Editor: Trà Xanh
A Kiều trồng tổng cộng 30 mẫu đất cải trắng, gieo giống hôm đầu tháng bảy, đến tiết trùng dương, cải trắng đã sẵn sàng để thu hoạch.
Phải thu hoạch cải trắng trên một nửa của 30 mẫu đất này để trồng tiểu mạch, mười lăm mẫu cải trắng còn lại có thể trồng đến lập đông, chờ đến đầu xuân sang năm sẽ trồng bắp và đậu phộng.
Ruộng màu mỡ, tá điền là nông dân cần cù, mỗi mẫu đất cải trắng đã thu được hơn hai ngàn cân, bán được thì bán trước, số còn dư cất vào hầm đã đào trước, giữ qua mùa đông cũng không sợ hư. A Kiều còn cho người chất vào sáu cái sọt đưa đến phủ tướng quân, Lý Quốc Công phủ, Vĩnh Bình Hầu phủ mỗi nơi hai sọt cải trắng tươi mới.
Mọi người đều rõ tình cảnh của Triệu gia, đưa quà quý giá là giả vờ làm kẻ có tiền, cũng có vẻ nịnh nọt, đưa cải trắng tốt bao nhiêu, quà nhẹ nhưng tình cảm nhiều, truyền ra ngoài sẽ không bị nghe những lời đàm tiếu.
Trong phủ tướng quân, Mạnh thị và Tiết Ngao suýt nữa cười muốn sốc hông khi nhìn thấy cải trắng do chất nữ tặng.
Ở Lý Quốc Công phủ, Lư thái công nhìn hai sọt cải trắng híp mắt cười, tằng tôn Lư Tuấn của ông lấy cải trắng bằng ngọc của tổ mẫu ra so sánh thử xem cải trắng thật và giả có giống nhau không.
Chỉ có không khí ở Vĩnh Bình Hầu phủ là khác. Khi nghỉ ngơi ban đêm, phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhắc chuyện này với trượng phu như một trò cười. Cải trắng do Triệu gia tặng, Tạ Dĩnh chỉ là con vợ lẽ ở hầu phủ, Triệu gia không được coi là sui gia chính thức của hầu phủ, bà không quan tâm nếu Triệu gia có tặng quà vào ngày lễ hay ngày tết hay không.
Cải trắng rất rẻ, một cân chỉ bán một văn tiền, hai sọt chỉ được một chuỗi tiền đồng mà thôi.
Vĩnh Bình Hầu không nói gì, dặn dò bà: “Tức phụ của lão tam sẽ sinh vào tháng 11 phải không? Còn hai tháng nữa, vợ chồng son bọn chúng còn trẻ không biết gì, lại là thai đầu tiên, nàng tìm một bà đỡ đáng tin đưa đến Sóc Châu.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghĩ thầm, cho dù bà chuẩn bị, chưa chắc Thẩm Anh dám dùng.
Nhưng phu nhân Vĩnh Bình Hầu vẫn cẩn thận chọn một người, còn dặn dò bà đỡ nhất định phải hầu hạ mẹ con Tam phu nhân thật tốt. Không phải bà tốt bụng, nhưng vì Hầu gia giao việc cho bà, nếu bà làm không xong, Hầu gia nghĩ rằng bà cố ý, bên ngoài nhất định sẽ có vài lời dị nghị.
Triệu gia chuẩn bị cải trắng và các món quà khác, cùng với bà đỡ do phu nhân Vĩnh Bình Hầu sắp xếp đã đến Sóc Châu.
Thẩm Anh nhận thư nhà nên biết ca ca và tẩu tử đã mua đất và mua nhà, cuộc sống rất sung túc. Khi nhìn thấy cải trắng tươi rói mà tẩu tử đưa cho nàng, Thẩm Anh lập tức ra lệnh nhà bếp làm bánh bao nhân cải trắng và thịt heo, nàng viết thư hồi âm và bảo gã sai vặt đưa về kinh thành, tặng kèm một số đặc sản địa phương của Sóc Châu.
Tới tới lui lui, kinh thành đón đợt tuyết đầu tiên của năm nay.
Vào ngày 10 tháng 11, trong sự chờ mong của Liễu thị, cuối cùng cũng nhận được tin từ Sóc Châu, Thẩm Anh sinh con vào lúc sáng sớm ngày 8, là một bé trai nặng sáu cân, hai mẹ con đều bình an.
Liễu thị lên tiếng a di đà phật, quyết định ngày mai đến chùa thắp hương cảm tạ thần.
Lúc này A Kiều đã mang thai gần năm tháng, bụng hơi nhô lên, ăn ngon ngủ ngon, tinh thần thoải mái. Nàng mang thai muộn nhưng rất suôn sẻ, ba tháng đầu nôn vài lần, sau đó không còn khó chịu, chỉ thích ăn chua, lê chua trong nhà chưa bao giờ thiếu.
Hiện giờ cô em chồng sinh sản thuận lợi, A Kiều mừng cho nàng, đồng thời càng mong chờ hài tử của mình.
Hoàng hôn buông xuống, Triệu Yến Bình từ Đại Lý Tự về, biết muội muội gửi thư về nhà, mẹ con đều bình an, Triệu Yến Bình rất vui. Buổi tối nghỉ ngơi, hắn đặt tay lên bụng A Kiều, lặng lẽ cảm nhận tiểu Nha Nhi của bọn họ. Tuy động tác của tiểu Nha Nhi còn rất nhẹ, nhưng Triệu Yến Bình là ai, động tác nhỏ của hài tử không thoát được cảm nhận của hắn.
“Chàng nghĩ là nhi tử hay là nữ nhi?” A Kiều khoác cánh tay hắn hỏi.
Triệu Yến Bình nói: “Trai hay gái đều được, chỉ cần ngoan ngoãn.”
Khi hắn còn làm bộ đầu từng chứng kiến đủ loại con cái, nam tử nếu không chơi bời lêu lổng và không làm việc đàng hoàng thì lại đánh nhau gây đủ chuyện rắc rối, cho dù là nữ tử, cũng có người hẹp hòi, đua đòi so đo với người khác, hành động lẳng lơ làm hỏng thanh danh khiến cha mẹ hối hận đã sinh hài tử như vậy.
Cho nên, kỳ vọng duy nhất của Triệu Yến Bình đối với hài tử nhà mình là ngoan ngoãn, đương nhiên, hắn sẽ làm tròn bổn phận dạy dỗ của một phụ thân.
“Nàng muốn nhi tử hay là nữ nhi?” Triệu Yến Bình rút tay ra, kéo trung y của nàng lại, khoác vai nàng hỏi.
A Kiều cười: “Trai hay gái đều được, chỉ cần khỏe mạnh.”
Nàng không có kỳ vọng đặc biệt nào đối với nam hay nữ, đứa nhỏ này là món quà của thượng đế cho nàng, chỉ cần nó khỏe mạnh bình an, A Kiều không cầu xin gì thêm.
—
Mùa đông khắc nghiệt, đồng ruộng không có việc gì, tiệm thêu có Giang nương tử, Hạ Trúc và Thu Trúc xử lý rất tốt, A Kiều thoải mái tinh thần, thân thể tròn trịa, cuối tháng chạp sắp Tết, bụng nàng càng lộ rõ, khuôn mặt nhỏ cũng mượt mà hơn một chút so với lúc trước khi mang thai, ngực càng nở nang hơn, thỉnh thoảng khi nàng thay quần áo, Triệu Yến Bình vô tình nhìn thoáng qua, hơi thở sẽ trở nên nặng hơn.
Lúc còn ở huyện Võ An, Triệu Yến Bình kiềm chế rất tốt, lần này sau khi kết hôn, Triệu Yến Bình mới phát hiện lúc đó mình thật sự chỉ kiềm chế, không phải hắn thiếu ham muốn.
Đáng tiếc cho dù hơi thở nặng nề cỡ nào cũng không có biện pháp, A Kiều không dám nghĩ đến chuyện đó, Triệu Yến Bình cũng lo lắng làm tổn thương đến hài tử mà nàng đã cực khổ chờ mong, hai vợ chồng đều cố chịu đựng.
Ngày 24 tháng chạp, triều đình cho nghỉ, nhưng trong cung có tiệc giao thừa, Đế Hậu mở tiệc chiêu đãi quan viên từ ngũ phẩm trở lên vào cung đón năm mới.
Đây là lần đầu tiên ba người Triệu gia có tư cách tham gia tiệc trong cung.
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đối xử tốt với các quan viên, trừ khi bị bệnh không thể vào cung, các quan viên đều trân trọng cơ hội này. Bụng A Kiều đã lớn, nàng chỉ muốn ở nhà cho ấm, nhưng nếu Hoàng Hậu mời các mệnh phụ, A Kiều xuất thân là tiểu dân, đâu dám làm bộ làm tịch không đi. Buổi chiều mặc xong áo dày, đến lúc xuất phát mới mặc triều phục dành cho cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm.
Đây là lần đầu tiên mẹ chồng và nàng dâu vào cung nên rất hồi hộp, đặc biệt là sau khi tách ra khỏi Triệu Yến Bình. Cũng may trong cung sắp xếp các cung nữ hướng dẫn cho các mệnh phụ, luôn có người nhắc nhở khi nào nên đi đâu và nên làm gì, hơn nữa mẹ chồng và nàng dâu đi trong những hàng cuối cùng, các quý nhân phía trước rất khó chú ý tới họ, chỉ cần dạn dĩ, lỏng lẻo một chút cũng không thành vấn đề, thoải mái hơn nhiều so với các mệnh phụ nhất phẩm phía trước.
Sau khi dập đầu thỉnh an cho Hoàng Hậu, Huệ phi, Hiền phi và các phi tần khác, bởi vì cách quá xa, A Kiều không thấy rõ mặt các quý nhân, sau đó mọi người ngồi vào vị trí.
Cáo mệnh có cấp bậc càng cao thì càng ngồi gần các quý nhân, cáo mệnh phu nhân hạng ngũ phẩm giống A Kiều thì cách rất xa.
Liễu thị lặng lẽ tìm bóng dáng của trưởng nữ Triệu Hương Vân.
A Kiều chưa bao giờ gặp Hương Vân cô nương, nàng nhớ lời dặn của Triệu Yến Bình, mỗi khi bà mẫu nhìn xung quanh quá lâu hoặc là động tác quá rõ rệt, A Kiều nhẹ nhàng kéo tay áo của bà mẫu, vừa kéo vừa tội nghiệp. Nữ nhi xa cách mười chín năm, cuối cùng tìm thấy, nhưng vì thân phận nên không thể đoàn tụ bất cứ lúc nào, cho nên mới nói, gả cho hoàng thân quốc thích không hẳn là chuyện tốt.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu ngồi gần Tạ Hoàng Hậu và Tuyên Vương phi, bà biết nhiều điều trong cung hơn A Kiều và mẹ chồng.
Trước bữa tiệc, khi bà ngồi uống trà với Tạ Hoàng Hậu và Tuyên Vương phi, bà biết Triệu Hương Vân không đến, bởi vì nữ nhân kia lại có hỉ mạch, tháng còn nhỏ nên Tuyên Vương đặc biệt muốn nàng ở lại vương phủ dưỡng thai.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu sốt ruột, nếu Triệu Hương Vân lần này lại sinh nhi tử, như vậy là có ba đứa con trai liên tiếp, vừa có nhi tử vừa được Tuyên Vương thương yêu, nữ nhi chỉ có một đứa con thì sao cạnh tranh được với Triệu Hương Vân?
Điều khiến cho bà càng lo lắng là, Thuần Khánh Đế nhìn còn rất khỏe mạnh, mấy năm nay Tạ Hoàng Hậu bị bệnh liên tục, sức khỏe giảm nhiều, theo tình hình này, Tạ Hoàng Hậu có lẽ đi trước Thuần Khánh Đế. Thuần Khánh Đế là hoàng đế đã già, cả đống tuổi vẫn không chịu lập trữ quân, nếu không có sự ủng hộ của Tạ Hoàng Hậu, lỡ như Tuyên Vương không ngồi lên được vị trí đó, chẳng phải bà đã lãng phí một nữ nhi hay sao?
Lúc thì sợ Tuyên Vương không thể thừa kế, lúc thì sợ Tuyên Vương kế vị nhưng nữ nhi không trở thành Hoàng Hậu, Thái Hậu, phu nhân Vĩnh Bình Hầu quá lo lắng, không còn tâm trạng chú ý A Kiều và mẹ chồng của nàng.
Trước điện, tuy Triệu Yến Bình ngồi xa, nhưng đôi mắt hắn rất tốt, rốt cuộc nhìn thấy hai đứa cháu trai bên cạnh Tuyên Vương.
Tuyên Vương tổng cộng có bốn nhi tử, thế tử Tiêu Huyễn sinh sớm, hiện nay đã 17 tuổi, ngồi gần Tuyên Vương 32 tuổi. Hai cha con có dung mạo khá giống nhau, nhưng Tuyên Vương có sự uy nghiêm, sinh ra đã có sẵn khí phái của hoàng thất, thế tử gia hơi gầy yếu, càng giống một cây nhỏ cần sự che chở của phụ vương.
Bên cạnh Tiêu Huyễn là nhị gia Tiêu Thước do trắc phi Trương thị sinh ra, năm nay mười ba tuổi, thiếu niên lang tuấn tú với nụ cười rất tự tin.
Theo sau mới là hai cháu trai của Triệu Yến Bình, tam gia Tiêu Luyện chín tuổi, tứ gia Tiêu Sí bốn tuổi.
Triệu Yến Bình cẩn thận nhìn hai cháu trai, phát hiện cháu trai lớn càng giống người Triệu gia, cháu trai nhỏ tương đối giống Tuyên Vương, có thể vì còn nhỏ, hai anh em không có sự tự tin và bình tĩnh như nhị gia, cũng không cẩn thận như thế tử, cháu trai lớn ngồi rất ngay ngắn, coi việc tham gia cung yến giống như đi học, cháu trai nhỏ ngáp liên tục, không bao lâu sau đã bị nhũ mẫu ôm đi.
Triệu Yến Bình thu hồi ánh mắt, yên lặng uống một ngụm rượu.
Rõ ràng là cháu trai của mình, nhưng chưa từng nói với nhau lời nào, cũng chưa được nghe một tiếng Cậu, có lẽ hai đứa cháu cơ bản cũng không biết sự tồn tại của người Cậu này.
Bữa tiệc kéo dài đến canh một mới tan.
Các quan viên đứng dậy, cung tiễn Thuần Khánh Đế rời bữa tiệc để về cung, đi theo sau là ba vị vương gia.
Tam gia Tiêu Luyện đi sau hai ca ca, hai bên là các quan văn và quan võ đang đợi, đại thần nhất phẩm đến tứ phẩm mặc áo bào màu đỏ, Tiêu Luyện nhìn thẳng, khi bên khóe mắt xuất hiện quan viên ngũ phẩm mặc quan bào màu xanh lá, lúc này Tiêu Luyện mới chuyển tầm mắt, lướt qua gương mặt của quan văn ngũ phẩm bên trái.
Khi mẫu thân còn là trắc phi, bà chưa từng nhắc tới nhà mẹ ruột Từ phủ, lúc thân phận của mẫu thân bị phơi bày và trở thành thiếp thất bình thường trong vương phủ, bà cười nhiều hơn, còn từng vuốt mặt cậu và nói rằng cậu rất tuấn tú giống Cậu của mình.
Không tuấn tú thì không phải là Cậu, tuấn…
Tiêu Luyện thấy một người rất tuấn tú, rất cao lớn, nhưng ông cụp mắt đứng yên giống các quan viên khác, không hề nhìn cậu.
Tiêu Luyện nhanh chóng nhìn các quan ngũ phẩm đứng sau người này, đều là người ngoài 40 tuổi.
Chính là Cậu!
Tiêu Luyện tiếp tục đi về phía trước, khóe môi cong lên một cách khó nhận thấy.
Từ khi mẫu thân bị tước phong hào trắc phi, dù cậu ở vương phủ hay đi học trong cung đều nghe người ta khinh thường xuất thân của mẫu thân, cũng bóng gió xem thường Cậu. Tuy mẫu thân khen Cậu rất nhiều, nhưng Tiêu Luyện chưa từng gặp Cậu, hoàn toàn không tưởng tượng được một bộ đầu trong một huyện thành nhỏ có thể xuất sắc cỡ nào, hôm nay gặp được, chỉ với ngoại hình của Cậu, Tiêu Luyện tin tưởng vào năng lực của Cậu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...