Editor: Trà Xanh
Tạ Dĩnh đậu Thám Hoa năm mười chín tuổi, rất có tài ở kinh thành, hắn tự nguyện từ bỏ chức vụ ở Hàn Lâm Viện để chuyển đến huyện Võ An. Tạ Dĩnh đảm nhiệm chức tri huyện của huyện Võ An ba năm, lập nhiều thành tích, được bá tánh kính trọng và ngưỡng mộ, sau khi về lại kinh thành thì được bổ nhiệm trực tiếp làm quan lục phẩm. Bây giờ hắn cố ý chuyển đi, Vĩnh Bình Hầu và người quen ở Lại bộ chuẩn bị tìm một chỗ trống tòng ngũ phẩm tri châu ở Sóc Châu thuộc Sơn Tây.
Sóc Châu gần kinh thành hơn huyện Võ An rất nhiều, có việc gì gấp chỉ cần thúc ngựa chạy gấp hai ba ngày là về đến nơi. Vĩnh Bình Hầu cảm thấy khá ổn, hỏi ý Tạ Dĩnh, Tạ Dĩnh cũng hài lòng, Vĩnh Bình Hầu nhờ người quen ở Lại bộ trình tên của Tạ Dĩnh lên.
Mỗi lần Lại bộ muốn đề nghị bổ nhiệm danh sách quan viên mới sẽ viết sổ con thỉnh Hoàng Thượng đưa ra quyết định cuối cùng.
Tòng ngũ phẩm tri châu không phải là quan nhỏ. Thuần Khánh Đế xem sổ con rất nghiêm túc, nhìn thấy tên Tạ Dĩnh, Thuần Khánh Đế nhướng mày, hỏi Lại Bộ thượng thư: “Tiểu tử Tạ Dĩnh này mới về lại kinh thành hơn hai năm, sao vội vã đi ra ngoài làm việc lần nữa?”
Thông thường, các quan viên địa phương tranh nhau vỡ đầu để vào kinh. Quan ở kinh thành chuyển đi vì được thăng quan phải nhận nhiệm vụ quan trọng, hoặc là thuyên chuyển ngang cấp hoặc hạ cấp phải đến các nơi khác, đây được coi là một loại trừng phạt. Tuổi trẻ như Tạ Dĩnh, tương lai tươi sáng, gia đình có quyền thế, lại xuất hiện trong danh sách chuyển ra ngoài, tám phần là ý của hắn hoặc của Vĩnh Bình Hầu.
Thuần Khánh Đế cảm thấy, Tạ Dĩnh ưu tú như thế, Vĩnh Bình Hầu sẽ không cố ý đuổi ra ngoài bởi vì nhi tử là con vợ lẽ, chắc chắn là do Tạ Dĩnh tự mình muốn đi ra ngoài.
Lại Bộ thượng thư cũng cân nhắc vấn đề này, về nhà ông còn nói chuyện với thê tử rằng không hiểu Vĩnh Bình Hầu nghĩ gì, không ngờ thê tử chỉ cần một câu đã giải quyết thắc mắc của ông.
Hiện giờ Thuần Khánh Đế hỏi, Lại Bộ thượng thư không dám đề cập đến Tuyên Vương phủ, chỉ nói Tạ Dĩnh là người thực tế, thích làm việc thiết thực cho bá tánh.
Thuần Khánh Đế vừa nghe đã biết đây là cách nói lừa gạt, phê sổ con xong, sau khi Lại Bộ thượng thư rời đi, Thuần Khánh Đế vừa tiếp tục xem sổ con khác, vừa hỏi Cao công công đang hầu bên cạnh: “Ngươi nói thử xem, Tạ Dĩnh nghĩ gì?”
Cao công công cười: “Hoàng Thượng quý nhân đã quên rồi ư, chắc là quên rồi, năm ngoái tiểu Tạ đại nhân cưới thê tử là thứ muội của Triệu Yến Bình của Đại Lý Tự.”
Thuần Khánh Đế dừng bút một chút, nhớ tới chuyện Triệu Yến Bình có một muội muội ở Tuyên Vương phủ.
“Hai vợ chồng tiểu Tạ đại nhân đi ra ngoài để tránh phiền phức.” Cao công công tổng kết bằng một câu.
Thuần Khánh Đế lắc đầu, coi việc này trở thành việc vui.
Tuy là chuyện vui, Thuần Khánh Đế vẫn không hài lòng với những thứ xoay vần trong lòng phu nhân Vĩnh Bình Hầu. Theo sự quan sát của ông, Tuyên Vương phi tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt ở trong vương phủ, chưa từng gây ra phiền phức gì. Chỉ vì Tuyên Vương phi không buông bỏ được quá khứ, tuổi lại lớn, lão tam mới không cách nào thích nàng. Về phần lão tam, tuy có nữ nhân mình thích nhưng chưa từng xao nhãng việc dạy dỗ đích trưởng tử, đi đâu cũng dẫn theo đích trưởng tử.
Tuyên Vương phi không can thiệp vào việc lão tam yêu thương người khác, lão tam cũng không quấy rầy Tuyên Vương phi tưởng nhớ Thái Tử trúc mã đã qua đời. Hai vợ chồng hòa thuận bề ngoài, lại cùng coi trọng đích trưởng tử, như vậy rất tốt. Tạ Hoàng Hậu và phu nhân Vĩnh Bình Hầu cố tình nhất quyết xen vào, chạy đến Giang Nam điều tra chi tiết về Triệu thị. Cho đến nay không có tin tức gì của am chủ, không có ích lợi gì, có lẽ đã bị giết để bịt miệng.
Ông có thể nghĩ ra thì lão tam khẳng định cũng nghĩ ra, tuy việc này do bên Huệ phi thọc ra, nhưng suy nghĩ của phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tạ Hoàng Hậu rõ như ban ngày, làm sao lão tam vui nổi khi có người làm hại người hắn thích?
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đây là nói về những nữ nhân này. Cứ nhìn Vĩnh Bình Hầu, từ trước đến nay không dám tỏ vẻ vai vế của mình là Cậu ở trước mặt lão tam, càng chưa từng tự tiện làm gì thay lão tam. Hoàng đế còn sống mà mẫu tộc của các hoàng tử đã kết bè kết cánh trắng trợn, cho rằng Hoàng Thượng không thông minh bằng họ sao?
Đang đắm chìm phê duyệt tấu chương, Thuần Khánh Đế bật ra một tiếng cười giễu cợt.
Có Vĩnh Bình hầu hỗ trợ chuẩn bị, được sự chấp thuận của Thuần Khánh Đế, Tạ Dĩnh nhanh chóng nhận được công văn bổ nhiệm của Lại bộ cấp.
Đi ra ngoài làm việc là sự kiện lớn, Tạ Dĩnh cầm công văn đi thỉnh an mẹ cả, tức là phu nhân Vĩnh Bình Hầu.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu chỉ cười mà không nói gì.
Trong khoảng thời gian này, bà và Thẩm Anh đấu vài lần. Mỗi khi bà cố ý làm Thẩm Anh chịu chút đau khổ, Thẩm Anh bất hiếu, đều né tránh. Khi bà muốn tỏ vẻ mẹ chồng nàng dâu hòa thuận cho Thẩm Anh thấy, Thẩm Anh cố ý giả vờ yếu đuối trước mặt khách, lời nói ám chỉ rằng nàng bị uất ức ở đây, khiến những phu nhân nhà quan bàn tán sau lưng rằng bà là Bồ Tát giả.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu sau đó mới phát hiện, Thẩm Anh là một thôn nữ không biết xấu hổ và không cần thể diện. Bà lấy quy củ hiếu đạo để đàn áp Thẩm Anh, Thẩm Anh cơ bản không nghe, làm to chuyện sẽ làm hại danh tiếng hiền hậu của bà. Thay vì để Thẩm Anh ở hầu phủ thêm chướng mắt, chẳng thà để Tạ Dĩnh đưa Thẩm Anh đi ra ngoài làm việc, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Chuẩn bị mọi việc ở hầu phủ xong xuôi, Tạ Dĩnh đưa Thẩm Anh đến Triệu gia chào từ biệt.
Thẩm Anh chưa nói với ai mình có thai, mọi người ở hầu phủ đều không biết nhưng Liễu thị và A Kiều đã biết. Họ biết rằng Tạ Dĩnh được chuyển đến Sóc Châu cách kinh thành không quá xa, chỉ cần xe ngựa đi chậm một chút sẽ không đến mức ảnh hưởng đến bào thai của Thẩm Anh, Liễu thị rốt cuộc cũng yên tâm nhưng không bỏ được.
Thẩm Anh suy nghĩ rất thoáng, nàng cười nói: “Dù con ở lại kinh thành cũng không thể mỗi ngày tới thăm người, chi bằng đi ra ngoài thoải mái vui vẻ. Cửa hàng son phấn ở kinh thành có Lý thúc và Thu Nguyệt trông coi, con rất yên tâm. Khi con tới Sóc Châu, con sẽ mở cửa hàng mới, Tạ Dĩnh đi làm việc nơi nào thì con sẽ mở ở nơi đó, mở càng nhiều thì kiếm càng nhiều.”
“Cái đồ tham tiền, chỉ có Tạ Dĩnh mới chịu nổi con.” Liễu thị nhéo mặt tiểu nữ nhi.
Thẩm Anh mỉm cười, kéo tay A Kiều: “Tẩu tử, ngày mai ta đi rồi, nhờ tẩu chăm sóc cho nương và đại ca.”
A Kiều vỗ tay nàng: “Đừng lo lắng chuyện trong nhà, muội tới Sóc Châu phải lo dưỡng thai, sinh xong rồi tính chuyện cửa hàng cũng còn kịp, tuyệt đối đừng để bản thân mệt nhọc.” Thẩm Anh hiểu rõ, tẩu tử không thể sinh con, nếu nàng không biết tự chăm sóc bản thân để bị mất hài tử, đừng nói đến nàng và Tạ Dĩnh, tẩu tử sẽ đau khổ biết bao?
Tâm sự xong, hôm sau vợ chồng son lên xe rời kinh thành.
Liễu thị buồn bã hết hai ngày, may mắn có A Kiều và Mạnh Chiêu bên cạnh, lại nghe Triệu Yến Bình nói về phong tục và người dân Sóc Châu, đó là một nơi tốt để bá tánh an cư lạc nghiệp, nữ nhi và con rể ở đó sẽ không chịu đựng đau khổ gì, Liễu thị mới lấy lại tinh thần.
Chớp mắt đã đến ngày 29 tháng 3.
Quan phủ sẽ được phát bổng lộc trước ngày nghỉ vào cuối mỗi tháng. Triệu Yến Bình là quan chính thất phẩm, đáng lẽ được phát bảy thạch rưỡi gạo, nhưng bây giờ trực tiếp phát bạc, bảy thạch rưỡi gạo tương đương ba lượng bảy bạc, ngoài ra triều đình thêm một ít trợ cấp, mỗi tháng Triệu Yến Bình được bốn lượng bạc.
Về đến nhà, Triệu Yến Bình đi thẳng đến hậu viện tìm mẫu thân theo thói quen, giao bổng lộc cho Liễu thị.
Liễu thị đã suy nghĩ kỹ, nhận bốn lượng bạc của nhi tử bỏ vào túi tiền, đưa túi tiền cho nhi tử, dịu dàng nói: “Nương đã lớn tuổi, không muốn tính toán đau đầu. A Kiều tự mình mở cửa hàng, còn quản lý sổ sách, nàng biết tính toán, sau này bạc trong nhà đều giao cho A Kiều quản lý.”
Triệu Yến Bình xấu hổ: “Nếu bạc do nhi tử kiếm được, để A Kiều quản lý cũng không sao, nhưng bên trong hầu như là bạc của nương.”
Bổng lộc mấy năm nay của hắn gần như tiêu hết rồi, hắn cũng không giúp được bao nhiêu của hồi môn khi muội muội xuất giá, toàn là bạc do muội muội cho mẫu thân, mẫu thân bù thêm vào mới được một phần của hồi môn tươm tất.
Liễu thị trách móc: “Chúng ta là mẫu tử, con tính toán rạch ròi làm gì? Còn nữa, hiện giờ mỗi tháng con chỉ kiếm được bốn lượng. Tiền lương tháng của Bách Linh, Thúy Nương, Quách Hưng, Xuân Trúc, Đông Trúc là năm tiền mỗi người, tổng cộng hết hai lượng rưỡi. Tiền ăn tiền mặc của cả nhà chín người chủ tớ chúng ta, cộng thêm tiền thuê nhà mỗi năm mười lăm lượng, lương tháng cơ bản của con không đủ dùng, nếu nương không đem bạc tiết kiệm giao cho A Kiều, con chuẩn bị để A Kiều lấy bạc của nàng để quản lý nhà cửa cho con à?”
Triệu Yến Bình ngày thường không để ý đến sổ sách, chỉ biết bổng lộc của mình có thể trang trải chi tiêu trong nhà, bây giờ thêm A Kiều, Mạnh Chiêu và hai nha hoàn, mỗi tháng hắn chỉ kiếm được bốn lượng, ngoại trừ đặc biệt khó khăn, đúng là không đủ dùng.
Nghe mẫu thân tính như vậy, Triệu Yến Bình càng thêm xấu hổ.
Liễu thị cười: “Con không cần cảm thấy xấu hổ, con chưa từng đến trường tư thục đọc sách, chỉ dựa vào bản thân làm đến quan thất phẩm ở kinh thành như hôm nay, có nhiều tú tài lang đều kém hơn con. Cuộc sống của chúng ta hiện tại hơi khó khăn nhưng cũng sống được, tương lai con được thăng quan, lương tháng sẽ đủ nuôi cả nhà chúng ta, trong nhà sẽ dư dả chút đỉnh. Không thăng quan cũng không sao, lương tháng hiện giờ của con chỉ cần nương bù thêm một chút, đủ để chúng ta duy trì vài năm, lỡ như ngày nào đó không duy trì được nữa thì trả lại tòa nhà này, thuê chỗ nhỏ hơn, nương cũng không cần nha hoàn.”
Suy nghĩ của Liễu thị rất thoáng, trong lòng Triệu Yến Bình cảm giác khó chịu.
Vào đêm tân hôn, hắn đã thề sẽ để mẫu thân và A Kiều có cuộc sống tốt, kết quả cuối cùng là, lương tháng của hắn không thể duy trì cuộc sống hiện tại.
“Để nương quản lý đi, khi nào bổng lộc mỗi tháng của ta dư một chút thì giao cho A Kiều.” Bây giờ đưa A Kiều, Triệu Yến Bình sợ A Kiều lén lấy tiền riêng để trợ cấp cho gia đình.
Liễu thị suy nghĩ một lúc, cảm thấy nhi tử nói có lý.
Hai mẹ con bàn bạc xong thì cùng nhau ra tiền viện ăn cơm.
A Kiều phát hiện, hôm nay vẻ mặt Triệu Yến Bình có vẻ không tốt lắm.
Buổi tối đến giờ nghỉ ngơi, tuy hai người nằm chung chăn nhưng Triệu Yến Bình không có ý kia, sau khi nằm xuống thì ngây người nhìn trần nhà, A Kiều càng lo lắng, nhỏ giọng hỏi hắn: “Có vụ án khó ở Đại Lý Tự hay sao?”
Triệu Yến Bình lắc đầu.
A Kiều kéo tay hắn đặt lên người: “Có chuyện gì vậy?”
Triệu Yến Bình thở dài, nắm tay nàng: “Dạo này sức khỏe lão thái công không được tốt lắm, thường xuyên bị ho.”
Điều này cũng là sự thật, Lư thái công đã 67 tuổi, vốn nên về hưu nhưng Thuần Khánh Đế không tìm được quan viên kế vị phù hợp nên mời Lư thái công trở về. Đại Lý Tự Khanh không phải là người nhàn hạ, các vụ án khắp nơi được gửi vào kinh, việc xác minh vụ án vẫn chưa hoàn tất, mấy năm nay Lư thái công già đi rõ rệt qua từng năm.
Món quà đầu tiên mà A Kiều tặng Triệu Yến Bình là bộ sách do Lư thái công biên soạn, ngay cả khi Triệu Yến Bình không bái Lư thái công làm thầy, A Kiều cũng có ấn tượng tốt với Lư thái công. Nghe nói Lư thái công bị bệnh, A Kiều cũng lo lắng.
“Vậy ngày mai chàng đi thăm đi, đang được nghỉ phép, có gì giúp được lão thái công thì chàng cứ giúp.” A Kiều đề nghị.
Triệu Yến Bình mím môi, hắn rất ít khi đến Lý Quốc Công phủ, sợ người ta chỉ trích rằng hắn cố tình lấy lòng Lư thái công.
A Kiều lại nói: “Lư thái công biết rõ tính cách của chàng hơn ai hết. Nói một câu khó nghe, lão thái công đã cao tuổi, một ngày nào đó sẽ ra đi, chàng rõ ràng rất quan tâm đến ông nhưng lại không nói, nếu ngày đó tới, chàng muốn hối hận cũng muộn rồi.”
Triệu Yến Bình đột nhiên nghĩ tới hắn và A Kiều.
Năm đó chính vì hắn không nói lời nào mới khiến A Kiều rời đi vô cùng đau lòng, tình cảm nam nữ như thế, tình cảm thầy trò thì có gì khác?
A Kiều còn trẻ, có thể chờ hắn bồi thường, Lư thái công không có nhiều thời gian như vậy.
“Thôi được, sáng mai ta đến thăm lão nhân gia.”
“Ừ, ta sẽ dậy sớm hầm canh cho lão nhân gia, chàng đem theo món này cũng không cần lo bị người ta nói gì.”
—
Tri châu: còn gọi là tri phủ, là người đứng đầu một phủ hay một châu, có quyền cao nhất cả về dân sự lẫn quân sự trong địa hạt (Wikipedia)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...