Kiều Nương Xuân Khuê

Editor: Trà Xanh

Được A Kiều ngầm đồng ý, Triệu Yến Bình coi nàng như bữa cơm tối, một tay đỡ lưng hơi nâng nàng lên, một tay cởi áo thật dày của nàng ném xuống ghế bên cạnh.A Kiều rũ mi, đôi mắt hạnh mông lung nhìn hắn làm loạn, không cần nói thêm gì, nàng đã tự nhận ra sự thương nhớ cuồng nhiệt của hắn.

A Kiều ôm đầu hắn.

Triệu Yến Bình nâng nàng lên, hôn gương mặt của nàng.

Cho dù hắn nhiệt tình cỡ nào, nhưng đang là mùa đông lạnh giá giống tháng giêng, A Kiều chỉ mặc một cái áo mỏng, còn hở một nửa, nàng bắt đầu run lẩy bẩy.

Triệu Yến Bình phát hiện, hắn ôm A Kiều vào lòng, vừa dùng thân thể sưởi ấm cho nàng, vừa nhặt áo nàng lên, vụng về mặc vào cho nàng.

Vì muốn mặc quần áo, hai người rốt cuộc phải tách ra. A Kiều đi qua một bên, quay lưng về phía hắn để gài nút, Triệu Yến Bình thấy hoa lụa và đồ thêu trên bàn rơi đầy đất, cảm thấy hối hận, nhân dịp A Kiều đang bận rộn, Triệu Yến Bình cúi xuống, nhặt đồ thêu dưới đất và trên ghế lên. Khăn vẫn có thể bán được, có vài đóa hoa lụa đã mất hình dáng.

A Kiều sửa soạn xong, quay lại thì thấy nam nhân cao cao gầy gầy đang đứng đó, cúi đầu loay hoay với một đóa hoa lụa, cố gắng khôi phục hình dáng ban đầu cho cánh hoa.

Động tác của hắn rất cẩn thận, khác hoàn toàn với hành động hắn vừa làm với nàng.

“Nếu đã hỏng thì bỏ đi, không cần sửa lại.” A Kiều đi tới, giật đóa hoa lụa trong tay hắn, túm luôn mấy đóa bị hư trên bàn nhét vào tay áo để tránh bị bọn nha hoàn nhìn thấy.

“Muộn rồi, ngươi về đi.” Hai người ở riêng với nhau đã lâu, A Kiều sợ Thu Trúc và Đông Trúc ngoài cửa nghi ngờ.

Triệu Yến Bình hiểu rõ, nếu không vừa nãy hắn sẽ không dừng lại.

“Nàng chưa trả lời có gả cho ta hay không.” Triệu Yến Bình nhìn bóng dáng của nàng hỏi.

A Kiều cắn môi, đương nhiên nàng muốn gả, nhưng giữa hai người không đơn giản như vậy.

Thấy nàng do dự, Triệu Yến Bình nhíu mi, bỗng nhiên nói: “Chỗ nàng có dư cơm không?”

A Kiều nghe vậy, quay đầu lại kinh ngạc: “Ngươi, ngươi chưa ăn à?”


Triệu Yến Bình nhìn nàng: “Nghe mẫu thân nói nàng từ chối lời cầu hôn, ta thay thường phục rồi lập tức đến đây.”

A Kiều nhìn vòng eo của hắn, trước kia thân hình hắn thon dài nhưng cường tráng, mấy năm nay vào kinh mỗi lần gặp là một lần gầy thêm, gầy đi như một thư sinh, có lẽ có chút liên quan đến nàng. Nghĩ như vậy, làm sao A Kiều đành lòng để hắn bị đói, nàng kiểm tra xiêm y một lần nữa, rồi chỉnh lại búi tóc, A Kiều đi ra cửa, vén một bên rèm lên.

Đang canh gác bên ngoài, Thu Trúc và Đông Trúc cùng quay lại nhìn nàng.

A Kiều cố gắng dùng rèm che nửa khuôn mặt, nói nhỏ: “Triệu gia có việc bàn bạc với ta, nghe hắn nói chưa ăn tối, nhà bếp chúng ta còn chút sủi cảo chưa nấu phải không? Mau đi nấu rồi đem tới đây.”

Thu Trúc và Đông Trúc cùng đi vào bếp.

A Kiều buông rèm, thấy Triệu Yến Bình ngồi trước chậu than sưởi ấm như không có chuyện gì, A Kiều vừa bước tới vừa nói: “Ăn xong thì ngươi trở về đi, về muộn quá sẽ khiến thái thái lo lắng.”

Nhắc tới mẫu thân, Triệu Yến Bình vẫy tay, đợi nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, Triệu Yến Bình giải thích: “Ta muốn cưới nàng nên đã thương lượng với thái thái trước. Bà biết chuyện của chúng ta, biết tình trạng thân thể của nàng, cũng biết tấm lòng của ta đối với nàng, bà không phản đối hôn sự này. Về vấn đề con nối dõi, hai đường đệ của ta đều đã có gia đình sinh con, lão Triệu gia đã có con cháu nối dõi, không cần nhánh của ta.”

A Kiều nhìn hắn: “Thái thái thật sự nghĩ thoáng ư?”

Thông thường cha mẹ sốt ruột ôm tôn tử hơn hai vợ chồng son, A Kiều khó tưởng tượng được Liễu thị sẽ rộng rãi như thế.

Triệu Yến Bình dùng móc khảy chậu than, rũ mắt nói: “Thẩm bá bị nhi tử ruột làm cho tức chết, trải qua việc này, thái thái nghĩ thoáng hơn bất cứ ai.”

Có nhi tử thì tốt lắm sao, nếu như trở thành người giống Thẩm Văn Bưu, thà không sinh còn hơn.

A Kiều hiểu, nhưng nàng vẫn…

“Vậy còn ngươi? Bây giờ ta còn trẻ, còn xinh đẹp, ngươi thích ta cho nên không quan tâm có hài tử hay không. Đợi vài năm hoặc mười mấy năm nữa, chức quan của ngươi càng lớn, ta ngày càng già, đến lúc đó, có lẽ ngươi sẽ hối hận, có lẽ muốn nạp thiếp để sinh vài hài tử.” A Kiều cúi đầu nói.

Nàng tin tình cảm của Triệu Yến Bình đối với nàng lúc này, điều A Kiều lo lắng là mười mấy năm sau.

Không ở cùng nhau thì không cần lo Triệu Yến Bình thất hứa, nếu ở cùng nhau mười mấy năm lại chứng kiến sự thay lòng đổi dạ của hắn, A Kiều sợ mình chịu không nổi.


“Sau khi nàng và ta thành thân, nếu ta nạp thiếp, ta sẽ bị trừng phạt khiến bạn bè xa lánh, không được…”

Triệu Yến Bình chưa nói xong, A Kiều đột ngột nhào tới, lo lắng che miệng hắn.

Triệu Yến Bình ngửa đầu, nhìn dáng vẻ quan tâm của nàng, Triệu Yến Bình lại ôm nàng vào lòng, nắm tay nàng nói: “Nàng gả cho ta, chúng ta sống nương tựa nhau cả đời. Nếu nàng không gả cho ta, ta sẽ đứng xa xa bảo vệ nàng và Chiêu nhi. Dù nàng đi bước nữa, ta cũng bảo vệ nàng cho đến lúc già cả cô đơn bệnh tật.”

A Kiều không nghe được nữa, nàng vòng tay qua cổ hắn, dựa vào vai hắn nghẹn ngào: “Đừng nói nữa, ta gả, ta gả.”

Triệu Yến Bình vỗ lưng nàng mỉm cười.

Lần này hai người không làm gì, chỉ lẳng lặng ôm nhau, đến lúc trong viện vang lên tiếng bước chân, A Kiều mới vội đứng lên.

“Tiểu thư, sủi cảo nấu xong rồi.”

A Kiều rờ mặt, bảo Đông Trúc bưng vào.

Thu Trúc giữ tấm rèm, Đông Trúc bưng khay vào, phía trên đặt một tô sủi cảo to, còn có hai dĩa nước chấm nhỏ. Thấy tiểu thư ngồi trên ghế đang nghịch đồ thêu, Triệu gia ngồi gần chậu than sưởi ấm, tuy hai người không ai nhìn ai nhưng lại hài hòa như một đôi phu thê trẻ. Nhị Trúc nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy việc hôn nhân này sẽ thành.

Đồ ăn được đưa tới, Triệu Yến Bình dọn ghế về chỗ cũ, ngồi đối diện A Kiều bắt đầu ăn.

A Kiều bảo Đông Trúc đi nghỉ ngơi trước, dặn dò Thu Trúc: “Ngươi lấy sổ sách của ta lại đây.”

Hai nha hoàn lần lượt đi làm việc.

A Kiều lại nhìn Triệu Yến Bình, mỗi lần hắn mở miệng là ăn nguyên một cái sủi cảo, ăn thật nhanh.

A Kiều không nhịn được bèn nói: “Chàng ăn từ từ thôi, chút nữa còn phải về, ở đây ban đêm gió lớn, ăn gấp quá coi chừng gió vào bụng, không tốt cho dạ dày.”

Triệu Yến Bình nhìn nàng, đổi thành một cái ăn hai miếng.


Ăn xong, Triệu Yến Bình bưng chén, uống hết nước súp sủi cảo bên trong.

A Kiều nhìn thấy nên nói: “Trong nồi chắc còn nước súp sủi cảo còn ấm, ta lấy một chén cho chàng, có thể chống lạnh.”

Triệu Yến Bình đứng dậy: “Ta tự mình đi lấy, uống xong sẽ đi về, nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta lại nhờ bà mối tới đây.”

A Kiều rũ mắt, đỏ mặt gật đầu.

Triệu Yến Bình bưng khay, đi ra sau thấy Thu Trúc còn đứng bên ngoài, hắn hỏi vị trí của nhà bếp, tự mình đến đó múc một chén nước súp sủi cảo trong nồi uống ừng ực. Nước súp nóng uống vào bụng khiến cả người ấm lại. Đúng là đã muộn, Triệu Yến Bình nhìn phòng A Kiều lần cuối, nghĩ đến chuyện nàng sẽ sớm quay về bên cạnh hắn, mỗi đêm đều ở nhà chờ hắn, Triệu Yến Bình sảng khoái rời đi.

Thu Trúc tiễn hắn ra cửa, quay lại đi đến gần A Kiều, mỉm cười hỏi thăm hai người đã nói gì.

A Kiều đặt đồ thêu xuống rồi đi vào nội thất, đóng cửa lại, nhốt Thu Trúc bên ngoài.

Cởi áo ngoài ra, A Kiều mặc áo đơn chui vào chăn. Tuy rằng bên trong có nhét bình nước nóng trước nhưng chỉ ấm một chút.

Ban đêm lạnh lẽo như vậy làm người ta hoài niệm những ngày có một nam nhân cao lớn có thể sưởi ấm giường cho mình.

Hôm sau, Triệu Yến Bình lại nhờ bà mối tới, vẫn là bà mối hôm qua.

A Kiều đồng ý.

Đồng ý xong, A Kiều mới nhớ tới cô mẫu, vội vàng dẫn Mạnh Chiêu đến phủ tướng quân.

Mạnh thị nghe chuyện này đã khiếp sợ không nói thành lời một đỗi lâu.

A Kiều ngồi bên cạnh cúi đầu, lặng lẽ kéo ngón tay.

Sau một lúc, Mạnh thị vui mừng: “Hắn đối với con như thế coi như một lòng một dạ, không uổng công con moi tim móc phổi đối với hắn, càng quý hơn là mẫu thân của hắn cũng không quan tâm đến vấn đề con nối dõi, có thể nói tốt hơn nhiều so với phần lớn bà bà.”

A Kiều thì thầm: “Thái thái cũng là người có số khổ, có lẽ do bản thân đã từng chịu khổ nên sẽ thương người khác.”

Mạnh thị là người có chất nữ sắp gả, không dám nghĩ mọi chuyện quá tốt, thở dài: “Chỉ sợ là nhất thời, tương lai thấy người khác ôm tôn tử, ôm nhi tử, hai mẹ con họ sẽ thay đổi. A Kiều à, cô mẫu hy vọng con có thể sinh hài tử. Lúc con mới vào kinh, cô mẫu thỉnh danh y chữa trị cho con nhưng con sợ thuốc quá đắng, uống vài ngày rồi ngưng, hay là chúng ta thử uống lại lần nữa, có lẽ sẽ chữa được? Danh y nói con còn trẻ, rất có hy vọng.”


A Kiều nhớ rõ thuốc đó rất đắng. Lúc ấy nàng mới rời khỏi Triệu Yến Bình không bao lâu, đang chán nản, dù sao không muốn gả cho ai, cớ gì ép bản thân uống thuốc đắng chát kia cho nên tùy tiện ngưng. Bây giờ nàng sắp gả cho Triệu Yến Bình, người khác không đáng, nhưng vì Triệu Yến Bình, vì một tia hy vọng, thuốc đắng cỡ nào thì A Kiều cũng sẵn sàng uống.

“Dạ được, cô mẫu còn đơn thuốc đó không? Người cho con đi, con tự mình đi hốt thuốc.”

Triệu Yến Bình cầu hôn vào đầu tháng giêng, hai người thương lượng thông qua bà mối, quyết định hôn kỳ sẽ được tổ chức vào mùa xuân tháng 3.

A Kiều có thể gả cho Triệu Yến Bình nên rất thỏa mãn, không có yêu cầu gì về sính lễ, Triệu Yến Bình chỉ là quan nhỏ thất phẩm, tòa nhà ở tạm cũng là đang thuê, sẽ không giả vờ làm người nhiều tiền, cho nên dựa theo phong tục cưới hỏi của nhà nghèo ở kinh thành để chuẩn bị tiệc cưới.

Hai người không muốn công khai cho nhiều người biết, cũng không cố tình ra ngoài tung tin nhưng Triệu Yến Bình hiện giờ khác xưa. Hắn là ca ca ruột của người thiếp mà Tuyên Vương yêu thương, có quan hệ với Tuyên Vương, Tuyên Vương rất có khả năng thừa kế vị trí kia, những quan viên muốn thông qua Triệu Yến Bình để tạo quan hệ với Tuyên Vương lập tức nhìn chằm chằm Triệu Yến Bình.

Những người này biết tin Triệu Yến Bình đã đính hôn, sau khi nghe ngóng, nhà gái lại là chất nữ của tướng quân sơn tặc Tiết Ngao, một thiếu phụ 21 tuổi mồ côi cha mẹ từ nhỏ đã từng gả cho người ta ở Giang Nam nhưng cuộc sống không tốt nên được phu thê Tiết Ngao đón vào kinh thành, đã vậy còn nhận nuôi một hài tử, giá thị trường của hai bên nam nữ quá chênh lệch khiến hôn sự này gây ra nhiều cuộc thảo luận ở kinh thành.

Ngay cả Thuần Khánh Đế trong cung cũng nghe được.

Thuần Khánh Đế để ý Triệu Yến Bình, thứ nhất là vì Triệu Yến Bình bái Lư thái công làm thầy, thứ hai là vì sự tích Triệu Yến Bình kiên trì không cưới vợ vì muốn tìm muội muội khiến nhiều người xúc động, thứ ba là vì Triệu Yến Bình có quan hệ thông gia với Tuyên Vương, Thuần Khánh Đế luôn muốn xem thử sau khi được tăng giá, Triệu Yến Bình có thể giữ sự khiêm tốn và trầm tĩnh như lúc ban đầu hay không.

Nếu Thuần Khánh Đế cảm thấy hứng thú với ai thì người bên cạnh ông đương nhiên sẽ hỗ trợ tìm hiểu.

Hiện tại phát hiện Triệu Yến Bình không cưới các tiểu thư khuê các, ngược lại chọn một thiếu phụ đã từng kết hôn, Thuần Khánh Đế đột nhiên nhớ lại, lúc trước khi ngự sử tố cáo danh tính của Từ trắc phi ở trên triều đình có nhắc tới tên của Triệu Yến Bình, Tiết Ngao là người đầu tiên lên tiếng thắc mắc.

“Hay là chất nữ của Tiết Ngao đã quen Triệu Yến Bình từ lâu?” Thuần Khánh Đế tò mò.

Đại thái giám Cao công công đã chuẩn bị, cười nói: “Đâu chỉ quen, khi Triệu bình sự còn sống ở huyện Võ An đã từng nạp một người thiếp, người thiếp đó là chất nữ của Tiết tướng quân.”

Thuần Khánh Đế híp mắt: “Thề không cưới vợ mà nạp thiếp cho mình?”

Cao công công giải thích: “Không phải hắn muốn nạp, hắn vốn có một tổ mẫu…”

Cao công công tựa như cuốn sách biết nói, kể chuyện A Kiều bị Mợ bán vào thanh lâu như thế nào, sau khi thanh lâu bị sụp thì A Kiều bị Mợ hành hạ như thế nào, Triệu Yến Bình nạp nàng làm thiếp thay vì nói là ham mê sắc đẹp, không bằng nói là xuất phát từ sự đồng tình muốn cứu A Kiều ra khỏi hố lửa, v.v…, kể ra vô cùng tỉ mỉ.

Thuần Khánh Đế kinh ngạc: “Nói vậy, Triệu Yến Bình biết rõ Mạnh thị không thể sinh con mà vẫn sẵn sàng cưới nàng làm vợ?”

Cao công công gật đầu: “Đúng vậy, Triệu bình sự quả là nặng tình nặng nghĩa, vụ án đầu tiên hắn xử lý sau khi vào kinh là vì Mạnh thị khẩn cầu, giúp cửa hàng Mạnh thị tìm thợ thêu.”

Thuần Khánh Đế hoàn toàn hiểu rõ nhưng ông không nói gì, tiếp tục phê duyệt tấu chương đang chồng chất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui