Kiều Nương Xuân Khuê

Editor: Trà Xanh

Bản thân Sơ Cẩm bằng lòng gả cho Lư Tuấn, Lư gia cũng rất phù hợp với nữ nhi, Triệu Yến Bình không có lý do gì để phản đối.

Hắn chỉ không hiểu, làm thế nào hai đứa nhỏ lại đột nhiên thích nhau.

A Kiều đã nghe nữ nhi tâm sự về Lư Tuấn, tươi cười kể cho trượng phu.

Triệu Yến Bình có tâm trạng phức tạp, không ngờ tiểu tử Lư Tuấn kia có thể nói lời ngon tiếng ngọt như vậy.

A Kiều vui mừng nói “Đây là thanh mai trúc mã đó, khi còn nhỏ chỉ biết tranh giành chơi đùa, trưởng thành thì thông suốt, nhìn vừa mắt ngay lập tức, chàng xem Lư Tuấn kìa, nói rằng không biết Sơ Cẩm thích món quà gì, nhưng lại hiểu rõ Sơ Cẩm thích làm gì, nếu là người không quen thuộc, làm sao có thể hiểu Sơ Cẩm như thế?”

Triệu Yến Bình nói “Chỉ sợ hắn nhìn thấy Sơ Cẩm lớn lên xinh đẹp, nhất thời mê sắc, đến khi thành hôn, nhiệt tình sẽ phai nhạt.”

A Kiều không muốn nghe, trừng mắt với hắn “Chúng ta chứng kiến sự trưởng thành của Tuấn nhi, là con cháu của ân sư chàng, chàng nghi ngờ hắn thì chàng chọn một người không thích vẻ đẹp của Sơ Cẩm cho ta đi!”

Triệu Yến Bình không chọn được ai, không phải hắn thật sự nghi ngờ Lư Tuấn, nhưng mà, mình chỉ có một nữ nhi, Triệu Yến Bình không tránh khỏi đủ loại lo lắng.

A Kiều rất yên tâm, chẳng quan tâm hắn, nàng xoay người chìm vào giấc ngủ.

Triệu Yến Bình lót hai tay ra sau đầu, từ từ nghĩ thông suốt.

Hắn không hoàn toàn yên tâm khi chọn hậu sinh nào làm con rể, dù sao cũng hiểu rõ Lư Tuấn, nếu nữ nhi thích, vậy cuộc hôn nhân này, tương lai nếu Lư Tuấn dám làm nữ nhi bị uất ức, vậy thì hòa li, hắn đón nữ nhi về, hoặc là tìm một người khác, hoặc là tự mình nuôi nữ nhi cả đời.

Tóm lại nữ nhi có hắn, có A Kiều, có các ca ca che chở, xảy ra chuyện gì cũng không sợ.

Hai vợ chồng thương lượng xong, A Kiều nhắn tin cho Mai thị.

Mai thị tươi cười báo tin vui cho nhi tử.


Lư Tuấn choáng váng tại chỗ, Sơ Cẩm đồng ý?

“Nương, đây là sự thật? Sơ Cẩm bằng lòng hay là Triệu đại nhân đồng ý thay nàng bất kể ý của Sơ Cẩm?”

Nhớ lại phản ứng của Sơ Cẩm, Lư Tuấn nhíu hàng mày kiếm, tuy hắn thích Sơ Cẩm, nhưng nếu Sơ Cẩm bị ép buộc, hắn không muốn ép nàng.

Mai thị cảm thấy đứa con trai này thật sự không cứu nổi, thở dài phân tích “Sao con không động não nhiều chút? Sơ Cẩm là bảo bối của Triệu gia, ngay cả tằng tổ phụ của con cũng thương nàng vô cùng, làm sao bá phụ và bá mẫu có thể để nữ nhi của mình phải uất ức? Chắc chắn Sơ Cẩm đã gật đầu, con ngốc lắm!”

Lư Tuấn vẫn không thể tin được “Nàng thật sự thích con, vì sao con đưa nàng bộ vòng ngọc mà nàng không nhận? Con hỏi nàng có muốn gả cho con hay không, nàng cũng không trả lời?”

Mai thị càng ghét bỏ nhi tử ruột “Đó là vì Sơ Cẩm hiểu chuyện hơn con, tiểu cô nương da mặt mỏng, làm sao có thể dễ dàng nhận quà của ngoại nam? Càng không cần nói đến chuyện gặp mặt nhận lời con, thiệt tình, ta không nói chuyện với con nữa, tằng tổ phụ của con nổi tiếng như vậy, cha con cũng là Trạng Nguyên, tại sao lại sinh kẻ ngốc như con!”

Lư Tuấn cào đầu, giải oan cho bản thân “Có lẽ con giống người, hoặc là giống tổ phụ!”

Mai thị trợn mắt “To gan, dám chê tổ phụ của con!”

Lư Tuấn nhếch miệng cười “Không phải con chê tổ phụ, vừa nãy người chỉ khen tằng tổ phụ và cha con, chẳng phải có ý nói tổ phụ không đủ thông minh hay sao?”

Mai thị không nói gì, trực tiếp đứng lên muốn đánh nhi tử, làm sao có thể nói bậy những lời thế này, truyền tới tai cha chồng thì làm sao không tức giận đến hộc máu?

Lư Tuấn không ngoan ngoãn chịu bị đánh, cười lớn chạy ra ngoài.

Thiếu niên lang có đôi chân dài, chạy trốn rất nhanh, trong chớp mắt đã bỏ rơi mẫu thân, chạy một mạch ra khỏi cửa viện, xuýt nữa đụng phải đệ đệ Lư Nghi tới thỉnh an mẫu thân.

Lư Tuấn vui quá, ôm đệ đệ và xoa đầu đệ đệ thật mạnh.

Lư Nghi tức điên lên, hắn đã bao nhiêu tuổi rồi mà ca ca còn coi hắn như tiểu hài tử?

“Ca nổi điên à!” Lư Nghi cố đẩy huynh trưởng ra.


Lư Tuấn cười nói “Chờ xem, đệ sắp có tẩu tử!”

Nói xong, Lư Tuấn vui vẻ xoay người rời đi.

Lư Nghi hứ ca ca, còn tẩu tử, cô nương nhà ai gả cho ca ca thật là xui xẻo!

Ghét bỏ thì ghét bỏ, sau đó nhìn thấy mẫu thân, Lư Nghi vẫn tò mò hỏi tẩu tử tương lai là ai.

Mai thị cười nói “Sơ Cẩm đó, hai ngày nay nương nhờ bà mối đến Triệu gia cầu hôn, sau này Sơ Cẩm là tẩu tử của con, con không được vô lễ đối với nàng, nếu không ca ca đánh con thì nương không nói chuyện giúp con được đâu.”

Lư Nghi……

Ca ca cưới Sơ Cẩm, như vậy ca ca quá có phước hay là Sơ Cẩm quá xui xẻo?

Hài tử bằng lòng, trưởng bối hai nhà cũng hài lòng, hôn sự này được quyết định một cách thuận lợi, nhưng Sơ Cẩm còn nhỏ, hiện tại chỉ đính hôn, đợi khi Sơ Cẩm cập kê mới suy nghĩ ngày kết hôn.

Thời điểm bà mối qua lại giữa hai nhà, Mạnh Chiêu tham gia thi viện năm nay, thi vào tháng tư, tháng 5 có kết quả, Mạnh Chiêu 17 tuổi đứng đầu danh sách tú tài ở kinh thành.

Triệu Yến Bình và A Kiều rất vui, mở tiệc mời bạn bè và bà con tới nhà ăn tiệc.

Cô mẫu Mạnh thị của A Kiều cũng rất vui mừng, tuy Mạnh Chiêu không phải là máu mủ chân chính của Mạnh gia, nhưng A Kiều vẫn luôn coi Mạnh Chiêu là hài tử ruột, Mạnh Chiêu đã được ghi tên vào gia phả của Mạnh gia, chính thức là người của Mạnh gia. Mạnh gia là dòng dõi thư hương, ca ca vốn có thể có tương lai rực rỡ, bởi vì bị bà liên lụy mới mất sớm, hiện giờ Mạnh Chiêu cũng dấn thân vào con đường thi cử, có tương lai đầy hứa hẹn, Mạnh gia cuối cùng cũng có người thừa kế.

Lư Tuấn và Mạnh Chiêu cùng tuổi, trong lúc Mạnh Chiêu chịu tang, Lư Tuấn đã thi đậu tú tài về võ, nhưng hắn còn nhỏ tuổi, sức lực không bằng một số thanh niên hơn hai mươi tuổi nên không lấy được thành tích đầu bảng. Sau khi hắn còn nhỏ tuổi mà đã đậu tú tài về võ, Lư thái công yêu cầu tằng tôn tiếp tục luyện võ nghệ và đọc nhiều sách hơn, đợi lớn tuổi hơn thì tham gia kỳ thi mùa thu.

Kỳ thi mùa thu cho văn và võ được tiến hành cùng lúc, mùa thu năm thứ hai, hai thiếu niên 18 tuổi cùng vào trường thi.


Thành tích được công bố, Mạnh Chiêu vẫn là cử nhân đứng đầu Giải Nguyên, tuy Lư Tuấn không dành được vị trí thứ nhất nhưng cũng nằm trong số những người xuất sắc.

Lúc này Mai thị đã bàn bạc với A Kiều, để Lư Tuấn tập trung chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau, khi có kết quả của kỳ thi mùa xuân, Quốc công phủ sẽ đến ngõ Cát Tường đón dâu, nếu năm nay thành hôn, e rằng thiếu niên ham vui sẽ ít luyện võ.

A Kiều đã coi Lư Tuấn như con rể, đương nhiên hy vọng Lư Tuấn có thành tích tốt trong kỳ thi mùa xuân, hơn nữa có thể giữ được nữ nhi lâu hơn, nàng và Triệu Yến Bình đều rất vui.

Lư Tuấn luôn mong sớm được thành hôn, bởi vì từ ngày hôn ước được lập ra, hắn chưa được gặp Sơ Cẩm.

Biết được trưởng bối hai bên hoãn hôn kỳ nửa năm vì kỳ thi võ vào mùa xuân, Lư Tuấn vừa thất vọng vừa âm thầm thề rằng, nhất định phải có thành tích tốt trong kỳ thi mùa xuân, đến lúc đó hạnh phúc nhân đôi, Sơ Cẩm cũng tự hào!

Kể từ đó, Mạnh Chiêu ở nhà yên tâm đọc sách, Lư Tuấn cũng chăm chỉ luyện võ ở võ trường của Quốc công phủ.

Lư thái công vẫn không muốn tằng tôn làm vũ phu thô lỗ, mỗi ngày dành hai canh giờ giảng bài cho tằng tôn, buổi sáng ông dạy, dạy tằng tôn có cái nhìn sâu sắc và biết suy đoán, buổi chiều Lư đại nhân dạy, dạy tằng tôn chiến thuật trong binh pháp. Lư thái công, Lư đại nhân đều là tiến sĩ hai bảng, xứng đáng với danh tiếng học rộng hiểu nhiều, Lư Tuấn cũng không còn là cậu bé nghịch ngợm, biết những kỹ năng này có thể giúp hắn ổn định hơn trong quan trường nên đã học rất cẩn thận.

Đông đi xuân tới, cuối tháng hai, kỳ thi mùa xuân được tổ chức theo lịch trình.

Năm nay, Mạnh Chiêu và Lư Tuấn mười chín tuổi, một người tuấn tú nhã nhặn như trúc, một người mạnh mẽ, gọi họ là thiếu niên lang thì không còn thích hợp nữa.

Trong sự mong đợi của các trưởng bối hai nhà, đôi bạn tốt tươi cười bước vào trường thi.

Kết quả được công bố vào cuối tháng ba, Mạnh Chiêu được Tuyên Hoà đế khâm điểm là Thám Hoa lang, thụ phong biên tu chính thất phẩm của Hàn Lâm Viện, Lư Tuấn là Trạng Nguyên Võ, thụ phong ngự tiền thị vệ nhất đẳng chính tứ phẩm.

Bọn nhỏ ưu tú như thế, hai nhà Lư, Triệu đều rạng rỡ vui mừng, hơn nữa hai nhà đã sớm đính hôn, các bá tánh đều bàn tán say sưa về ba chuyện vui của hai phủ.

Chuyện vui thứ ba đương nhiên là hôn sự của Lư Tuấn và Sơ Cẩm, hôn lễ sẽ được tổ chức vào cuối tháng tư.

Sơ Cẩm mười sáu tuổi, xinh đẹp quyến rũ động lòng người, có phong thái của A Kiều năm xưa, nhưng A Kiều mười sáu tuổi là cô nương không cha không mẹ, gia đình Cậu cũng không thích, yếu ớt như lục bình, nhìn thấy mà thương. Còn Sơ Cẩm, từ nhỏ đã được cha mẹ và bà con che chở như báu vật, đoan trang nhưng không mất sự hoạt bát, xinh đẹp nhưng có chút hào khí, thoáng nhìn không giống dễ bị bắt nạt.

Trước hôn lễ một ngày, Triệu gia mở tiệc chiêu đãi bạn bè và bà con để nữ nhi thêm rạng rỡ.

Cả nhà Đoan Vương và Ninh Vương đều tới, còn dẫn theo Vĩnh Gia công chúa trong cung.

Vĩnh Gia công chúa cùng tuổi với Sơ Cẩm, vì nàng là công chúa duy nhất của Tuyên Hoà đế nên Tuyên Hoà đế cưng nữ nhi như châu như ngọc, tạm thời chưa có ý định tuyển phò mã cho công chúa. Vĩnh Gia công chúa cũng không có suy nghĩ đó, đối với nàng, gả chồng có nghĩa là chen chúc trên giường với một nam nhân xa lạ, công chúa điện hạ tôn quý không muốn bản thân bị uất ức, trừ khi gặp được nam nhân mà nàng thực sự thích.


Sau khi xuống xe ngựa, Vĩnh Gia công chúa đi theo trưởng tẩu Tiết Ninh vào bên trong.

Hai vợ chồng Triệu Yến Bình và A Kiều đang đãi khách bên trong, phái Mạnh Chiêu và Triệu Phưởng đón khách trước cửa.

Bởi vì đều là người thân và bạn bè thường gặp, Mạnh Chiêu đều nhận ra, chỉ có Vĩnh Gia công chúa coi như tương đối lạ mặt, nhưng đánh giá trang phục của nàng có thể đoán được thân phận của nàng.

“Vi thần bái kiến công chúa.” Mạnh Chiêu cung kính nói.

Vui mừng trong ngày muội muội xuất giá, hôm nay Mạnh Chiêu mặc áo gấm cổ tròn màu đỏ thẫm, thắt lưng bằng ngọc màu đen, dáng người cao ráo, vai rộng eo thon. Lại nhìn khuôn mặt hắn, làn da trắng như ngọc, lông mày dài, mắt phượng, tướng mạo vốn rất xuất sắc nhưng nét mặt ôn hòa, hướng nội, nếu không đến gần, người khác có lẽ không chú ý đến hắn.

Vĩnh Gia công chúa tò mò nhìn Mạnh Chiêu, trên đời này còn có nam nhân với khí độ như thế, rõ ràng đẹp như ngọc nhưng lại tự che giấu sự sắc sảo và tài hoa?

“Muội muội, đây là đại biểu ca của muội, trước kia lúc muội tới thì hắn đi học ở trường cho nên chưa từng gặp.” Tiết Ninh thấy Vĩnh Gia công chúa nhìn chằm chằm Mạnh Chiêu, mỉm cười giải thích.

Vĩnh Gia công chúa lại nói “Ta đã gặp, năm cậu mợ mới về lại kinh thành có vào cung thỉnh an, đại biểu ca cũng đi, nhưng năm đó đại biểu ca không giống như vầy.”

Tiết Ninh ngẫm nghĩ, năm đó Mạnh Chiêu mới mười sáu tuổi, hiện giờ mười chín, đây là thời điểm thiếu niên lang phát triển mạnh về chiều cao, ngoại hình cũng thay đổi đáng kể, mặt tròn lúc thiếu niên có thể sẽ biến thành mặt dài, góc cạnh rõ ràng, Vĩnh Gia công chúa cảm thấy Mạnh Chiêu khác hẳn là chuyện hết sức bình thường.

“Đã ba năm trôi qua, đương nhiên khác rồi, muội muội cũng trở thành đại cô nương phải không?” Tiết Ninh cười nói, một tay nâng Mạnh Chiêu dậy.

Vương phi và công chúa nhận xét về bộ dạng của hắn, Mạnh Chiêu vẫn luôn rũ mắt, chưa từng thất lễ nhìn trộm.

“Vào đi.”

Đoan Vương lên tiếng, còn giơ tay vỗ vai Mạnh Chiêu và Triệu Phưởng tỏ vẻ thân thiết.

Đoàn người nói nói cười cười đi vào.

Khi chuẩn bị bước vào cửa thuỳ hoa, Vĩnh Gia công chúa lơ đãng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bên mặt của Mạnh Chiêu.

—-

Biên tu: là một chức quan thuộc Hàn Lâm viện, phụ trách biên chép quốc sử


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui