Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

“Muội muội, muội không sao chứ?” Tề Á ân cần hỏi.

“Không có việc gì.” Giọng Tề Vân thật thấp, có một vẻ ôn nhu ngày trước chưa từng có.

Lâm Thấm đã chạy tới, niềm nở ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Tề tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại.”

Tề Vân lo sợ trong lòng: “A Thấm, tỷ tỷ rất lợi hại sao?”

Nàng hơi hối hận.

Ta cần lợi hại như vậy làm gì chứ? Nghe nói nam tử người Hán thích cô nương nhu nhược, không thích lợi hại...

Lâm Thấm gật đầu lia lịa, “Ừm, lợi hại, thật lợi hại!”

Lâm Thấm càng dùng sức, Tề Vân càng hoang mang trong lòng. Thật lợi hại, ta thật lợi hại...

“A Thấm, muội mới lợi hại.” Lâm Hàn bước chân đi theo muội muội tới đây, lúc này không nhịn được oán trách, “Mới vừa rồi muội đã đồng ý, không buông tay nhị ca ra, không chạy loạn, kết quả như thế nào?”

Lâm Thấm le lưỡi, “Muội quên, quên mất.”


Lại vội vàng nắm lấy tay Lâm Hàn, thấy hắn tỏ vẻ mất hứng, lại dùng giọng điệu mệnh lệnh nói: “Nhị ca, muội nhất thời quên mất, không phải có lòng bội ước, không cho phép ca mặt nặng mày nhẹ với muội.”

Lâm Hàn bị nàng nói dở khóc dở cười.

Ác thiếu ngã trên đất được một đám ác nô đỡ dậy, thật lâu mới thở ra được một hơi, che khuôn mặt bị quất đến đỏ bừng kêu gào Tề Vân, “Ngươi nha đầu thúi này, lại dám đánh ta! Ngươi có biết tiểu gia ta là ai không, nói ra hù chết ngươi!”

Hắn còn chưa dứt lời, Lâm Khai và Tề Á đã rất ăn ý cùng nhau xông lên, đánh đám ác thiếu, ác nô nay một trận.

Không chỉ hai người bọn họ, kể cả Tề Tướng quân cũng động thủ.

Lại dám hô to hét lớn về phía nữ nhi bảo bối của hắn, chuyện này tuyệt đối không thể nhịn.

Tề Á thuận tay cầm hai chiếc đũa làm vũ khí, Lâm Khai dùng là chiếc quạt trong tay, thân hình phóng khoáng, như nước chảy mây trôi, trông rất đẹp mắt.

“Đại ca lợi hại! Tề lục ca lợi hại! Tề bá bá cũng lợi hại!” Lâm Thấm hưng phấn trầm trồ khen ngợi.

Lâm Hàn nắm chặt tay nàng không buông, Lâm Thấm không thể vỗ tay, nên không chịu nhàn rỗi giẫm chân, “Lợi hại, thật lợi hại!”

La phu nhân và Điền phu nhân nhìn đều cười.

Ác thiếu này là một kẻ ngốc, mang một đám ác nô đều chưa từng đánh nhau, phụ tử Tề gia và Lâm Khai không phí bao nhiêu công phu đã đánh ngã toàn bộ bọn họ trên đất.

Miệng ác thiếu này quá cứng rắn, đã đến bước này rồi còn ở đó kêu gào, “Biết tiểu gia là ai không, bảo đảm hù chết ngươi!”

Tề Á tức giận đạp hắn một cái, “Cho dù ngươi là cậu em vợ nhỏ của hoàng đế của bệ hạ, lão tử cũng vẫn đánh, thế nào chứ?”

Ác thiếu này ngửa đầu cười to, “Coi như tiểu tử ngươi có ánh mắt, còn không phải như vậy sao, tiểu gia chính là cậu em vợ nhỏ của hoàng thượng!”

Tề Á lấy làm kinh hãi.

Tề Tướng quân cũng lộ ra thần sắc lo sợ.

Lần này vào kinh hắn có thể không có công lao, nhưng mà không thể gây chuyện cho Thổ Ty Vương.

Lâm Khai cười nhạt, thò tay đến trước ngực ác thiếu kia, giật áo ngoài của hắn ra!

Ác thiếu này bị sợ nhảy dựng lên, “Làm gì? Ngươi định làm gì?


Lâm Khai cười khẽ, “Áo khoác của tiểu cô nương kia bị ngươi sai người cởi ra, có đúng không? Ta đây chỉ gậy ông đập lưng ông thôi.” Trên tay dùng sức, cởi áo khoác của thiếu niên hư hỏng này ra.

Tiểu cô nương hát hí khúc co rúc trên đất, lộ vẻ mặt cảm kích.

Mặc dù ác thiếu này ác, nhưng cũng biết xấu hổ, “Ngươi không thể cởi quần áo của ta, không thể cởi quần áo của ta, không thể.” Về sau, trong giọng nói đã mang theo nức nở.

Lâm Khai không để ý đến hắn, xé áo khoác của hắn thành mấy mảnh, vặn lại cột thành sợi dây, trói hắn lại.

Nghe được hắn kêu khóc không dứt, khẽ cau mày, “Ngươi quá ầm ĩ đi.” Thuận tay xé một mảnh quần áo trong của hắn, vo thành một cục, đút vào trong miệng hắn.

Cuối cùng được thanh tịnh không ít.

Tề Tướng quân còn băn khoăn trong lòng, “Người này tự xưng là cậu em vợ của hoàng đế, không phải là thật chứ?”

Lâm Khai cười nhạt một tiếng, “Ngày trước chưa hề gặp người này. Nếu như ta đoán không lầm, chắc hắn họ Trịnh.”

Trong mắt ác thiếu bị trói hiện lên ánh sáng, trong miệng “Ưmh” mấy tiếng, vẻ mặt kia rõ ràng đang nói, “Biết ta họ Trịnh còn không nhanh thả ta ra? Mau thả người!”

“Họ Trịnh?” Tề Tướng quân và Tề Á đều giật mình.

Vương phi nguyên phối của hoàng đế chính là cô nương Trịnh gia, mặc dù khi hoàng đế lên ngôi Trịnh phi đã qua đời, nhưng hoàng đế nể tình kết tóc, vẫn truy phong làm hoàng hậu, hơn nữa vì tưởng niệm nàng, không bao giờ lập hậu nữa.

Những năm gần đây hoàng đế vẫn luôn trọng đãi Trịnh gia, quan tâm rất lớn, nếu như người trước mắt thật sự là con em Trịnh gia, vậy thật sự hơi phiền phức.

Điền phu nhân nhướng mày, “Là đệ đệ ruột của Trịnh hoàng hậu sao?” Quan sát ác thiếu này, có mấy phần nghi ngờ, “Nhìn dáng vẻ hắn vẫn chưa tới hai mươi tuổi, Trịnh hoàng hậu cũng đã hoăng thệ nhiều năm...”

Lâm Thấm vội vàng tiếp lời, “Bá mẫu, chuyện này cũng không có gì, cậu cháu có một vị cậu nhỏ, chỉ lớn hơn cháu có một tuổi.” Nói qua thân thế của Tiêu Kính Sinh.


Điền phu nhân nghe lấy làm ngạc nhiên.

Tề Vân có phần tâm thần bất định, nhỏ giọng nói: “Đừng trêu chọc ra phiền toái gì cho a công mới được.” Nàng là cháu gái ngoại được Thổ Ty Vương yêu thương, tự nhiên rất suy nghĩ thay ông ngoại, nghe nói ác thiếu mắt la mày lé này là người nhà mẹ đẻ Trịnh hoàng hậu, không khỏi lo lắng chọc phải rắc rối, mang đến phiền toái cho Thổ Ty Vương.

Lâm Thấm cười hì hì, “Tề tỷ tỷ yên tâm, sẽ không có phiền toái.” Nói hết sức thản nhiên, tự tin, giống như nàng hoàn toàn nắm chắc vậy.

“Sao a Thấm biết được?” Tề Vân hơi buồn bực.

Nàng biết Lâm Thấm rất thông minh, nhưng mà, một tiểu cô nương tám tuổi sao có thể đoán được chuyện phức tạp như vậy chứ? Không phải chứ.

Lâm Thấm cười hả hê, chỉ chỉ Lâm Phong thần thái tự nhiên, “Tề tỷ tỷ mời xem, cha muội như vậy.” Lại chỉ chỉ Lâm Khai trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên thong dong, “Tề tỷ tỷ lại nhìn đi, đại ca muội như vậy. Cha muội và đại ca muội đều là người rất tài giỏi, nhưng hai người lại không hề có vẻ hoảng sợ gì, rất bình tĩnh thong dong. Như vậy muội đã có thể biết được tất nhiên không có chuyện gì rồi.”

“Hóa ra là vậy.” Giờ Tề Vân mới hiểu được.

“A Thấm cũng quá thông minh.” Điền phu nhân nghe được lời nói đĩnh đạc của Lâm Thấm, than thở không thôi.

“Nào có nào có.” Lâm Thấm không chịu được khen ngợi, sau khi Điền phu nhân khen mấy câu, trên mặt nàng liền chất đầy ý cười, cái miệng nhỏ nhắn


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui