La phu nhân không nói ý đến của Lương Luân cho người khác, chỉ nói với Lâm Phong.
Lâm Phong lắc đầu, “A Luân đúng là một hài tử ngoan, phẩm cách đáng quý, dáng người tuấn dật, không thể soi mói.
Nhưng trên đời này không phải mỗi vị cô nương đều là công chúa, Tương Dương trưởng công chúa có thân phận tôn quý làm sao, có hoàng đế và Chu thái hậu sủng ái, còn như vậy, nếu đổi lại là nữ hài nhi nhà quan lại tầm thường, sợ rằng đã sớm thua trận ở trước mặt Trấn Quốc công phu nhân rồi? Phu nhân, a Thấm nhà chúng ta thông minh thì thông minh, nhưng ta không hy vọng sự thông minh của con bé dùng để đối phó với Trấn Quốc công phu nhân.”
La phu nhân cũng có suy nghĩ không khác lắm, “Đúng, ta cũng nghĩ như vậy.
Tương Dương trưởng công chúa lương thiện bao nhiêu tính tình thẳng thắn bao nhiêu, bởi vì Trấn Quốc công phu nhân, trong một năm luôn có vài lần cùng phò mã tách ra.
Công chúa còn như vậy, đổi lại thành người khác càng không được.”
Mặc dù hai phu thê trăm miệng một lời nói như vậy, nhưng dù sao Lâm Thấm và Lương Luân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Lâm Phong nói: “Nhưng mà, nếu như a Thấm thích, vậy lại là chuyện khác.
Phu nhân, nàng xem a Thấm của chúng ta sẽ thích Lương Luân sao?”
La phu nhân cười, “A Thấm vẫn còn con nít đấy, quá đơn thuần, ta thật sự không cảm thấy con bé thích ai cả.
Trước ta đã như nói giỡn hỏi con bé, con bé không nghiêm chỉnh, chỉ náo loạn.
Vào lúc này nếu lại hỏi con bé nữa cũng không hỏi ra cái gì cả.”
Lâm Phong trầm ngâm trong chốc lát, “Thứ nhất chúng ta còn không biết được tâm ý của a Thấm, thứ hai nếu từ chối thẳng, không khỏi làm mất mặt mũi Tương Dương trưởng công chúa, hay thế này đi, chúng ta đừng canh phòng nghiêm ngặt giống như trước nữa, nếu Lương Luân muốn gặp mặt a Thấm cũng có thể, dĩ nhiên, gặp mặt phải ở trước mặt chúng ta.
Chúng ta nhìn tình hình xem, rồi nói.”
La phu nhân không có dị nghị, “Được.
Mặc dù Trấn Quốc công phu nhân thật sự khó chơi, nhưng mà chàng nói rất đúng, chỉ cần a Thấm của chúng ta thích, vậy lại là chuyện khác.”
Hai phu thê thương lượng như vậy.
Lâm Phong lại nói: “Phu nhân, chúng ta vẫn nên nói một tiếng chuyện này cho Lâm Đàm đi, nghe ý tứ của con bé.”
La phu nhân hé miệng cười, “Được, nghe lời chàng.”
Lâm Đàm luôn hiểu rõ Lâm Thấm tiểu muội muội này nhất, hiện giờ có người tới cửa cầu hôn Lâm Thấm, hơn nữa người này lại là biểu đệ nhà chồng Lâm Đàm, La phu nhân cũng vô cùng cảm thấy nên nói một tiếng với Lâm Đàm.
La phu nhân luôn mạnh mẽ vang dội, làm việc không thích dây dưa, sau khi thương lượng xong với Lâm Phong đã sai người đưa thư cho Tề Vương phủ, “Nếu rảnh rỗi thì trở lại một chuyến, có chuyện thương lượng.”
Nàng hiếm khi dùng giọng điệu như vậy, Tề Vương và Lâm Đàm không dám chậm trễ, đêm đó đã đổi thường phục đến phố Trường Anh, lén lút đi gặp phụ mẫu.
Hai người như vậy khiến cho La phu nhân sợ hết hồn, “Hai con tới cũng quá nhanh đi? Còn mặc đồ hạ nhân, ăn mặc như vậy, giống như lén la lén lút…”
Nói mà mọi người đều cười.
Tề Vương mỉm cười, “A Đàm vừa đọc thư liền lo lắng, không biết trong nhà rốt cuộc có chuyện gì.
Con thấy nàng đứng ngồi không yên, đương nhiên muốn theo nàng cùng trở về.”
Nói đùa mấy câu, Lâm Phong thuật lại chuyện ban ngày Lương Luân viếng thăm, hắn và La phu nhân thương lượng như thế nào, vừa nói xong, Tề Vương đã không nhịn được cười một tiếng, “Nhạc phụ nhạc mẫu thương lượng giống hệt như lời phụ hoàng đã nói thời gian trước.
Phụ hoàng chính là có ý như vậy.”
Hoàng đế cũng đã sớm nói, Bách phi cái gì, Trấn Quốc công phu nhân cái gì, đều không phải là chuyện gì, chỉ cần Lâm Thấm thích là đủ.
Hiện giờ vòng một vòng lớn, vẫn là kết quả giống nhau.
Lâm Phong và La phu nhân cũng rất cảm khái, “Còn không phải như vậy sao, chúng ta tới tới lui lui vòng lâu như vậy, kết quả vẫn như cũ.
Vẫn là bệ hạ nhìn xa hiểu rộng.”
Lâm Đàm biết phụ mẫu gọi mình về là vì chuyện này, trái tim đã buông lại vào bụng rồi, cười tủm tỉm nói: “Hiện giờ a Hàn đã cưới tiểu tức phụ, chúng ta chỉ còn sót lại chuyện cả đời của a Thấm chưa có manh mối, khó trách cha nương quan tâm.
Như vậy đi, ngày mai con đi phủ Tương Dương trưởng công chúa một chuyến, trò chuyện với cô."
La phu nhân vừa đùa vừa thật, “Hôm nay a Luân nói rõ ràng, lòng ta đây thật sự còn có mấy phần lo lắng đấy.
Lo lắng lỡ như mối hôn sự này không thành, Tương Dương trưởng công chúa tức giận…”
Tề Vương nói: “Cô sẽ không đâu.”
Giọng hắn thật chắc chắn, La phu nhân nghe vào trong tai, thấy yên tâm mấy lần.
“Cô thật sự thích a Thấm.” Lâm Đàm cười nói.
Lâm Phong và La Thư vui mừng.
Sau tấm bình phong vang lên tiếng động nho nhỏ.
“Ai?” Tề Vương trầm thấp quát lên.
Giọng hắn hùng hậu có lực, một tiếng này nghe rất có lực lượng chấn nhiếp lòng người.
“Là muội nha.” Lâm Thấm thò đầu ra từ sau tấm bình phong, cười hì hì.
“A Thấm.” Trên mặt Tề Vương có nụ cười.
“Nghịch ngợm, lại dám nghe lén.” Lâm Phong cười trách cứ.
Tuy rằng hắn có ý trách cứ, nhưng nụ cười quá mức ấm áp, giọng nói quá mức dịu dàng, nghe tuyệt đối không dọa người.
Lâm Thấm le lưỡi, “Con không phải cố ý nghe lén đâu nha, con nhớ cha và nương, muốn đi qua tâm sự với hai người…”
“Thật hiếu thuận.” La phu nhân đã cười híp mắt bắt đầu khen nàng rồi.
Tề Vương và Lâm Đàm không biết nên khóc hay nên cười.
Lâm Đàm ngoắc gọi muội muội, mỉm cười hỏi: “Vừa đúng muội qua đây, tỷ tỷ thuận tiện hỏi muội một tiếng.
A Thấm, muội cảm thấy đôi biểu huynh đệ Lương Luân và Sở Vương như thế nào?”
Lâm Phong và La phu nhân nghe Lâm Đàm không chỉ hỏi Lương Luân, còn hỏi Cao Nguyên Dục, trong lòng lo âu, dán lỗ tai muốn nghe Lâm Thấm sẽ nói cái gì.
Lâm Thấm kinh ngạc, “Luân ca ca và Cao tiểu bàn như thế nào, cái này còn cần phải hỏi sao? Tỷ tỷ, bọn họ rất tốt nha.
Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều tốt giống như một người vậy.”
Lâm Phong và La phu nhân, còn có Tề Vương, ba người thấy Lâm Đàm hỏi là một chuyện, Lâm Thấm đáp lại là râu ông nọ cắm cằm bà kia, không khỏi bật cười.
Tề Vương ôn hòa nói: “A Thấm, khi còn bé a Luân và a Dục thường chơi chung với muội, muội thích chơi chung với ai hơn?”
Hắn cảm thấy cách mình hỏi còn tốt hơn cách Lâm Đàm hỏi nhiều, dù sao cách Lâm Đàm hỏi khiến Lâm Thấm hiểu lầm, mà hắn lại trực tiếp hơn nhiều, ai ngờ Lâm Thấm ngẩn ngơ, mặt uất ức hỏi ngược lại hắn, “Anh rể, ca hỏi cái này làm gì? Hiện giờ muội đã là đại cô nương, chuyện khi còn bé nào còn nhớ.”
Lâm Đàm hỏi tất nhiên không thuận lợi, Tề Vương cũng bị làm khó, hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.
Lâm Phong hắng giọng một cái, “A thấm, Lương Luân và Sở Vương hai người kia, con cảm thấy… tướng mạo hai người như thế nào?”
Giống như quỷ thần xui khiến, Lâm Phong người làm cha cái khác không hỏi, lại đi hỏi Lâm Thấm quan điểm tướng mạo rồi.
Lâm Thấm tỏ vẻ khó hiểu, giống như không hiểu vì sao phụ thân lại đột nhiên hỏi vấn đề này, “Luân ca ca tinh xảo tuyệt luân, phong thái xuất sắc, Sở Vương lỗi lạc xinh đẹp, ngọc thụ lâm phong, hai người đều rất đẹp.”
Lâm Phong suy nghĩ thật lâu, cũng không thể từ trong lời hình dung về Lương Luân và Cao Nguyên Dục của Lâm Thấm mà trông ra được nàng nghiêng về ai hơn, thích
.