Viện chính nghe thế, bật dậy khỏi ghế chạy tới, trên đường vấp té nhào cũng không quản lổm xổm bò dậy. Nếu không cứu được Vương phi thì mạng cũng không còn, chút thương tích này có đáng là gì? Viện chính cứ nghĩ tìm được cách cứu nàng nhưng không ngờ, thứ thái y kia tìm được là một bí tịch xưa, ở đó có một người cũng giống như Hứa Quân Dao, còn thở nhưng lại không có dấu hiệu sự sống. Viện chính trên mặt lộ rõ sự bàng hoàng và lo lắng, chuyện này căn bản là thần thoại không ai minh chứng nó có thật, nói ra chưa chắc đã có người tin. Trùng hợp thay hiện giờ nó lại là điều hợp lý nhất, giải thích cho tình trạng của Hứa Quân Dao.
Viện Chính cắn răng đem bí tịch tìm tới Mạc Ảnh Quân, hy vọng sau khi hắn xem xong có thể không cố chấp bắt ông cứu sống nàng. Viện Chính đem bí tịch tới Ngọc Thanh Cung, vừa hay đụng mặt Thái Hậu đi tới.
“Thái Hậu vạn phúc kim an!”
Thái Hậu không thèm để ý viện chính, bà không bị nhốt như các cung phi khác, Thái Hậu từ đêm qua đã không thể chợp mắt cho người gọi Mạc Ảnh Quân tới hắn không tới. Cho người thăm dò tình hình của Hứa Quân Dao lại không hỏi thăm được gì, tới sáng sớm đã không thể nhịn được phải đến tận nơi gặp mặt Mạc Ảnh Quân. Thái hậu muốn hỏi xem Mạc Ảnh Quân rốt cuộc muốn làm gì?
“Hồi thái hậu, Vương gia mới người vào trong. Viện chính đại nhân dừng bước, Vương gia sẽ triệu kiến đại nhân sau!”
Mạc Xuyên ra dấu mời, đưa Thái hậu vào trong, tiền điện Mạc Ảnh Quân ngồi ở bàn trà không có ý định đứng dậy hành lễ với Thái hậu. Hắn chỉ nhàn nhạt kêu một tiếng: “ Thái hậu tìm Bản vương có chuyện gì?”
“Thái độ này của con là sao? Ai gia vì sao tìm tới đây, còn còn không biết sao?”
Mạc Ảnh Quân từ chối trả lời, hắn không mời Thái Hậu ngồi cũng không kêu người dâng trà, nhìn thái hậu bằng ánh mắt không có nhiệt độ. Hắn nhướng mày biểu thị, nếu không có gì để nói thì mời đi cho.
Thái hậu tức tới ôm ngực loạng choạng, bà run rẩy chỉ tay về phía hắn: “Nghịch tử, con rốt cuộc muốn làm tới mức nào chứ! Chỉ vì một nữ nhân mà làm thiên hạ náo loạn, một Hoàng đế tạo phản còn mang danh tạo phản vì một nữ nhân, con nghĩ hay ho lắm sao?”
Trái ngược với thái độ của Thái hậu, Mạc Ảnh Quân nhếch miệng cười: “ Bản vương không phải học theo Thái hậu sao?”
“Con…” Thái hậu không hiểu ý hắn, mất vài giây Thái hậu đột nhiên nghĩ tới chuyện năm đó.
“ Ngươi vì một vị trí mà đánh đổi ân nhân, đánh đổi tình tỷ muội, đánh đổi tất cả, ngươi cạn tình cạn nghĩa đẩy Tiêu gia vào vạn kiếp bất phục, mang nỗi ô nhục hơn 13 năm! Ngươi không quên chứ!”
Mạc Ảnh Quân nắm chặt tay lại ly trà không chịu nổi áp lực của hắn lập tức vỡ vụn. “ Mạc Ảnh Quân ta hơn 13 năm qua ngu xuẩn coi kẻ thù như người thân, ngươi giết mẹ ta, hại Tiêu gia, Thái hậu đêm ngươi nằm có yên giấc không? Bản vương học theo ngươi bỏ tất cả vì mục tiêu của mình, chỉ khác là bản vương vì thê tử kết tóc, vì nàng cho dù hủy đi cả thiên hạ thì có làm sao? Ta và ngươi không giống nhau, ngươi vì cao sang phú quý vứt bỏ nghĩa tình, còn ta sẽ vì nàng mà khiến cho tất cả các ngươi sống không bằng chết!”
“Con…con…làm sao con lại biết!” Thái hậu trợn tròn mắt, người biết về bí mật này trên cơ bản đều đã chết rồi, Hoàng đế chắc chắn không đem chuyện này nói ra, vậy là ai?
Nếu không phải trải qua việc của Hứa Quân Dao khiến Mạc Ảnh Quân đã chai lì cảm xúc nhất thời, thì bây giờ Mạc Ảnh Quân có lẽ không thể giữ được bình tĩnh như vậy. Hắn đứng dậy quay lưng đi vào phòng với nàng: “ Mạc Thất, Hàn Anh đích thân đưa Thái hậu về Thọ Khang Cung. Không có lệnh của Bản vương, ai giám ra ngoài giết bất luận tội!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...