Cao Nguyên Dục phi thân xuống ngựa, đám người hầu vây quanh hắn đi đến trước một cánh cửa gỗ đen tầm thường.
Cửa không tiếng động mở ra, đoàn người nối đuôi mà vào.
Vào cửa, chính là một bức tường phù điêu bình thường không có gì lạ.
Vòng qua bức tường phù điêu là một viện nho nhỏ, bên trái có tiền sảnh, qua tiền sảnh đã rộng rãi rồi, sân viện thật sâu, nhĩ phòng dựa dưới rừng cây, hoa cỏ tươi tốt, khí thế to lớn.
Cao Nguyên Dục vào mật thất bên phải.
Hắn kêu người hầu Thối Phong, trầm giọng phân phó: “Chuyện Tây Sơn, đi thăm dò rõ ràng.
Nếu phủ Tấn Giang Hầu có động tĩnh gì liên quan đến phố Trường Anh, tùy thời bẩm báo lên.”
Thối Phong cúi đầu nghe lệnh, “Dạ, điện hạ, nô tài đi thăm dò.”
Sau khi Thối Phong lui ra ngoài, một gã người hầu khác Viên Phong tiến vào, quỳ một chân, “Bẩm điện hạ, trong lúc vô tình tiểu nhân tra ra được một chuyện riêng tư của Thẩm Tướng.”
“Nói.” Giọng Cao Nguyên Dục trầm ổn.
Viên Phong nói: “Tiểu nhân làm việc ngoài thành, quá giờ vào thành, lại gặp mưa to, đường không dễ đi, đêm đó tạm thời ở lại một đêm trong ngôi miếu đổ nát.
Có một nam tử trung niên thất vọng chán nản cũng tới trú mưa, tiểu nhân và hắn đều bình yên vô sự.
Nửa đêm người nọ tái phát bệnh cũ, khổ sở giãy giụa, la to, tiểu nhân thấy hắn đáng thương, nên lấy túi nước ra cho hắn uống mấy ngụm, giọng người nọ dần dần nhỏ đi, hơi mê sảng.
Hắn mê sảng mơ hồ không rõ, nhưng mà, tiểu nhân lại mơ hồ nghe được hai chữ Thẩm Kiền.”
Cao Nguyên Dục nhướng mày.
Thẩm Kiền chính là tên của Thẩm Tướng, chẳng lẽ người này có liên hệ gì với Thẩm Tướng sao?
“Sau khi trời sáng có đồng bọn ra ngoài thành tiếp ứng, tiểu nhân đã mang nam tử trung niên kia về.
Hiện giờ đang nghỉ ngơi ở phía sau.” Viên Phong lại nói: “Người nọ bình thường rất lịch sự nhã nhặn, khi bị bệnh cũng không đả thương người, nhưng bản thân rất thống khổ.
Tiểu nhân nghe lúc hắn phát bệnh mê sảng, giống như là kẻ thù của Thẩm Kiền, hơn nữa thù hận sâu đậm.”
Cao Nguyên Dục suy tư trong chốc lát, nói: “Tra tiếp.
Tra rõ lai lịch người này.”
Viên Phong lại bẩm báo vài chuyện riêng tư của Thẩm gia mới vừa tra được, không phải chuyện bồi dưỡng vây cánh, kết bè kết đảng, Cao Nguyên Dục gật đầu, “Rất tốt, tiếp tục tra.”
Viên Phong đáp ứng, lui xuống.
“Điện hạ, Lâm nhị tiểu thư và đại gia, nhị gia Lâm gia đi phủ Tấn Giang Hầu.” Người hầu vội vàng báo lại.
Cao Nguyên Dục mặt trầm như nước.
Nhất định do La Văn Lễ náo loạn thật lợi hại, huynh muội Lâm gia đau lòng ông ngoại và cậu, mới có thể chạy tới giúp một tay.
Cao Nguyên Dục mang theo người hầu ra cửa lên ngựa, chạy thẳng tới phủ Tấn Giang Hầu
Hiện giờ hắn là vị hôn thê của nhị tiểu thư Lâm gia rồi, chuyện nhà phủ Tấn Giang Hầu, hắn cũng có thể quan tâm một chút!
Lâm Thấm và Lâm Khai, Lâm Hàn cùng tới phủ Tấn Giang Hầu.
“Biểu thiếu gia, biểu tiểu thư, mọi người mau vào đi, hiện giờ Lễ thiếu gia đang ở trên lầu Thính Âm các, hắn muốn nhảy lầu!”
Người gác cổng là lão nhân gia phủ Tấn Giang Hầu rồi, thường thấy huynh muội Lâm gia, đã sớm được căn dặn, biểu thiếu gia biểu tiểu thư và người nhà mình giống nhau, đến bất cứ lúc nào đều có thể đi vào, nên ân cần đi vào cùng một đoạn với bọn họ, còn đại khái nói qua tình hình La gia, “… Lão Hầu gia và thế tử đều ở đây, biểu tiểu thư ngài mau vào đi, lão Hầu gia thích ngài nhất…”
Lâm Khai cau mày, “La Văn Lễ này biết lấy tự sát nhảy lầu đến uy hiếp ông ngoại rồi, quá đáng giận.”
Lâm Hàn dậm chân, “Ông ngoại đã là lão nhân gia, đừng bị hắn chọc giận mới tốt!”
Lâm Thấm thở hổn hển, “Tên bại hoại La Văn Lễ này, chỉ biết chọc giận ông ngoại, nhìn xem ta đi thu thập hắn!” Như một làn khói chạy qua Thính Âm các.
Lâm Khai và Lâm Hàn cũng bước chân nhanh hơn.
Thính Âm các là lầu các cao nhất trong phủ Tấn Giang Hầu, phía trước là một mảnh đất trống lớn, chung quanh là rừng cây um tùm, Lâm Thấm còn chưa tới, đã thấy chỗ cao nhất trên lầu có một điểm đen nhỏ đang di động, nhìn dáng dấp đó chính là La Văn Lễ rồi.
Nếu hắn thật sự nhảy từ trên đó xuống, cho dù không ngã chết cũng phải ngã tàn phế.
“Phi, hù dọa ai chứ!” Lâm Thấm giận dữ.
Trên mảnh đất trống trước Thính Âm các có không ít người đứng, ở giữa là Tấn Giang Hầu mặc trường bào màu đen, trên khuôn mặt già nua mà uy ghiêm của ông lúc này trời đất u ám, giống như đang biểu thị sắp có một trận bão táp tới.
La Giản tức giận kêu lên phía trên lầu, “La Văn Lễ ngươi có lời gì cứ nói, chạy đến trên lầu làm gì? Uy hiếp ông nội ngươi sao?”
Đệ đệ La Văn Lễ là La Văn Tích còn lớn tiếng hơn La Giản, “Đại bá phụ ngài nói gì vậy, ca ca cháu vào núi thăm bà nội cháu, thấy lão nhân gia bệnh nặng quấn thân, thiếu thầy thiếu thuốc, làm cháu tự nhiên lòng đau như cắt, muốn đón lão nhân gia về! Đại bá phụ, đây là bộc lộ chân thành, không phải uy hiếp!”
La Văn Lễ ở trên lầu lau lệ, lớn tiếng nói: “Ông nội, không phải cháu đang uy hiếp ngài, cháu thật sự quá đau lòng.
Bà nội gầy gò như gì, tiều tụy không ra hình dáng, bà thật sự bị bệnh! Nếu như cháu không đón bà về nhà nuôi dưỡng, thật sự cảm thấy mình không có mặt mũi làm người tiếp được! Nên từ đây nhảy xuống chết đi, xong hết mọi chuyện!”
La Giản cực kỳ tức giận.
La Văn Lễ không có tiền đồ cũng là cháu trai của Tấn Giang Hầu, sao có thể cứ nhìn hắn nhảy lầu như vậy được? Hơn nữa trong miệng hắn liên tục nói muốn hiếu kính bà nội hắn, lý do này vẫn còn nói rất đường hoàng!
“Nhảy, ngươi nhảy đi.” Tấn Giang Hầu vững vàng đứng, không hề nhúc nhích, “La Văn Lễ, ngươi nhảy xuống, ông nội không ngăn ngươi.”
Cháu trai ruột đứng trước mặt ông nói muốn nhảy lầu, ông làm ông nội lại không hề động đậy, vẫn vững như bàn thạch.
La Văn Lễ lớn tiếng khóc.
La Văn Tích nóng nảy, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tấn Giang Hầu, liên tiếp dập đầu, “Ông nội, đại ca cháu là cháu ruột của ông, là trưởng tôn La gia, ngài nhẫn tâm nhìn đại ca chết đi sao? Ngài cho đại ca một con đường sống đi, cho đại ca một con đường sống đi.”
Mặt đất trước Thính Âm các rất rắn chắc, hắn mới dập đầu mấy cái, trên trán đã loang lổ vết máu.
La Giản tức giận đến dong dài, “La Văn Lễ, La Văn Tích, hai ngươi một muốn nhảy lầu, một dập đầu không ngừng, muốn bức bách ông nội các ngươi phải không? Nếu
.