Editor: Trà Xanh
Mục quản sự chuyển toàn bộ hồ sơ của vụ án đốt xác đến phòng ngủ của Lư thái công, Lư thái công nằm nghỉ ngơi, Triệu Yến Bình ngồi bên cạnh chăm chú đọc.
Vụ án chủ yếu ghi lại thời điểm xảy ra bảy vụ thiêu xác, địa điểm tìm thấy xác, danh tính của người báo án, đã xác nhận danh tính của ba nạn nhân, và tóm tắt một số manh mối về cuộc điều tra của quan viên địa phương. Vì cách thức gây án của hung thủ mỗi lần mỗi khác, người chết bao gồm cả nam, nữ, già, trẻ, phải đến khi xảy ra vụ thiêu thứ năm, quan viên địa phương mới nhận ra được hung thủ có thể là cùng một người, vội vàng báo lên Đại Lý Tự. Năm đó Đại Lý Tự cử người đến điều tra, đáng tiếc không tìm ra manh mối hữu ích nào.
Triệu Yến Bình đọc rất chậm, trong thời gian đó Lư thái công ngủ một giấc, tỉnh dậy thấy Triệu Yến Bình đã đọc xong, vẫn ngồi bất động ở đó không biết đang suy nghĩ gì.
Lư thái công muốn uống nước.
Triệu Yến Bình đỡ ông ngồi dậy, bưng nước trà tới, hai thầy trò nói chuyện vụ án.
Lư thái công biết vụ án này sau khi trở về Đại Lý Tự không bao lâu, ông muốn tự mình đi điều tra, nhưng hành trình đến Kinh Châu quá xa xôi, mọi người ở Lư gia lo lắng không để ông đi, Thuần Khánh Đế cũng không yên tâm. Lư thái công luôn suy nghĩ về vụ án này, lần này Kinh Châu báo rằng đã bắt được hung thủ, Lư thái công rất vui, nhưng sau khi xem lời khai mới phát hiện nghi phạm bị đánh nên nhận tội.
Lư thái công không biết vụ án này thì không sao, đã biết mà không bắt được hung thủ, ngày nào đó ông chết cũng khó nhắm mắt.
Triệu Yến Bình hiểu rõ, cho dù là vì Lư thái công, hay vì những bá tánh đã chết thảm thương, hắn muốn bắt tên hung thủ này.
“Ngươi đem hồ sơ về đi, sáng mai đem đến Đại Lý Tự, đêm nay ngươi thu dọn hành lý trước, sáng mai ta giao công văn điều động của Đại Lý Tự cho ngươi. Ngươi xuất phát sớm chút, tranh thủ phá vụ án này.” Lư thái công ho vài tiếng và dặn dò.
Triệu Yến Bình khuyên Lư thái công yên tâm dưỡng bệnh.
Trong nháy mắt đã đến giờ ăn trưa, Lư gia mời Triệu Yến Bình và A Kiều ở lại dùng cơm, Triệu Yến Bình uyển chuyển từ chối.
A Kiều theo hắn lên xe ngựa. Sau khi xe ngựa xuất phát, A Kiều mới nhìn hồ sơ trên tay hắn và hỏi: “Đây là cái gì?”
Vẻ mặt Triệu Yến Bình nghiêm trọng, hắn giới thiệu ngắn gọn về vụ án.
Buổi trưa cuối xuân chói chang nắng, nhưng A Kiều lạnh toát cả người vì những lời hắn nói. Trên đời sao lại có người ác độc như vậy, mỗi năm giết một người còn chưa đủ, còn phải thiêu xác khiến người nhà của người đã mất không thể phân biệt.
Triệu Yến Bình nắm tay nàng, nói nhỏ: “Thái công muốn ta đi điều tra vụ án này, sáng sớm mai sẽ xuất phát, thời hạn ba tháng.”
Tim A Kiều se thắt, che lại tay hắn.
Triệu Yến Bình cười an ủi nàng: “Ta đi điều tra vụ án, Đại Lý Tự sẽ sắp xếp hai phụ tá cho ta, quan viên văn võ địa phương cũng dốc sức phối hợp, nàng chỉ cần lo lắng ta không phá được án, đừng lo lắng ta sẽ bị thương.”
A Kiều dựa vào vai hắn, ngoài việc lo lắng, nàng còn lưu luyến.
Hai người vừa thành thân nửa tháng, hắn phải chạy đến Kinh Châu, đi ít nhất là ba tháng.
Nhưng A Kiều biết trượng phu mình lợi hại bao nhiêu. Hắn đi, hung thủ có khả năng bị bắt, để mau chóng đem lại công bằng cho bá tánh, nàng nên ủng hộ Triệu Yến Bình.
Lòng nàng khẽ động, A Kiều chờ mong: “Ta đi với chàng được không?”
Trước đây hai người cùng đi Tô Châu phủ thành, hắn cũng phá án. Tới Kinh Châu, A Kiều cũng ở trong quan dịch để hầu hạ cuộc sống hàng ngày cho hắn, sẽ không trì hoãn công việc của hắn.
Triệu Yến Bình giải thích: “Kinh Châu cách kinh thành hơn hai ngàn dặm, không khác gì Tô Châu, ba người chúng ta thúc ngựa chạy nhanh thì mười ngày sau có thể tới nơi, nếu đưa nàng theo thì phải ngồi xe và đi thuyền, sẽ mất hơn cả tháng đi đường.”
A Kiều hiểu, không làm hắn khó xử.
Trở về ngõ Sư Tử, Triệu Yến Bình lại giải thích với mẫu thân, ăn cơm trưa qua loa rồi vào thư phòng nghiên cứu hồ sơ.
Mẹ chồng và nàng dâu cùng giúp hắn thu xếp hành lý, nhét đầy một tay nải, nghĩ đến việc hắn chỉ cưỡi ngựa, không nên đem quá nhiều, chọn lựa tới lui, cuối cùng chỉ còn ba bộ quần áo mùa hạ, hai cặp đế giày nhìn bình thường nhưng rất bền.
Vào bữa tối, Liễu thị lại dặn dò nhi tử rất nhiều.
Triệu Yến Bình liên tục gật đầu “ừ, ừ”, A Kiều yên lặng ăn cơm, khi hai vợ chồng trở về phòng, từ giờ đến sáng mai Triệu Yến Bình là của một mình nàng, A Kiều ôm Triệu Yến Bình, lưu luyến không buông.
Buổi sáng ở trong bếp còn ngại hắn không đứng đắn, bây giờ sắp tách ra, A Kiều mới bắt đầu hối hận vì sao lúc đó không để hắn hôn nhiều một chút.
Triệu Yến Bình tạm thời gác vụ án qua một bên, tập trung làm bạn với kiều thê.
Những gì cần dặn thì Liễu thị đã nói, A Kiều bị hắn đòi hỏi vô cùng mãnh liệt hai lần. Rõ ràng rất mệt nhưng không hề buồn ngủ, nàng nép vào người hắn, chăm chú ngắm nhìn gương mặt ngày càng tuấn tú của hắn. Thật kỳ lạ, dù là nam hay nữ, khi già thì càng không bằng lúc trẻ, Triệu Yến Bình là một nam nhân sắp 30 tuổi, ngược lại càng ngày càng tuấn tú.
“Chàng là quan ở kinh thành, các quan viên địa phương có khi nào đưa mỹ nhân đến trải giường gấp chăn cho chàng để hối lộ không?” A Kiều đột nhiên nghĩ đến chuyện này, vuốt mặt hắn hỏi.
Triệu Yến Bình nắm tay nàng, đặt lên ngực: “Ta đi điều tra vụ án, không thể cung cấp lợi ích gì cho quan viên địa phương, ai sẽ hối lộ ta.”
A Kiều cắn môi: “Có lẽ hung thủ là quan viên địa phương nào đó, hối lộ chàng để chàng cố ý giả ngu.”
Triệu Yến Bình nghiêm mặt: “Vậy hắn tự chui đầu vào lưới.”
A Kiều nhìn dáng vẻ nghiêm trang của hắn, không còn lo lắng sẽ có người đưa mỹ nhân.
Nếu đưa thì bị coi là nghi phạm, xem ai dám!
—
Sáng sớm hôm sau, Triệu Yến Bình cầm tay nải mà người nhà đã thu xếp đi thẳng đến Đại Lý Tự.
Lư thái công tới hơi trễ một chút, viết công văn điều động có đóng dấu chính thức của Đại Lý Tự Khanh và đưa cho Triệu Yến Bình, chọn hai tiểu lại lanh lợi hỗ trợ điều tra vụ án cho hắn. Ba người cưỡi ngựa đi ra khỏi thành.
Các quan viên khác của Đại Lý Tự đều thấy được, Lư thái công đang sử dụng Triệu Yến Bình làm việc lớn nhưng không ai ganh tị. Vụ án Kinh Châu chưa giải quyết được suốt bảy năm liền, e rằng Lư thái công tự mình đi cũng chưa chắc bắt được hung thủ, cơ hội phá án thành công của Triệu Yến Bình càng nhỏ. Phá án không được, Triệu Yến Bình đi một chuyến kiệt sức phí công vô ích, còn bị người ta chế nhạo chỉ có cái vỏ rỗng. Phá án thành công, vậy chứng minh Triệu Yến Bình thực sự có khả năng, Lư thái công coi trọng hắn kiểu nào thì mọi người đều phục!
Thuần Khánh Đế cũng chú ý đến vụ án Kinh Châu, biết được Lư thái công đã cử đồ đệ mới nhận không bao lâu đến đó, ở trên triều, khi nghe Lư thái công bẩm báo vụ án khác, Thuần Khánh Đế cố ý hỏi: “Ngươi để một tiểu bình sự thất phẩm đi điều tra vụ án đốt xác ở Kinh Châu, có đáng tin không?”
Nếp nhăn trên mặt Lư thái công vẫn không nhúc nhích, ông rũ mắt nói: “Năm ngoái lão thần cử Đại Lý Tự tả thiếu khanh đi, quay về không thành công, có thể thấy rằng phá án được hay không chẳng liên quan đến chức quan. Nếu Hoàng Thượng thật sự không yên tâm, thỉnh Hoàng Thượng chấp thuận lão thần đi Kinh Châu, ngày nào lão thần chưa bắt được hung thủ, ngày đó không trở về kinh thành!”
Giọng điệu câu này nói hơi nặng, nói xong Lư thái công ho khan trong đại điện, quan viên bên cạnh sợ tới mức kịp thời giúp vuốt lưng cho ông. Các quan viên khác đều lắc đầu, chỉ có Đại Lý Tự tả thiếu khanh Thái Kỳ vô tội thì cúi đầu xấu hổ vì bị Lư thái công lôi ra chuyện không thể phá án Kinh Châu.
Thuần Khánh Đế nhìn Lư thái công ho đến đỏ cả mặt, nghĩ thầm nếu ông thật sự để Lư thái công đi, chỉ sợ Lư thái công chưa tới Kinh Châu đã bị bầm dập đến nổi muốn quay về lại cũng không được.
Nhìn vẻ già nua của Lư thái công, Thuần Khánh Đế nghĩ đến bản thân.
Lư thái công sắp 70, ông cũng gần 60, không biết được giữa hai người quân thần, rốt cuộc ai sẽ đi trước.
Vì để cho Lư thái công sống thêm vài năm, Thuần Khánh Đế hạ chỉ ra lệnh Lư thái công về phủ dưỡng bệnh, tĩnh dưỡng một tháng, khi nào khỏe mới quay trở lại Đại Lý Tự.
Ông có lòng tốt nhưng lại bị Lư thái công chửi thầm một trận.
Hoàng đế cái gì, khi ông từ quan dưỡng lão, Hoàng Thượng kiên quyết mời ông về lại, bây giờ ông tận tâm quản lý Đại Lý Tự, Hoàng Thượng lại bắt ông trở về dưỡng bệnh!
—
Triệu Yến Bình đi Kinh Châu lần này, đa số quan viên chỉ nghe cho biết mà thôi, nhưng có vài vị ngầm thảo luận.
Dù sao Triệu Yến Bình cũng là cháu rể, Tiết Ngao trở về phủ tướng quân vào lúc chạng vạng, kể chuyện này cho Mạnh thị: “Nàng thấy Triệu Yến Bình may mắn hay là xui xẻo, mới lập gia đình nửa tháng đã bị cử đi Kinh Châu xa xôi hai ngàn dặm, Lư thái công tin tưởng hắn đến vậy, nếu hắn không giải quyết được vụ án, về kinh sẽ bị người ta cười nhạo.”
Mạnh thị trừng ông: “Sao chàng không nói cho dễ nghe chút? Yến Bình có thể trở thành quan kinh thành thất phẩm từ một tiểu bộ đầu, không phải nhờ muội muội ở Tuyên Vương phủ. Lư thái công cử hắn đi cho thấy rằng Lư thái công tin tưởng hắn nhất định có thể phá án, khi Yến Bình lập công trở về, trong đợt đánh giá cuối năm được tổ chức ba năm một lần, Lư thái công sẽ khen hắn vài câu, biết đâu sẽ được thăng quan.”
Tiết Ngao thở dài: “Không phải ta muốn dội nước lạnh cho người thân, vụ án này không phá được đã bảy năm rồi, nàng, nàng đừng nghĩ quá dễ dàng.”
Mạnh thị dứt khoát phớt lờ ông.
Mặc dù trách trượng phu chẳng nói được lời hay, Mạnh thị vẫn đi một chuyến đến ngõ Sư Tử.
A Kiều đang giúp Liễu thị chăm sóc hoa cỏ, tìm chút việc cho bản thân để không phải lúc nào cũng nghĩ đến nam nhân đang đi xa.
Mạnh thị nói vài lời với Liễu thị, sau đó về tiền viện nói chuyện riêng với A Kiều.
“Yến Bình có nắm chắc vụ án này không?” Mạnh thị hỏi A Kiều.
A Kiều cười khổ: “Vụ án xa xôi ngàn dặm, đọc hồ sơ chỉ có thể nhìn thấy nghi phạm đang bị bắt hiện tại có thể bị oan, những thứ khác đều khó nói, đến nơi mới có thể bắt đầu điều tra.”
Mạnh thị lo lắng: “Hắn đã nhận một củ khoai lang phỏng tay.”
A Kiều nghi ngờ: “Lời này có ý gì?”
Mạnh thị thì thầm phân tích với chất nữ: “Chắc con đã hiểu điều gì sẽ xảy ra nếu hắn không phá án được, nhưng A Kiều có từng nghĩ, cho dù Yến Bình phá án và lập công, cũng không phải là chuyện tốt. Ở độ tuổi của Lư thái công, ông có thể làm Đại Lý Tự Khanh được bao lâu? Khi Lư thái công rời đi, tám phần sẽ do tả thiếu khanh Thái Kỳ thay thế vị trí đó. Tính tình Lư thái công ngay thẳng nói chuyện bộc trực, sáng nay còn làm tổn thương Thái đại nhân, nếu Yến Bình thật sự giải quyết được vụ án mà Thái đại nhân không làm được, khi Thái đại nhân tiếp quản Đại Lý Tự, hắn sẽ không ngứa mắt Yến Bình chắc?”
A Kiều chưa bao giờ nghe nói đến tả thiếu khanh Thái đại nhân, hiện tại nghe cô mẫu phân tích, A Kiều mới cảm nhận được những khó khăn trên quan trường. Giải quyết vụ án không được thì bị cười nhạo, làm tốt thì bị quan trên chú ý.
“Có lẽ, có lẽ Thái đại nhân không phải là kiểu người như vậy?” A Kiều thì thào.
Mạnh thị nhìn chất nữ bằng ánh mắt “Con ngây thơ quá”.
A Kiều ngượng ngùng cúi đầu.
Mạnh thị tới đây không phải để khiến chất nữ xấu hổ vì sự ngây thơ ngốc nghếch của mình, mà muốn nhắc nhở chất nữ làm thế nào để trở thành một người nội trợ tốt.
Thật ra chất nữ và Triệu Yến Bình rất giống bà và Tiết Ngao. Triệu Yến Bình và Tiết Ngao đều là nam nhân chính trực, công bằng, không sợ mất lòng người khác, hơn nữa về cơ bản là không thay đổi được, vậy chỉ có thể dựa vào phụ nhân nội trạch như bọn họ thông qua giao tiếp để thăm dò hành vi của các quan viên, nhắc nhở trượng phu những việc cần làm kịp thời.
Đến hôm nay, A Kiều chợt nhận ra, muốn có cuộc sống tốt đẹp ở kinh thành không đơn giản như nàng nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...