Kiều Phi Bị Tráo Đổi

“ Trẫm đã nói không được làm nàng đau! Đám người này phải tru di cửu tộc thôi!” Mạc Phong Tức nắm chặt cổ chân nàng, mặc nàng giãy giụa chửi bới, Mạc Phong Tức vác nàng trên vai đặt nàng trên ghế Quý phi.

Sau đó khống chế tay chân nàng: “ Nàng biết không? Trẫm đã định nhẹ nhàng nói chuyện với nàng, thuận theo ý nàng rồi! Nhưng tại sao nàng cứ phải nhắc tới Mạc Ảnh Quân cơ chứ!” Mạc Phong Tức vén gọn mấy sợi tóc tán lạn trên mặt nàng, nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt xinh đẹp ấy, nhưng Hứa Quân Dao không hợp tác, quay mặt đi làm hắn không được như ý.

Mạc Phong Tức nắm chặt cằm Hứa Quân Dao bắt nàng đối diện với hắn, tay hắn đưa lên, lúc này Đông Ca đạp cửa xông vào. Mạc Phong Tức hét lên tiếng giận dữ: “ Lũ phế vật! Một nữ nhân cũng không giữ nổi!”

Hứa Quân Dao nhân lúc Mạc Phong Tức phân tâm, nàng dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra chạy tới ôm lấy Đông Ca đang bị binh sĩ ép xuống sàn nhà. “ Đông Ca!” Hứa Quân Dao chạy tới ôm lấy Đông Ca, khóc nức nở: “ Đông Ca em tỉnh lại, tỉnh lại, đừng ngủ ta xin em đừng có ngủ mà!” Hứa Quân Dao vừa ôm Đông Ca vừa khóc. “ Mạc Phong Tức ngươi không sợ trời phạt sao?”

“ Nửa canh giờ trước lừa nàng tới đây, Trẫm đã không sợ rồi!” Mạc Phong Tức kéo nàng ra khỏi Đông Ca: “ Đem nàng ta ra ngoài, không được để chết người!”


“ Không! Đông Ca… Mạc Phong Tức ngươi buông ta ra…”

Đông Ca dùng chút sức cuối cùng nắm lấy váy của Hứa Quân Dao, máu của Đông Ca lưu lại một vệt dài trên váy nàng, ánh mắt bất lực ấy của Đông Ca, khiến Hứa Quân Dao cả nửa đời sau này cũng chẳng quên được. Đông Ca đến tận lúc bị lôi kéo lê lết xuống dưới vẫn ngước mắt ra ngoài, chờ Mạc Xuyên hay ảnh vệ của Vương phủ tới. Đông Ca không thể nhắm mắt dù cho cơn đau lan khắp cả cơ thể, Đông Ca tự nhủ không thể cứ như vậy mà chết, nhịn một chút chủ tử bình yên được cứu ra mới có thể chết. Tiếc nuối lớn nhất là chưa thắng được Dung Nhất, tên tử sĩ đó.

“ Ả nữ nhân này sắp chết rồi, vẫn làm cho chúng ta bị mắng!” Tên binh sĩ kia vừa nói vừa đá vào người Đông Ca, hắn dơ cao chuôi dáo hướng nàng đập tới.

*Keng…Keng* Dáo trên tay binh sĩ bị ám khí đánh rơi xuống, đám binh sĩ lập tức nhìn xung quanh, chỉ thấy một bầu trời đen tối, cùng tiếng gió xào xạc. “ Có kẻ đột nhập, mau chóng báo cho Trần thống lĩnh!” Trích Tích Lâu nằm ở góc Hoàng cung từ lâu đã bỏ hoang, gần đây mới tu sửa lại vẫn là nơi vắng vẻ không có thị vệ canh trừng. Nếu không phải là như vậy thì bọn họ cũng khó mà thâm nhập vào nhanh như vậy. Mạc Phong Tức có bố trí ảnh vệ nhưng số lượng không nhiều, hắn nghĩ quá đơn giản chỉ cần bố trí ở bên ngoài là được.


Đám binh sĩ còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng gió xẹt qua tai sau đó lần lượt ngã xuống, binh sĩ chỉ vừa kịp cảm nhận vết thương trên cổ đã ngã xuống.

Khuôn mặt Dung Nhất phản chiếu trong đôi mắt yếu ớt của Đông Ca, Dung Nhất đỡ Đông Ca dậy: “ Đông cô nương… còn chịu được không?” Làm tử sĩ đã lâu nhưng khi nhìn thấy một thân đầy vết thương của Đông Ca vẫn khiến Dung Nhất rùng mình, còn có một chút thương xót.

Đông Ca thều thào nói: “ Cứu…cứu…Vương phi…Vương phi ở trên đó….” Đông Ca lấy chút sức lực cuối cùng nắm lấy tay tay Dung Nhất, ánh mắt yếu ớt khẩn thiết cầu xin.

“Ta biết rồi! Dung Bát, đệ ở đây với Đông Ca! Dung Thất theo ta lên trên!”

Dung Thất gật đầu hai người chưa kịp đi thì xung quanh viện binh đã tới: “ Không xong rồi, Đại ca viện binh tới rồi!”

“ Các người là ai? Lại dám xông vào Hoàng cung làm loạn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận