Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

“Thật nha.” Lâm Thấm vui vẻ ra mặt.

“Thật nha.” Cao Nguyên Dục hưng phấn nhào tới bên cửa tủ quần áo, ánh mắt tha thiết, “Đại ca, cũng dạy đệ một chút được không?”

“Đệ đừng dùng sức đè lên như vậy, a Dục.” Lương Luân trách mắng: “Sẽ đẩy cửa ra đó, có hiểu không?”

Trái tim đám người Lâm Phong lại treo lên cao rồi.

Bên trong lại truyền ra giọng Lương Luân, “A Dục, ngồi yên, đúng rồi, chính là như vậy, ngồi xếp bằng xuống, không được bổ nhào lên cửa.”

Người bên ngoài lại cảm thấy hơi yên tâm.

Lâm Thấm cười hì hì nói điều kiện với Hoài Viễn Vương, “Diệu ca ca, bây giờ ca dạy cho muội đi, muội nghe là được.”

“Đúng vậy, chúng đệ đang nghe này.” Cao Nguyên Dục liên tục không ngừng phụ họa.

Hoài Viễn Vương mỉm cười, “A Thấm, chúng ta nói chuyện cách tủ quần áo rất không tiện, Diệu ca ca mở cửa ra có được không? Vậy sẽ sáng sủa rồi.”


“Được đó.” Lâm Thấm sung sướng đồng ý.

Đám người Hoài Viễn Vương và Lâm Khai liên tục căn dặn Lâm Thấm, Lương Luân, Cao Nguyên Dục ngồi yên, không được lộn xộn, mới chậm rãi cẩn thận mở cửa ra.

Phía dưới tủ treo quần áo này là chỗ treo quần áo, phía trên để chăn đệm, có tấm ngăn, tấm ngăn thật cao, may nhờ được làm rất dày, tấm ngăn là gỗ lim già vừa dày vừa nặng.

Trên tấm ngăn, ba hài tử ngồi xếp bằng, trên mặt mỗi đứa là nụ cười tươi, chính là Lâm Thấm, Lương Luân và Cao Nguyên Dục.

Hôm nay là ngày đại hỉ của La Giản, Lâm Thấm mặc áo màu đỏ chót, váy màu đỏ chót thêu sợi chỉ vàng, ngồi xếp bằng ở giữa tấm ngăn, mặt cười như hoa, vui mừng đẹp mắt giống như đứa trẻ nít trong bức tranh tết.

(*) Thêu sợi chỉ vàng: đây là kỹ thuật thêu dưới đời Đường được coi là đặc biệt phức tạp. Đầu tiên lấy những khối vàng quý hiếm ra chế tác thủ công, mài thành những miếng vàng mỏng, tránh cho miếng vàng không bị giòn vỡ nên các nghệ nhân phải dùng một lượng bạc nhỏ làm thành phần trong đó. Sau đó mài những miếng vàng thành những sợi vàng nhỏ, mỏng, đường kính chỉ có 0.06 mm.

Lương Luân người như mỹ ngọc, trên khuôn mặt trắng như tuyết của Cao Nguyên Dục khảm đôi mắt to y hệt hắc bảo thạch, hai nam hài ngồi hai bên Lâm Thấm, rất xinh đẹp, rất đẹp mắt.

“Diệu ca ca, náo động phòng nên náo như thế nào vậy.” Lâm Thấm vui mừng hớn hở hỏi.

Hoài Viễn Vương và Lâm Khai đồng thời cười nói: “Xuống đây sẽ nói cho muội biết.” Đi tới gần, giơ cánh tay ra, định ôm Lâm Thấm xuống.

Ba hài tử trên tấm ngăn rất ăn ý đồng thời lui về sau, trong miệng Cao Nguyên Dục kêu lên, “Đại ca, ca nói trước đi là được, tụi đệ nghe hài lòng rồi lại xuống, đại ca, đại ca buông tay...” Hắn đang nói chuyện, chân đã bị Hoài Viễn Vương túm lấy, lớn tiếng kêu lên.

“Ai đang nghịch ngợm gây sự đấy.” Tấn Giang Hầu đứng ở ngoài cửa thò đầu vào, ngẩng đầu lên trên nhìn.

“Ông ngoại.” Lâm Thấm cho hắn một khuôn mặt vô cùng tươi cười nịnh hót, tỏ vẻ ân cần, “Ông ngoại, cha, nương, đại ca, Diệu ca ca, nhị ca, chúng ta thương lượng chuyện này trước được không?”

“Chuyện gì.” Tấn Giang Hầu thấy dáng vẻ này của nàng, không khỏi mỉm cười.

“Nhị tiểu thư mời nói.” Lâm Phong cười nói.

Vào lúc này hắn nhìn thấy tiểu nữ nhi bảo bối rồi, thấy nàng ngồi yên vững, vẻ sầu lo trong lòng đã giảm đi tám chín phần, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Tiểu a Thấm giờ còn bày trò nói điều kiện đấy.” La Thư và Lâm Khai đều hơi tức giận.

Lâm Thấm cười lấy lòng, chọc chọc Lương Luân, lại nhéo Cao Nguyên Diệu, “Luân ca ca, a Dục, có chuyện mau nói.”


Lương Luân ngồi thẳng người, “Các vị, nếu hài tử bướng bỉnh, cũng phải dạy dỗ nhẹ nhàng dịu dàng, đúng không?”

Cao Nguyên Dục lại trực tiếp hơn hắn, hét lên: “Đại ca, ca đưa đệ xuống, không thể đánh đệ, cũng không thể mắng đệ, càng không thể vào cung tố cáo!”

“Đúng, không thể đánh, không thể mắng, không thể tố cáo.” Lâm Thấm đảo mắt, “Còn nữa, còn nữa, về sau cũng không thể...”

Không biết lời tiếp theo nên nói như thế nào, ngoẹo đầu nhỏ suy nghĩ, tỏ vẻ khổ não.

“Không thể thu sau tính sổ.” Lâm Phong cười nói thay nàng.

“Đúng thế đúng thế, không thể thu sau tính sổ.” Mắt Lâm Thấm sáng rực lên, vui mừng rạo rực, “Đáp ứng trước, đáp ứng rồi chúng con xuống ngay!”

“Đúng vậy, đáp ứng rồi mới xuống!” Cao Nguyên Dục và Lương Luân phụ họa.

“Đáp ứng rồi.” Lâm Phong mỉm cười, đồng ý đầu tiên.

“Nuông chiều hài tử như vậy.” Tấn Giang Hầu là người mang binh, không tán thành lắc đầu.

Hắn tự tay ôm lấy Lâm Thấm, Lâm Thấm ôm cổ hắn cười nói, “Ông ngoại, đáp ứng rồi nha.”

Tấn Giang Hầu tỏ vẻ nhu hòa, “Ừ, đáp ứng rồi.”

Hoài Viễn Vương và Lâm Khai cũng ôm Lương Luân, Cao Nguyên Dục xuống.

Cửu công chúa vẫn còn rúc trong hộc tủ, thấy các ca ca của nàng và Lâm Thấm đều xuống rồi, mím cái miệng nhỏ nhắn khóc, “Còn có ta, hu hu hu...”


Cao Nguyên Dục không nhịn được, “Muội nhấc chân cái là ra được, khóc cái gì chứ?”

Lương Luân rất có phong độ đi qua kéo nàng ra, “A Vi, không cao chút nào, muội nhấc chân là có thể đi ra ngoài nè.”

Cửu công chúa thút thít mấy tiếng, La Văn Nhân tốt bụng dỗ nàng mấy câu, nàng mới không còn khóc nữa.

Chờ ôm được mấy hài tử xuống xong, đám người Lâm Phong không khỏi kỳ quái, “Cao như vậy, leo lên như thế nào?”

Lâm Hàn tức giận kéo muội muội một cái, “A Thấm, muội là tiểu cô nương đó, cũng không phải con khỉ nhỏ! Cao như vậy, muội đi lên như thế nào?”

Lâm Thấm vô tội chớp chớp mắt, thanh thúy nói: “Có cái thang mà.”

Mọi người đưa mắt nhìn lên, bất giác thấy tức cười, thì ra bởi vì tủ treo quần áo này quá cao, chính là người lớn lấy đồ cũng khó khăn, vì vậy trong tấm ngăn tủ treo quần áo có để một cái thang tinh xảo xếp gọn.

“Mấy đứa cầm tinh con khỉ sao?” La Thư không


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui