Editor: Puck - Diễn đàn
Đã sinh ra ý niệm này, La phu nhân lại liếc nhìn Tề Vân, cảm giác không giống trước.
“A Thấm không nỡ xa cha mẹ và ca ca, lại không nỡ xa Tề tỷ tỷ của con, có đúng không? Được rồi, nương biết rồi, sẽ nghĩ cách.” La phu nhân vừa nói chuyện, mỉm cười nhìn Tề Vân, ý vị sâu xa.
Tề Vân vốn mặt đỏ tim đập rộn, La phu nhân vừa nhìn như vậy, mặt nàng đỏ hơn, ánh bình minh đầy mặt.
Điền phu nhân hiếm khi thấy nữ nhi như vậy, kinh ngạc nhướng mày.
Lâm Thấm vui mừng, “Nương sẽ nghĩ cách nha, thật tốt. Nương, nương nghĩ ra cách gì vậy, mau nói ra để cho con nghe một chút.”
Điền phu nhân và Tề Vân đều trầm ngâm yên lặng nghe.
La phu nhân mỉm cười, giọng nói ôn nhu lạ thường, “A Thấm, bây giờ nói ra sẽ mất linh đó, sau khi về nhà nương sẽ thương lượng với phụ thân con, đại ca con, rồi sẽ nói cho con biết có được không?"
Lâm Thấm cười cười gật đầu, “Được đó, vậy nương phải nghĩ cho kỹ, về nhà phải thương lượng kỹ với cha và đại ca, để cho con và Tề tỷ tỷ sớm ngày đoàn tụ.”
La phu nhân cười tươi, thân thiết nhéo cái mũi nhỏ nhắn của nàng, “Được, nhất định không tách hai đứa, để cho hai đứa sớm ngày đoàn tụ.” Mỉm cười nhìn Tề Vân, ánh mắt phức tạp khó tả. Nhưng mà, ánh mắt nhất định là ý tốt, cũng rất hài lòng.
Gương mặt Tề Vân nóng lên, ngượng ngùng quay mặt đi.
Đến giờ này Điền phu nhân nào còn không rõ tâm ý của nữ nhi chứ? Lúc chia tay La phu nhân, hết sức hòa nhã.
Lâm Thấm và Tề Vân vẫy tay từ biệt, được La phu nhân ôm lên xe ngựa.
Mặc dù người hai nhà đều không nỡ, nhưng vẫn chia tay trước Tùng Hạc lâu.
Sau khi trở lại phố Trường Anh, La phu nhân đuổi tiểu nhi tử tiểu nữ nhi đi ngủ, lại kêu Lâm Khai ở lại, “Đại ca a Thấm xin lưu lại, có một đại sự về a Thấm, cần thương lượng với con một chút.”
Lâm Khai tự nhiên tuân mệnh, “Dạ, nương.”
Lâm Phong kỳ quái, “Phu nhân, có đại sự gì về a Thấm mà cần trịnh trọng nói với a Khai như vậy?”
La phu nhân ra lệnh cho đám thị nữ lui ra, khóe miệng mang cười, “Chuyện này sao, a Khai không gật đầu không được. Nếu a Khai không gật đầu, tâm nguyện của tiểu a Thấm chúng ta sẽ không thể đạt thành.”
Nàng càng thừa nước đục thả câu, Lâm Phong càng muốn biết, “Phu nhân, nói mau nói mau.”
Lâm Khai cười nhẹ không nói.
La phu nhân hắng giọng một cái, tỏ vẻ nghiêm trang, “Tối nay lúc tiểu a Thấm nhà chúng ta và cô nương Tề gia chia tay, được gọi là lưu luyến không rời, nói gì cũng không nguyện ý chia tay Tề tỷ tỷ. Điền phu nhân muốn dẫn con bé về Tề gia, con bé lại không vui, nói không nỡ xa cha mẹ và ca ca. Ta đã dụ dỗ con bé, nói cho con bé không nỡ xa cha mẹ và ca ca, lại không nỡ xa Tề tỷ tỷ của con bé, ta đã biết, ta sẽ nghĩ cách.” Vừa nói chuyện, ánh mắt của La phu nhân lại niềm nở rơi lên trên người Lâm Khai, “A Khai, chuyện này dựa hết vào con.”
Mặt Lâm Khai lập tức đỏ bừng.
Sao hắn không nghe hiểu ý tứ của La phu nhân chứ? Muốn cho A Thấm không hề rời khỏi cha mẹ và ca ca, lại có thể ở chung một chỗ với Tề tỷ tỷ, vậy chỉ còn một biện pháp...
Lâm Phong trầm trồ khen ngợi La phu nhân, “Phu nhân, biện pháp này thật hay, cao tay! Chuyện lớn cả đời a Khai nhà ta cũng có chỗ, a Thấm lại có đại tẩu tâm đầu ý hợp cả ngày cùng với con bé, vẹn toàn đôi bên, vẹn toàn đôi bên mà!”
La phu nhân vốn thật vui mừng, Lâm Phong vừa khen như vậy, trên mặt nàng càng tăng thêm vẻ hả hê.
“Cha, ngài cũng thật biết khiến nương vui vẻ.” Lâm Khai yên lặng thầm nghĩ.
La phu nhân càng nghĩ càng vui vẻ, “A Khai, nói chuyện đi. Mấy năm nay nương cũng quan tâm con không ít, nói không ít cô nương nhà người, con không chịu gật đầu một ai. Vị Tề tỷ tỷ này như thế nào, có lọt vào mắt của con không? Ta thấy cực tốt, tướng mạo cực đẹp, tính tình lại cởi mở, cha nương ca ca trong nhà đều là người hiểu rõ lý lẽ...”
“Nàng có sáu vị ca ca đó, ngài mới thấy một người.” Lâm Khai nhắc nhở.
Lâm Phong nói: “A Khai nói đúng rồi đó, chúng ta còn chưa gặp năm vị ca ca khác của Tề cô nương đâu, nhất là ngũ ca của nàng, Thổ Ty Vương tương lai.”
Từ trước đến giờ
//