi, hắn có thể vì nàng mà làm tới như vậy, con gái là người có phúc. Nhưng không biết trời có muốn cho nàng tiếp tục hưởng phước hay không….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận