Kiều Nương Xuân Khuê

Editor: Trà Xanh

Tiểu phu thê trẻ mới nếm thử mùi vị tình yêu, vừa tân hôn xong, khi Tiêu Luyện đi cùng Tiết Ninh hồi môn, đối mặt với nhạc mẫu rất hào hoa phong nhã.

Mạnh thị vui mừng, nhưng chỉ là tạm thời.

Triệu Hương Vân là nữ tử duy nhất xung quanh bà gả vào hoàng gia, Mạnh thị đứng ngoài nhìn thấy Liễu thị lo lắng cho nữ nhi, trong lòng bà cũng hụt hẫng theo. Bây giờ đến lượt nữ nhi của bà, Mạnh thị lo lắng nhiều hơn, lo lắng nữ nhi sẽ mơ hồ xúc phạm quy củ của hoàng gia mà không hay biết, lo lắng trong tương lai Tiêu Luyện sẽ có một đống tiểu thiếp, nữ nhi phải cạnh tranh tình cảm với người khác, lo lắng sau khi Thái Tử lên ngôi, Tiêu Luyện cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt hoàng trữ, nữ nhi đi theo trong lo lắng và đề phòng.

Làm cha mẹ, ngày nào còn sống thì sẽ lo cho con cái ngày ấy.

Nhưng nữ nhi đã xuất giá, bà lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể đi từng bước một.

Nữ nhi xuất giá vào tháng tư, thư của trượng phu liên tiếp gửi về từ Bắc cương, hỏi bà ngày nào khởi hành.

Mạnh thị phiền não trong lòng, viết một phong thư hồi âm cho Tiết Ngao, bảo ông đừng viết thư nữa, bà sẽ rời đi sau khi đứa bé của chất nữ đầy tháng.

Mạnh thị gửi phong thư này vào cuối tháng 4, Tiết Ngao nhận được vào cuối tháng 5, xem xong thư của thê tử, Tiết Ngao bắt đầu hy vọng chất nữ mau chóng sinh một tiểu tử hoặc một khuê nữ mập mạp, mẫu tử đều bình an, như thế thê tử mới yên tâm đến Bắc cương đoàn tụ với ông, hai vợ chồng vượt gió vàng sương ngọc đến với nhau, tiểu biệt thắng tân hôn.

Năm ngoái, A Kiều được chẩn đoán hỉ mạch hôm tháng 10, lúc ấy đã mang thai hơn một tháng, theo dự đoán của lang trung, nàng sẽ sinh vào tháng sáu.

Năm đó sinh Sơ Cẩm là vào cuối tháng 3, ánh nắng chói chang, không nóng cũng không lạnh, lần này tháng sáu là mùa hè nóng bức, vậy mới gọi là vất vả, thời tiết nóng nực, trong thời gian mang thai càng dễ dàng cảm thấy nóng, Triệu Yến Bình đề nghị mua băng đặt trong phòng, tuy A Kiều có hơn một ngàn lượng bạc trong tay, nhưng nàng tiếc tiền.

Băng là vật hiếm được sử dụng bởi gia đình quyền quý chân chính, nàng và Triệu Yến Bình đều xuất thân nghèo khổ, Giang Nam càng nóng hơn cũng đã sống mười mấy năm, tại sao đến kinh thành thì không chịu được? Vả lại Triệu Yến Bình là thanh quan, vì tiết kiệm tiền bút mực và than còn bị Thuần Khánh Đế phạt vài bản tử, toàn bộ kinh thành đều biết Triệu gia tiết kiệm, lúc này làm chuyện ngoại lệ đi mua băng vì nàng, truyền ra ngoài thì người ta sẽ nói thế nào?

Tóm lại, A Kiều không cho Triệu Yến Bình mua băng.

Ban ngày nghỉ trưa, nàng để tiểu nha hoàn ở bên cạnh quạt cho mát, buổi tối Triệu Yến Bình đích thân lau khắp người cho nàng, chiếu cũng được lau, rồi quạt mát là nàng có thể ngủ.

Buổi sáng ngày 5 tháng 6, trời âm u, A Kiều lo lắng sẽ mưa to, kêu Triệu Yến Bình đừng cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa đến Đại Lý Tự.

Triệu Yến Bình nói “Đoạn đường ngắn như vậy, ngồi xe ngựa làm gì, ta đi bộ là được rồi.”

Hai vợ chồng thật sự rất khiêm tốn giản dị.

A Kiều nói không lại hắn, bảo tiểu nha hoàn đi lấy một cây dù làm bằng dầu cây trẩu.


Triệu Yến Bình nhận dù, nhìn bụng nàng, nhấn mạnh lần nữa: “Nếu có động tĩnh gì, sai người đến thông báo cho ta, gần đây Đại Lý Tự khá nhàn rỗi, nàng không cần lo lắng chuyện ta bị trễ việc.”

Hắn đã nói lời này nhiều lần, A Kiều mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, chàng đi mau đi.”

Triệu Yến Bình lắc đầu bất đắc dĩ, cầm dù đi ra.

Mạnh Chiêu phải đến trường đi học, lão tử không ngồi xe ngựa, A Kiều bảo Trần Kính đánh xe đưa Mạnh Chiêu đi, vốn tưởng hai cha con cùng ngồi xe vì tiện đường.

Trước khi rời nhà, Mạnh Chiêu cũng nhìn bụng của mẫu thân.

A Kiều cười nói: “Yên tâm, nương không có chút cảm giác nào, hôm nay sẽ không sinh.”

Mạnh Chiêu gật đầu và rời đi.

Sơ Cẩm được nữ tiên sinh dạy học tại nhà ở nhị tiến viện, nhân dịp buổi sáng còn mát, Liễu thị đi dạo Nam Viên với A Kiều.

Đi rồi dừng, trên mặt hồ bỗng xuất hiện vài vòng gợn sóng, Liễu thị ngước nhìn, đợi một chút, quả nhiên có một giọt nước rơi xuống mặt.

“Trời mưa, chúng ta về đi.” Liễu thị đỡ con dâu.

Bởi vì mưa còn nhỏ, cũng không cần sốt ruột, A Kiều cảm nhận được làn gió lạnh được thổi tới nhè nhẹ kèm theo cơn mưa, cười nói “Nương, Sơ Cẩm sinh vào ngày mưa, không chừng đứa nhỏ này cũng sẽ sinh ra hôm nay, vừa mát mẻ, con sẽ ít ra mồ hôi.”

Liễu thị nói “Vậy thì tốt quá, con chú ý một chút, đau bụng phải lập tức sai người đi thỉnh bà đỡ.”

A Kiều gật đầu.

Dọc đường trở lại tam tiến viện, mưa bên ngoài cuối cùng biến thành mưa phùn, mẹ chồng và nàng cùng ngồi bên cửa sổ, câu có câu không nói chuyện nhà.

“Nếu thai này là một tiểu tử, để Diệp Phúc và Diệp Quý làm bạn chơi với nó.” Thúy Nương đưa thức ăn đến, đợi Thúy Nương rời đi, Liễu thị nhắc tới hai đứa con trai sinh đôi của Thúy Nương, hai tiểu huynh đệ năm nay 4 tuổi, dễ ăn chóng lớn, khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn rất đáng yêu.

A Kiều nghĩ thầm, bà mẫu vẫn muốn ôm tôn tử, nhưng nếu thật sinh nam oa, đề nghị của bà mẫu thật ra không tồi.

Ăn đồ xong, A Kiều cảm thấy mệt, đi vào phòng ngủ.


Xuân Trúc canh chừng bên cạnh và quạt mát cho nàng.

Nhờ mát lạnh, A Kiều có một giấc mơ. Giấc mơ thật kỳ lạ, nàng mơ thấy Triệu lão thái thái đã qua đời nhiều năm. Triệu lão thái thái vẫn có dáng vẻ như xưa, kiếm được tiền thì vui, không được như ý lại lộ vẻ mặt bất mãn. Trong mơ, cả nhà còn sống ở huyện Võ An, bởi vì nàng sắp sinh, bà mẫu và Triệu Yến Bình đều lo lắng cho nàng, còn mua vài con gà để hầm canh cho nàng bồi bổ cơ thể sau khi sinh.

Triệu lão thái thái không vui, chỉ vào bụng nàng nói “Sinh nhi tử mới cho ngươi uống canh gà, nếu sinh nữ nhi lần nữa, canh trứng cũng không có mà uống đâu!”

A Kiều tỉnh dậy vì quá uất ức.

Tỉnh dậy, A Kiều kêu Thúy Nương đến, bảo Thúy Nương đêm nay làm thịt một con gà, nàng không những muốn uống canh gà, còn muốn ăn thịt gà. Triệu lão thái thái đã chết, nàng sinh nhi tử hay sinh nữ nhi chẳng liên quan gì đến lão thái thái, muốn ăn gì thì ăn.

A Kiều không kể bà mẫu nghe giấc mơ này, buổi tối nằm trong vòng tay Triệu Yến Bình, nàng ấm ức kể lại.

Triệu Yến Bình nghĩ thầm, nếu lão thái thái còn sống, có lẽ sẽ làm ra chuyện như vậy.

“Không sao, nàng thích canh gà thì ngày mai chúng ta tiếp tục uống.” Triệu Yến Bình mỉm cười vỗ vai nàng.

A Kiều không cần “Ăn nhiều dầu mỡ quá, hài tử lớn sẽ khó sinh.”

Triệu Yến Bình nói “Mấy ngày nay sẽ sinh, uống chút canh gà cũng không lớn bao nhiêu.”

A Kiều hừ “Ai biết được, không chừng tiểu gia hỏa càng thích ở trong bụng đợi, cuối tháng mới chịu ra.”

Triệu Yến Bình suy nghĩ, trêu chọc “Vậy Dượng sẽ không vui.”

Nghĩ đến người Dượng đáng thương đang mong đợi cô mẫu ở Bắc cương, A Kiều bật cười, vừa cười đã cảm giác bụng có gì đó không ổn.

Cũng may từng có một lần kinh nghiệm, sau một hồi hoảng loạn ngắn ngủi, A Kiều tiếp tục nằm, kêu Triệu Yến Bình mau đi thu xếp.

Triệu Yến Bình rờ vào người nàng, đệm giường đều ướt sũng, lập tức nhảy xuống giường đất, vừa vội vàng mặc thêm áo ngoài vừa chạy ra ngoài.

Thật trùng hợp, đêm nay trời vẫn mưa, mưa gió còn kèm theo sấm chớp, Triệu Yến Bình sắp xếp các hạ nhân xong thì ẵm A Kiều đến nhĩ phòng phía tây. Bởi vì đã vỡ nước ối, không thể đi lại, A Kiều thành thật nằm trên giường đất, Liễu thị chỉ huy đám nha hoàn làm việc, khi quay lại thì thấy nhi tử đi tới đi lui với sắc mặt xanh mét đầy lo lắng, Liễu thị ngạc nhiên nói “Lần trước không thấy con lo sợ như vậy.”

Triệu Yến Bình không dám nói trước mặt A Kiều, ra ngoài mới lo lắng “Lần trước không bị vỡ nước ối, lần này…”


Liễu thị an ủi nhi tử “Không sao đâu, thai thứ hai sinh mau lắm, con đừng sợ.”

Triệu Yến Bình cũng không muốn sợ, nhưng hắn không tự chủ được, rất nhiều lần đi ra ngoài xem bà đỡ tới chưa.

Bà đỡ vội vàng chạy tới, nhìn thấy Triệu đại nhân đang đứng dưới mái hiên với khuôn mặt lạnh lùng, tia chớp bạc vụt qua, chiếu lên Triệu đại nhân giống như quỷ đòi mạng, bà đỡ xuýt bị hù chết, may mắn rửa sạch tay vào nhà thì phát hiện tình huống của Triệu phu nhân cũng không nguy hiểm, có thể trấn an Triệu đại nhân, bà đỡ mới bình tĩnh lại.

Thai thứ hai quả thực rất nhanh, Sơ Cẩm là buổi tối có dấu hiệu thì sáng sớm hôm sau mới sinh, lần này A Kiều đau đến giờ Tý, phòng sinh đã vang lên tiếng khóc lảnh lót của trẻ mới sinh.

Là một tiểu thiếu gia.

Nghe giọng bà đỡ báo tin vui, A Kiều có chút tiếc nuối, sao lại để cho Triệu lão thái thái được như mong ước?

Dù sao hài tử cũng do mình cực khổ mang thai mười tháng mới sinh ra, mặc kệ Triệu lão thái thái nghĩ gì, nàng vẫn thương.

Rối ren xong, mọi người nghỉ ngơi, Triệu Yến Bình ở bên cạnh A Kiều.

Tinh thần hắn sảng khoái, tựa hồ còn muốn tâm sự với A Kiều, A Kiều quá mệt, ngủ thiếp đi trong giọng nói trầm thấp của nam nhân.

Triệu Yến Bình ở bên cạnh nàng suốt đêm.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, A Kiều thấy hắn vẫn mặc bộ quần áo tối hôm qua.

Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, A Kiều ngắm nhìn nam nhân của mình, trong lòng rất bình yên.

Sáng sớm dặn dò hạ nhân đến Trấn Bắc Hầu phủ báo tin vui, Triệu Yến Bình đến Đại Lý Tự, giữa trưa chạy đến Lý Quốc Công phủ, nhờ Lư thái công đặt tên cho lão tam nhà mình.

Lư thái công nghe tin đồ đệ mình có nhi tử, sự nhiệt tình đặt tên lập tức giảm đi, vuốt râu suy nghĩ một lúc, đặt một tên ngay tại chỗ “Đứa đầu tên Chiêu, đứa thứ hai gọi là Phưởng, Huyên cũng dễ nghe, tuy nhiên đụng chạm với phong hào thân vương trước đây của Thái Tử.”

Triệu Yến Bình thầm đọc “Triệu Phưởng” mấy lần, đọc tới đọc lui lại thành “Tìm nhà”.

Hắn thật sự cảm thấy tên này không dễ nghe như Mạnh Chiêu, cũng không có ý nghĩa tốt đẹp như nữ nhi Sơ Cẩm.

Nhưng ai bảo trong thời gian thê tử mang thai, mình luôn tìm nhà mới, hắn còn gián tiếp bị một trận đòn vì tiểu tử này.

Tìm nhà thì tìm nhà, Triệu Yến Bình hành lễ nói lời cảm tạ ân sư, hy vọng ân sư hai ngày sau đến nhà dự lễ sau khi sinh ba ngày của nhi tử.

Lư thái công đồng ý chẳng mấy hứng thú.

Trong nhà có hai chắt trai, ông đối với nam oa chẳng lạ lẫm gì.


Chạng vạng về đến nhà, Triệu Yến Bình nói với A Kiều cái tên mà lão thái công đặt.

A Kiều nghe nói lão thái công chọn tên cho lão tam theo tên mà nàng đặt cho Mạnh Chiêu nên rất vui, ngay sau đó hỏi về ý nghĩa của nó.

Triệu Yến Bình nhìn nhi tử đang ngủ say, cười khổ nói “Không có ý nghĩa sâu xa gì, đơn giản là cùng bộ thủ, ân sư không quan tâm đứa nhỏ này như Sơ Cẩm.”

A Kiều cũng dở khóc dở cười, sinh nhi tử cũng đổ mồ hôi, tỷ tỷ đầy tháng được tặng heo vàng, nhìn thái độ của lão thái công bây giờ, nhi tử chắc sẽ không nhận được heo vàng nào đâu.

Tới ngày đầy tháng, Lư thái công vẫn tặng quà, đợi khách khứa rời đi, A Kiều gấp gáp mở quà của Lư thái công tặng, nhìn thấy một cái ná bằng vàng sáng lấp lánh, còn tặng kèm dây thun!

A Kiều cười đau cả bụng.

Triệu Yến Bình cau mày khi nhìn thấy món quà này. Ân sư có ý gì, ngày thường luôn chê hai anh em Lư Tuấn và Lư Nghi bướng bỉnh, tại sao còn tặng ná cho hài tử của mình, có phải khuyến khích nhi tử nghịch ngợm không?

“Cất đi, đừng cho Phưởng nhi thấy.” Triệu Yến Bình dặn dò A Kiều.

Không cần hắn nói, A Kiều cũng tính vậy.

Mẹ con A Kiều bình an, tiểu Triệu P cũng lớn lên trắng trẻo mập mạp, Mạnh thị yên tâm, chuẩn bị lên đường đi lên phía bắc.

Trước khi khởi hành, Mạnh thị tới ngõ Cát Tường một chuyến.

“A Kiều, cô mẫu đi đợt này, không biết khi nào mới trở về, hai vợ chồng biểu đệ của con có cuộc sống ngọt ngào, cô mẫu không chút lo lắng, duy nhất không bỏ được là Ninh nhi. Các con và quận vương có quan hệ khác nhau, ngày thường con giúp ta để ý Ninh nhi, nếu nàng phạm sai lầm, con kịp thời nhắc nhở nàng, đừng để nàng tùy hứng làm bậy, kẻo quận vương gia chán ghét.”

Mạnh thị thở dài nói.

A Kiều hiểu ý cô mẫu, nắm tay cô mẫu nói “Người yên tâm, nếu Ninh nhi có uất ức gì, con sẽ cố gắng khuyên nàng, nếu khuyên được quận vương gia thì con sẽ thử, quận vương gia luôn kính trọng Yến Bình, ít ra sẽ nể mặt chút đỉnh.”

Mạnh thị đang đợi nghe những lời này, nhưng khi A Kiều thật sự nói ra, Mạnh thị ngược lại lắc đầu, vẻ mặt phức tạp “Quên đi, con chỉ lo nhìn kỹ Ninh nhi, đừng nói gì với quận vương gia.”

A Kiều tỏ vẻ khó chịu, nhẹ giọng nói “Người thật là, không thể nghĩ theo hướng lạc quan hay sao. Hiện giờ quận vương gia rất quan tâm Ninh nhi, người yên tâm đi tìm Dượng, đừng ở đây nói lời xui xẻo, biết đâu người vừa đến Bắc cương, Ninh nhi có tin vui thì sao.”

Mạnh thị cười nói “Được vậy thì quá tốt.”

Với nụ cười này, tâm tình cũng khá hơn, về phủ thu xếp hành lý, cuối cùng Mạnh thị đã khởi hành trong sự mong đợi háo hức của Tiết Ngao.



tiểu biệt thắng tân hôn: hai vợ chồng xa cách một chút, gặp lại nhau thì cảm xúc “mạnh” hơn cả lúc mới cưới


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui