Editor: Puck - Diễn đàn
Phủ Tấn Giang Hầu, Vinh An đường.
Mặc dù đêm đã khuya rồi, Tiêu thị lại sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, thật lâu không thể nào đi vào giấc ngủ.
Toàn thị cực nhọc ngày đêm hầu hạ ở bên người nàng, sai người dấy lên linh hương thường ngày nàng yêu thích nhất trong lư hương, linh hương này là do một hương thảo màu xanh tím từ Tây Vực truyền đến tinh luyện ra, mùi thơm ngát thoang thoảng rất thoải mái, nồng nặc dễ chịu, được Tiêu thị yêu thích nhất, còn có hiệu quả thôi miên.
Nhưng Tiêu thị thật sự tâm sự quá nặng, kể cả linh hương như vậy cũng không cách nào khiến nàng tiến vào mộng đẹp được rồi.
Đôi mắt của nàng mở thật to, chính là không ngủ được.
Trượng phu Toàn thị bị đày đến biên cương rồi, mẹ chồng lại làm khổ nàng từng ngày, cho dù ban ngày hay buổi tối đều muốn nàng hầu hạ bên cạnh, đã khổ không thể tả. Nếu như không phải ảnh hưởng mà Tiêu thị xây dựng vẫn còn, Toàn thị đại khái sẽ nghĩ cách lười biếng. Dù sao nàng cũng là thân thể máu thịt, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, kêu nàng hầu hạ Tiêu thị như vậy, thật sự còn không chịu nổi.
Đã đến giờ Tý, con người đến thời điểm này suy cho cùng đều sẽ mệt mỏi rã rời, Toàn thị dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Tiêu thị không cho nàng rời đi, nàng buồn ngủ đến mắt không mở ra được, nên ngồi lim dim ở trước giường.
“Trà.” Bên tai truyền đến giọng nói nhỏ, phiền não của Tiêu thị.
Toàn thị bừng tỉnh, hai nha hoàn khác trực đêm trong phòng cũng sợ hết hồn, lại không dám ngủ gật nữa, vội đi qua châm trà.
Nha đầu rót trà, Toàn thị nhận lấy trong tay thử xem, không quá nóng cũng không quá lạnh, ấm áp vừa phải, nên đi tới trước giường, cung kính đưa cho Tiêu thị, “Nương, trà đây.”
Tiêu thị nhận lấy nhấp một ngụm, tỏ vẻ chán ghét, “Kể cả chút nóng đều không có, định băng lạnh ta đây sao?”
Toàn thị nhẫn nhịn nhận lấy tách trà về, nở nụ cười, “Vậy con dâu đi đổi tách khác.”
Cũng không dám để nha hoàn động thủ, tự mình đi qua rót một tách, đi tới đôi tay dâng lên.
Lúc này Tiêu thị rất nể tình, nhấp hai ngụm, không bắt bẻ gì.
Uống trà xong, nàng lại một lần nữa nằm xuống, Toàn thị và nha hoàn trực đêm đồng thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi tuổi cũng lớn, ngày đêm hầu hạ ta, ngươi cũng không chịu nổi.” Tiêu thị mệt mỏi nói: “Ngày mai để cho Tề thị, Lý thị và các cô nương sắp xếp, thay phiên tới đây hầu hạ.”
Tiêu thị một mực luôn không muốn Tề thị, Lý thị hai con dâu thứ phòng này gần người hầu hạ, lúc này chợt sửa lại, Toàn thị không khỏi mừng rỡ.
Giống như vốn do một người gánh lấy gánh nặng, hiện giờ đột nhiên có người nói cho nàng biết, “Sẽ có hai người tới đây chia sẻ cùng ngươi.” Nàng lập tức tan mất hai phần ba sức nặng, suy nghĩ một chút đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
“Dạ, nương.” Toàn thị nở nụ cười, tròng mắt sáng lên.
Tiêu thị chán nản nhắm hai mắt lại, “Ta rất thích Văn Nhân hài tử kia, sáng sớm ngày mai sắp xếp con bé đi. Tính tình Văn Úy nóng nảy, tuy rằng là trưởng tỷ, cũng xếp ra sau thôi.”
Mặc dù Tiêu thị đây rõ ràng nghiêng về cháu nội ruột của nàng La Văn Úy, nhưng nụ cười trên mặt Toàn thị dần dần biến mất, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Văn Nhân... Văn Nhân không có trong phủ...”
La Văn Nhân đã đi đến Ngôn gia, vậy kêu Toàn thị đi đâu tìm người về được. Ngôn gia vốn không phải là nơi hiện giờ Toàn thị có thể đi, đừng nói đến về sau Ngôn Yên sẽ là thế tử phu nhân phủ Tấn Giang Hầu, sẽ đè lên trên đầu Toàn thị, chỉ bằng vào Ngôn Trung thừa cương trực không a dua, đã khiến cho Toàn thị tiểu nhân như vậy không dám đến gần.
“Văn Nhân đi đâu vậy?” Tiêu thị đột nhiên biến sắc.
Nàng vốn là vị mỹ nhân bệnh mệt mỏi, lập tức trở nên ác độc, thật giống như muốn ăn thịt người vậy.
Toàn thị rùng mình, rụt rè nói: “Văn Nhân... Văn Nhân đến Ngôn gia rồi... Hầu gia nói, để cho nàng thân cận nhiều hơn với mẫu thân mới....”
Dáng vẻ đó của Tiêu thị vốn dọa người, giờ lại còn đang buổi tối khuya, Toàn thị bị dọa đến không xong, lời đều nói không lưu loát rồi.
“Cái gì?” Tiêu thị ngồi thẳng người, trong mắt như muốn phun lửa.
Toàn thị theo bản năng lui về phía sau hai bước, miễn cưỡng nở nụ cười, “Là Hầu gia để cho nàng đi...”
Tiêu thị thở dốc một hơi, lạnh giọng hỏi, “Văn Nhân đi Ngôn gia khi nào? Ai đưa nó đi?”
Toàn thị đáp từng câu, “Buổi sáng đã ra cửa, con dâu sai người lặng lẽ đi theo nàng, thấy đầu tiên nàng đi phố Trường Anh, nửa canh giờ sau mới ra khỏi Lâm gia, La Thư đi cùng nàng đến thiết y hạng. Sau khi nàng vào Ngôn gia đã không ra nữa, tối nay đã ngủ lại ở Ngôn gia rồi...”
“Vô sỉ! Vô sỉ!” Tiêu thị dùng sức đấm giường, căm hận mắng.
Toàn thị và hai nha đầu trực đêm xuôi tay đứng hầu, đầu cúi thật thấp, trong lòng đều không giải thích được.
Cô nương Ngôn gia sẽ đến phủ Tấn Giang Hầu trở thành thế tử phu nhân, La Văn Nhân nữ hài nhi thứ xuất này hiện giờ đi thân cận với mẫu thân mới, mặc dù hơi có vẻ nịnh hót, nhưng cũng coi như thói thường của con người. Tiêu thị vì vậy mà nổi giận, thật sự khiến cho người ta không hiểu.
“Vô sỉ hạ lưu!” Tiêu thị cắn răng nghiến lợi.
Toàn thị và hai nha đầu nghe được nàng đã mắng cả “Vô sỉ hạ lưu” ra khỏi miệng rồi, rất có thế muốn trở mặt, trong lòng hoảng sợ, chẳng dám thở mạnh.
Tiêu thị càng nghĩ càng giận, giơ tay cầm gối sứ trên giường, hung ác ném xuống!
“Choang --” một tiếng vang thật lớn, mảnh vụn đầy đất.
Nàng còn ngại không hả giận, lại giơ đôi tay thon dài đi dùng sức xé chăn mền trên giường, mặt mày dữ tợn, giống như điên rồi.
Toàn thị không khỏi rùng mình.
Tiêu thị như vậy thật sự quá dọa người.
Nàng vốn định tiến lên khuyên một lời, nhưng nàng rất sợ, vốn không bước ra được.
Hai nha hoàn trực đêm càng không dám đến gần Tiêu thị giống như nổi cơn điên, nơm nớp lo sợ, hết sức sợ hãi.
Tiêu thị phát điên một lúc lâu, tay chợt dừng lại.
Ánh trăng theo cửa sổ chiếu
//