Kiều Nữ Lâm gia


“Cao Nguyên Dục con đồ bất hiếu, con muốn tức chết ta sao?” Bách phi tức giận vô cùng, lệ rơi đầy mặt chỉ trích.
“Dục nhi không dám.” Cao Nguyên Dục vội quỳ xuống.
Bách phi thấy thế, tâm thần phấn khởi, thầm nghĩ trong lòng, “Con là nhi tử ruột của ta, chẳng lẽ ta còn không quản được con? Dục nhi, chuyện hôm nay con đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, Thẩm thất tiểu thư con không thể không cưới!”
Bách phi lấy khăn tay che mặt, đau lòng khóc lóc, “Mẫu phi trăm cay ngàn đắng nuôi con lớn như vậy, không có công lao cũng có khổ lao chứ? Con đồ bất hiếu này, hiện giờ mẫu phi chỉ để con cưới vị danh môn thục nữ làm phi, con lại một mực từ chối không chịu.”
Cao Nguyên Dục rất cung kính dập đầu, “Mẫu phi, chuyện khác Dục nhi có thể theo mẫu phi, chuyện cưới Thẩm thất tiểu thư này lại không được.

Con chết cũng sẽ không đồng ý.”

Bách phi vốn đã tính toán xong, cho rằng mình khóc làm ồn ào một chút Cao Nguyên Dục sẽ đau lòng, sẽ sợ hãi, vào lúc này thấy hắn vẫn như vậy, không khỏi rất tức giận, lạnh lùng nói: “Cao Nguyên Dục con muốn giết chết ta sao? Được, ta đây như ý nguyện của con, ta chết! Sau khi ta chết, kệ con tùy hứng hồ đồ như thế nào, ta đều không để ý đến!” Nhanh chóng đứng lên tìm sợi dây, nàng muốn treo cổ.
Cao Nguyên Dục vẫn không nhúc nhích, nói: “Nếu ngài thật sự muốn treo cổ, làm phiền ngài tìm hai sợi dây, ngài dùng một sợi, sợi khác cho con.

Con đi cùng ngài.”
Bách phi không khỏi cắn răng, giơ ngón tay ngọc thon dài như cọng hành ra điểm lên trán hắn, vừa tức, vừa hận, “Hài tử ngốc không có lương tâm! Chẳng lẽ con nhất định phải bức tử nương ruột, con mới vui mừng? Hai mẹ con chúng ta vui vẻ mà sống, chẳng phải rất tốt sao?”
Cao Nguyên Dục lạnh giọng nói: “Đúng vậy, hai mẹ con chúng ta vui vẻ mà sống, vậy thật tốt.

Mẫu phi, ngài có thể hòa khí không làm ầm ĩ nữa với con được không? Có thể không ép con cưới Thẩm thất tiểu thư không? Nếu ngài không ép con, chúng ta tự nhiên tốt đẹp.”
“Dục nhi con…” Bách phi bị Cao Nguyên Dục chọc giận đến nói không ra lời.
Bách phi khóc cũng được, náo cũng thế, tìm cái chết cũng vậy, Cao Nguyên Dục vẫn một mực chắc chắn, “Con không cưới Thẩm thất tiểu thư, chết cũng không chịu.”
Bách phi hỏi hắn nguyên do, hắn nào chịu nói.
Bách phi không có cách nào với hắn, ôm hắn rơi lệ, “Dục nhi, hai mẹ con chúng ta ở trong cung không có nơi nương tựa, nếu con không cưới một Vương phi gia thế tốt giáo dưỡng tốt, nào còn có ngày nổi danh chứ?”
Cao Nguyên Dục ngoan ngoãn để nàng ôm, không hiểu lời nàng nói, “Chúng ta nào phải không nơi nương tựa? Con cảm thấy bà nội có thể dựa vào, phụ hoàng cũng có thể dựa vào mà.”
Bách phi đau cả đầu, “Đúng, thái hậu nương nương thương con, hoàng thượng cũng thương con, nhưng con có nghĩ tới không, nếu như có một ngày… Phụ hoàng con không thể sống thiên thu muôn đời, nếu như có một ngày phụ hoàng con không còn, ai thương con, ai che chở con? Lại có ai tới che chở mẫu phi chứ?”

Cao Nguyên Dục ngửa đầu nhìn nàng, nghiêm mặt nói: “Huynh trưởng như cha.”
Trong ngực Bách phi khó chịu một trận, trước mắt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
“Sao ta lại nuôi một nhi tử ngốc như vậy.” Hồi lâu, Bách phi mới thở ra một hơi, cười lạnh nói.
“Mẫu phi mới ngốc.” Cao Nguyên Dục cũng cười lạnh, “Mẫu phi có chủ ý gì, con tự nhiên rõ ràng.

Mẫu phi không nghĩ xem, vì sao Thẩm Tướng lại giúp mẫu phi? Thẩm gia rõ ràng là người thân với Trịnh gia, tại sao ông ta không giúp Trịnh quý phi, lại đi giúp mẫu phi?”
“Bởi vì Phùng quý phi thất sủng rồi, bởi vì mấy năm gần đây Khang Vương không hề có thành tựu.” Bách phi thốt ra.
Cao Nguyên Dục cười lạnh hai tiếng, “Con còn tưởng rằng Thẩm Tướng có bản lĩnh bao nhiêu, thì ra Phùng quý phi mới chỉ thất sủng, phong hào vẫn còn, ông ta đã không có cách nào nâng Phùng quý phi lên rồi sao? Mẫu phi thế mà lại cho rằng Khang Vương không có thành tựu, cho nên Thẩm Tướng không giúp đỡ hắn…” Hắn nhìn chằm chằm vào Bách phi, ánh mắt lạnh lùng mà tàn khốc, “Hiện giờ Thẩm Minh Họa đã có thai, nếu như nàng sinh được một nam anh, cho dù Khang Vương không có thành tựu, chẳng lẽ Thẩm Tướng sẽ không giúp đỡ hắn sao?”
“Cái gì, con nói cái gì?” Bách phi giống như bị sét đánh trúng, trong đầu ầm một tiếng, kêu lên the thé.
Cao Nguyên Dục tỉnh táo nhìn nàng, “Trong mấy bữa tiệc gần đây Khang Vương phi đều lấy lý do thân thể không tốt không tham dự, chẳng lẽ ngài không để ý đến sao? Khang Vương phi là một người thích nổi tiếng, không chịu cô đơn, cho dù thân thể nàng thật sự không tốt, cũng sẽ không cam tâm mấy tháng không lộ diện, không phải sao?”

Ánh mắt Bách phi hơi ngây ra.
Cao Nguyên Dục lạnh lùng nói tiếp: “Khang Vương phi lâu không lộ diện, con cảm thấy quá khác thường, cho nên âm thầm thăm dò.

Mấy tháng này nàng quả thật bị bệnh liệt giường, kể cả mẫu thân nàng La Anh và muội muội Thẩm Minh Châu đều không gặp mặt, xem ra bệnh rất nặng.

Nhưng mà, An thái y xem bệnh cho nàng lại không có vẻ sầu lo, hơn nữa, trong đống rác
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui