Bên trong Đông Ca bị nhấn xuống dưới sàn, căm phẫn nhìn lên cánh cửa trước mặt, bên trong còn có tiếng hét của Hứa Quân Dao. Đông Ca liều mình vùng vẫy, nàng ta đã phát tín hiệu rất nhanh Mạc Xuyên sẽ dẫn người tới, nàng chỉ cần giúp Vương phi cầm cự đến lúc đó. Đông Ca hét một tiếng dùng hết sức vùng dậy, xoẹt một đường, hai kẻ ấn nàng ta ngã xuống. Mấy tên ở dưới chạy lên, Đông Ca đạp hai thi thể lăn xuống chặn đường, lợi dụng thời cơ đạp cửa xông vào. Cửa làm quá chắc chắn Đông Ca lại mất sức quá nhiều, mãi cũng không thể làm cửa mở ra.
Bên trong Hứa Quân Dao bị Mạc Phong Tức đè lên ghế quý phi, hắn vuốt ve khuôn mặt nàng: “ Quân Dao, nàng biết Trẫm chờ ngày này lâu lắm rồi không? Trẫm bây giờ là Thiên tử, một mực yêu nàng, sủng nàng! Nàng còn không muốn thuận theo Trẫm sao?”
“ Ta phi! Mạc Phong Tức đồ đê tiện, vô liêm sỉ! Ta thà chết cũng không theo ngươi! Buông ta ra.”
“ Nàng biết không bây giờ nàng muốn chết cũng không được, nha đầu kia của nàng có thể cầm cự bao lâu! Có thể chống lại thiên binh vạn mã sao….”
Mạc Phong Tức vừa dứt lời Đông Ca đã phá được cửa xông vào: “ Vương phi…” Nhưng còn chưa kịp xông tới, đã bị quân lính phía sau đánh gục, Đông Ca đã mất sức quá nhiều, không thể chống trả.
“ Đông Ca!” Hứa Quân Dao vùng vẫy thoát khỏi Mạc Phong Tức, Mạc Phong Tức cũng không ngăn nàng. Hứa Quân Dao chạy tới ôm lấy Đông Ca, khóc nức nở: “ Đông Ca em tỉnh lại, tỉnh lại, đừng ngủ ta xin em đừng có ngủ mà!” Hứa Quân Dao vừa ôm Đông Ca vừa khóc. “ Mạc Phong Tức ngươi không sợ trời phạt sao?”
“ Nửa canh giờ trước lừa nàng tới đây, Trẫm đã không sợ rồi!”
Hứa Quân Dao nhớ nửa canh giờ trước. Nàng gắng gượng ở điện Kính Minh một ngày mãi mới tới tối, Hứa Quân Dao mệt mỏi vừa trở về Hiên Vịnh Cung. Đông Ca đi theo nàng vào trong, đóng kín cửa, xác nhận không có ai nghe lén mới nói: “ Vương phi, gần đây trong cung tăng cường phòng bị, số lượng thủ vệ tăng lên rất nhiều! Ngoài ra còn có một số tử sĩ ẩn nấp trong bóng tối. Mạc Xuyên huynh đã thăm dò mấy lần cũng không thể xông vào hoàng cung.”
“ Ừ, kêu hắn nhẫn nhịn một chút! Chúng ta trong cung cũng không có đại sự gì. Đừng để ai nắm thóp!”
“ Vâng, Vương gia có gửi tin tới….”
Đông Ca còn chưa nói hết câu bên ngoài Xuân Đào đã thông báo: “ Vương phi, Thất Vương phi tới.”
Hứa Quân Dao chỉnh trang lại ra ngoài, để gầy dựng hình tượng, Thời Tịnh Kỳ cố ý trang điểm cho mình nhợt nhạt đi. Còn mặc tang phục, Hứa Quân Dao thầm cảm thân nếu gặp trong đêm nàng còn tưởng là gặp quỷ mất. Thời Tịnh Kỳ cũng không vòng vo, nàng ta muốn nàng cùng tới Trích Tích Lâu, nơi đó có một đồ vật của Hoàng đế để lại, quốc sư có nói nếu không để Hoàng đế nhập niệm cùng thứ đồ này sẽ không thể an lòng.
“ Tại sao lại là ta và ngươi mà không phải ai khác?” Hứa Quân Dao hồ nghi, lý do méo mó vẹo vọ này cũng muốn đem ra lừa nàng.
“ Vì cần hai người con dâu của phụ hoàng đi lấy nhưng hiện tại chỉ còn cháu dâu ở đây, Ngũ hoàng tẩu vẫn còn chưa tới, quốc sư nói để người đi cũng được!”
Hứa Quân Dao đương nhiên không tin cũng không chịu đi theo. Hứa Quân Dao hạ lệnh tiễn khác thì Thời Tịnh Kỳ lại cười: “ Tiểu hoàng thẩm còn nhớ không, tam thúc vẫn còn ở trong cung, theo lý nửa canh giờ nữa tam thúc sẽ được về nhưng nếu chưa lấy được di vật thì không biết sẽ kéo dài bao lâu nữa đấy!”
“ Ngươi!” Lại là uy hiếp, phu thê Mạc Phong Tức thật sự rất thích uy hiếp nàng. Nhưng họ lại rất đúng khi Hứa Quân Dao là người sống thiên về tình cảm, phu phụ Thời Khiêm lại rất thương nàng, nàng rất sợ họ gặp nguy hiểm.
Thời Tịnh Kỳ vuốt vạt áo đứng dậy: “ Cháu dâu đi trước một bước, nếu người muốn đi thì nhớ nhanh một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...