Editor: Puck - Diễn đàn
Lâm Phong mang theo mấy hài tử ra khỏi vườn hoa, sắp đến phòng khách rồi.
Phía trước là một bức bình phong bằng gỗ tử đàn lớn khảm trên nền đá cẩm thạch, một nam tử hơn ba mươi tuổi đi vòng ra từ sau tấm bình phong, lững thững đi về phía này.
Hắn một thân một mình, dáng vẻ tao nhã lịch sự, sắc mặt lại mang theo vẻ buồn bực.
Lâm Phong nhìn thấy hắn, trong lòng hơi kinh ngạc, “Vì sao hắn lại tới đây? Hôm nay La Anh không đến đây mà.”
Nam tử kia cũng thấy Lâm Phong rồi, ánh mắt lóe lóe, khách khí vái chào, “Lâm Thị giảng, đã lâu không gặp.”
Lâm Phong mỉm cười, “Thẩm Thị lang, nhiều ngày không thấy.”
Thì ra người này là Thẩm Ung trượng phu của La Anh.
Thẩm Ung thiếu niên đắc chí, lên thẳng mây xanh, tuổi tác tương đương với Lâm Phong, bây giờ đã là Công bộ Thị lang rồi, quan viên tam phẩm.
Hôm nay là ngày La Giản và Ngôn Yên nhận thân, cả nhà La Anh vốn nên có mặt, nhưng hôm nay vẫn không nhìn thấy La Anh hay bóng dáng của bất cứ người Thẩm gia nào. Lâm Phong còn tưởng rằng bọn họ không tới chứ, hóa ra chỉ tới trễ mà thôi.
Lâm Thấm thoải mái được phụ thân ôm, tò mò quan sát Thẩm Ung.
Nàng là tiểu cô nương tinh lực rất dư thừa, cho dù là thấy sự vật mới mẻ hay nhìn thấy người không quen biết, bình thường sẽ luôn rất hứng thú.
Thẩm Ung thấy Lâm Phong vẫn ôm tiểu cô nương, mặc dù đang nói chuyện đều không đặt hài tử này xuống, không khỏi nhìn Lâm Thấm nhiều thêm.
Khuôn mặt nhỏ bé như đóa hoa của Lâm Thấm đập vào mắt, trái tim trung niên lộn xộn không chịu nổi của Thẩm Ung lại khẽ động.
Hài tử ngây thơ hồn nhiên cỡ nào chứ.
“Thẩm Ung, ngươi quay lại đây cho ta!” Sau tấm bình phong truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận của La Anh.
Vừa dứt lời, La Anh đã như một trận gió đi ra từ sau tấm bình phong, đến bên cạnh Thẩm Ung, “Ngươi quay lại đây cho ta! Khó khăn lắm mới theo ta về nhà mẹ một chuyến, ngươi không ở trong phòng với ta, định đi đâu?”
Trong miệng đang la hét, mắt đã nhìn thấy đám người Lâm Phong, Lâm Thấm, Lương Luân, Cao Nguyên Dục, trong mắt lóe lên vẻ xấu hổ, không thể nói tiếp nữa.
Phu thê hai người gây gổ ở trước mặt người ngoài, giống dạng gì chứ.
Sắc mặt Thẩm Ung cũng hơi xấu hổ.
Cao Nguyên Dục hưng phấn, chợt đẩy Lương Luân, “Ca quay lại đây cho đệ! Ca không ở bên cạnh đệ, định đi đâu?”
Hắn rất dùng sức, Lương Luân bị hắn đẩy đứng không vững, cũng đẩy hắn một cái, “A Dục, ca không ở bên cạnh đệ khi nào? Bà ngoại không cho đệ xuất cung, cậu cũng không cho, còn không phải do ca thay đệ cầu tình sao?”
Cao Nguyên Dục nháy nháy mắt với hắn, “Biểu ca, đệ học nàng ta.” Chỉ vào La Anh.
Lương Luân và Cao Nguyên Dục đều cười, cửu công chúa cũng ngu ngơ cười theo, “Học nàng ta, hì hì.”
Lâm Thấm ôm cổ phụ thân, cười híp mắt nhìn La Anh và Thẩm Ung, tỏ vẻ muốn xem náo nhiệt, e sợ sự tình huyên náo không lớn.
Lâm Phong tự nhiên không giống với mấy hài tử, mỉm cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi không tiếp chuyện được.” Ôm Lâm Thấm đi ra sau tấm bình phong, trong miệng kêu, “Luân ca nhi, thập tứ điện hạ, cửu công chúa, mau đi theo.”
Lương Luân và Cao Nguyên Dục ngược lại rất nghe lời Lâm Phong, “Dạ, tới đây.”
Cửu công chúa theo đuôi hai ca ca, cũng lon ta lon ton, “Dạ, tới đây.” Chạy đi theo sau lưng Lương Luân và Cao Nguyên Dục, e sợ các ca ca bỏ rơi mình không quan tâm.
Thẩm Ung và La Anh xoay người quay đầu lại, đưa mắt nhìn Lâm Phong và mấy hài tử đi xa, vẻ mặt phức tạp.
“Phi, nữ nhi muốn gả cho một Quận Vương phong tước hiệu hoàng tử không nổi, đắc ý gì chứ, Lâm gia đây chính là leo lên thân thích tốt, chỉ bằng Lâm Phong một quan tứ phẩm, sau lưng lại có một vị hoàng tử, một vị công chúa, còn có một vị con của trưởng công chúa, cháu bên ngoại của bệ hạ đi theo!” La Anh căm hận nói.
Trong giọng nói của nàng vừa có căm hận, tức giận, lại xen lẫn hâm mộ, ghen tỵ, lộn xộn rối rắm giống như tâm tư của nàng.
Thẩm Ung không để ý đến nàng, cất bước đi về phía vườn hoa.
“Hai mẹ con đều là hồ ly tinh!” La Anh cắn răng, đầy ngập phẫn hận, “La Thư quyến rũ Lâm Phong, Lâm Đàm quá đáng hơn, Hoài Viễn Vương chẳng qua ban sai đi ngang qua An Định châu, không biết như thế nào đã bị nàng ta câu hồn đi, không quan tâm gì nhất định phải cưới nàng ta. Bên ngoài còn cố tình nói gì mà Lâm Khai cứu Hoài Viễn Vương, Hoài Viễn Vương muốn báo ơn, phi! Lời này định lừa gạt quỷ sao? Hoài Viễn Vương còn phải cần tới Lâm Khai đi cứu?”
Nàng vẫn ở đó oán độc mắng, Thẩm Ung đã đi tới cửa nguyệt lượng cách đó không xa rồi.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” La Anh phát giác Thẩm Ung đã đi xa, nóng nảy trong lòng, thở phì phò đuổi theo, “Thẩm Ung, sao ngươi không theo ta quay lại, đã theo ta về, thì đừng bày sắc mặt!”
La Anh thở hổn hển đuổi theo Thẩm Ung, liên miệng không dứt.
Thẩm Ung nhìn khuôn mặt bát phụ trước mắt, trong lòng sinh chán ghét, hắn vốn là người tính tình ôn hòa nho nhã, lúc này lại không nhịn được dùng sức đẩy La Anh ra, tức giận nói: “Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang đánh chủ ý gì, ta ở trong phòng làm gì? Nhìn ngươi vờ ngớ ngẩn mất mặt sao?”
(*) Bát phụ: Người đàn bà chanh chua, đanh đá.
La Anh thẹn quá thành giận, đỏ mặt lên, giọng vang dội, “Đúng, ta định cầu tha thứ cho nương ta ở trước mặt mọi người, vậy thì thế nào? Thẩm Ung, cho dù ngươi không có tình phu thê với ta, cũng nên suy nghĩ vì Họa nhi một chút, đứng
//