Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Hà Kỳ Nguyên ngủ say ngáy to, khò khè chảy nước miếng, thỉnh thoảng miệng lại chậc cậc vài cái, dường như đang thưởng thức hương vị ngọt ngào trong mộng đẹp. Bên cạnh giường chiếu trên sàn nhà nệm chăn mền đều không có, hai canh giờ sau, Hà Kỳ Nguyên tự hắt xì tỉnh lại.
“Aiz… không xong rồi, đầy là sắp cảm mạo rồi!” Hà Kỳ Nguyên ảo não nghĩ, hối hận vì ngủ trên sàn nhà.
Gian phòng Ngọc Diệu Âm có một ghế tựa mềm, thành ghế đắp một cái chăn lông thêu thùa đẹp đẽ, mình vừa rồi lại không nhớ tới. Hà Kỳ Nguyên gãi gãi đầu, tuy rằng Ngọc Diệu Âm không thích người khác dùng ghế dựa của nàng, nhưng nêu hắn ngủ, chắc cũng không có vấn đề!
Hà Kỳ Nguyên hưng phấn nằm lên ghế, trong lòng mừng thầm, cái ghế dựa này không hổ là hàng tốt, nằm lên thật thoải mái, còn thoải mái hơn giường của mình, chăn lông mềm mại ấm áp phủ lên trên, Hà Kỳ Nguyên tiếp tục đi gặp Chu Công, tiếp tục món gà nướng trong mộng chưa xong vừa nãy.
Khiến cho Hà Kỳ Nguyên phiền muộn chính là trên thuyền bỗng nổi tiếng vang, khiến cho người khác không có cách nào ngủ được, Hà Kỳ Nguyên vốn định nhịn một chút, đợi âm thanh ít đi lại ngủ tiếp, lại không ngờ âm thanh trên thuyền càng lúc càng lớn dần, không có xu hướng khống chế.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì? Hà Kỳ Nguyên lăn lông lốc đứng lên, chạy tới phía buồng nhỏ trên boong tàu. Âm thanh hình như là từ đấy truyền tới. Kết quả cửa đều là người, âm thanh vốn ầm ĩ dần trở nên rõ ràng:
“Thật tốt quá! Rốt cục cũng được cứu rồi!”
“Mau nhìn đi, một mảnh đen sì thế kia, chính là hình dáng một lục địa!”
“Ta nhìn thấy rồi, lục địa, quả thật là lục địa!”
“Cảm ơn trời đất, Bồ tát phù hộ, A di đà phật!”…
Sau khi những âm thanh này lắng xuống, từng đợt từng đợt âm thanh khác lại như thủy triều liên tiếp dâng lên, nội dung cơ bản là giống nhau. Tất cả mọi người đều đang đàm luận tin tức tốt lành, có mấy người thậm chí không còn chờ được trực tiếp chạy lên boong thuyền, muốn tự mình nhìn.
Hà Kỳ Nguyên theo dòng người đi lên boong tàu, phát hiện xung quanh đều đã vây kín người, tất cả đều nhón chân ngóng về phía trước, ở phía trước thuyền, rất xa trên đường chân trời, một lục địa lớn đang dần rõ hình dạng.
Đúng vào lúc nào, thuyền trưởng Tử Trường Phát xuất hiện trước mắt mọi người: “Các vị, trước mắt chúng ta còn cách lục địa một đoạn, mọi người về nghỉ trước. Sau khi nghỉ ngơi, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, chúng ta tăng tốc thuyền, tranh thủ tiến tới.
Giọng nói trầm thấp hữu lực vang lên trong tai mỗi người, dưới khích lệ của thuyền trưởng, mọi người dần dần giải tán, trên thuyền cũng không còn mấy người.
Hà Kỳ Nguyên trở về nằm trên ghế dựa của Ngọc Diệu Âm, vốn dĩ là ghế dựa làm cho hắn hưng phấn không thôi, bây giờ lại thêm một tin tức hấp dẫn nữa.
Quay đầu nhìn Lâm Đa Bảo cùng Ngọc Diệu Âm, hắn không khỏi hâm mộ, hai gia hỏa này lại tự tại, an an ổn ổn nằm trên giường, trời sập xuống cũng có người đỡ. Mình bây giờ lại ngứa trong tâm, lật qua lật lại nghĩ tới lục địa kia, trong lòng mê mang vô cùng, đồng thời con mang theo một chút sợ hãi.
Vất vả nhịn đến hừng đông, Hà Kỳ Nguyên đứng dậy xông ra phía ngoài, muốn bước ra ngoài nữa, nhưng vừa xông ra tới cửa, Hà Kỳ Nguyên lại dừng bước. Lâm Đa Bảo cùng Ngọc Diệu Âm còn chưa tỉnh, nếu tỉnh lại không hiểu tình hình không tìm thấy mình thì làm sao?
Ngay tại lúc Hà Kỳ Nguyên xoắn xuýt nhìn Lâm Đa Bảo cùng Ngọc Diệu Âm, hai người liền tỉnh.
Theo một tiếng “A…”, Lâm Đa Bảo lăn xuống giường, đứng lên vừa vặn nhìn thấy Hà Kỳ Nguyên, “Ngươi đá ta?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...