Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

Lâm Thấm ngẩn ngơ, “A Hạo, sao cháu không đợi dì nhỏ tới chơi với cháu, đã tự tới đây rồi vậy? Sao... sao lại có ánh mắt này? Dì nhỏ không đắc tội cháu đi?”

Lâm Đàm nhìn đồng hồ, nhịn cười nhắc nhở, “A Thấm, muội nhìn canh giờ đi. Nếu vào ngày thường, lúc này muội đã đi qua chơi với a Hạo và a Hân rồi đó.”

Lâm Thấm bừng tỉnh hiểu ra, “Tỷ tỷ, a Hạo đây là vẫn chờ muội mà không thấy, nên cùng với a Hân đi tới hỏi tội muội, đúng không”

Lâm Đàm trìu mến nhìn a Hạo và a Hân, cười rất dịu dàng, “Xem dáng vẻ là đúng rồi.”

Lương Luân cũng nhìn đồng hồ, mỉm cười mà cười, “Không phải chúng ta đang thương lượng nên mời khách như thế nào sao? Bất tri bất giác đã đến giờ này rồi, khó trách a Hạo mất hứng.”

Lâm Thấm vui mừng không thôi, mặt mày hớn hở, “Cao Trường Hạo, cháu cũng quá to gan rồi, không sợ dì nhỏ cợt nhả cháu sao?”


Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của a Hạo hiện lên màu khi hồng khi đỏ, nhìn dáng vẻ là đỏ mặt, ngượng ngùng.

Lâm Thấm càng thêm vui vẻ, nhảy nhót đi qua, mặt sung sướng, “A Hạo, đây là tự cháu tìm tới cửa nha, đến đây, để dì nhỏ cợt nhả nào.”

Nàng đi qua định ôm a Hạo, lại bị a Hạo mất hứng hất tay ra.

Lâm Đàm mỉm cười giải thích thay nhi tử bảo bối của nàng, “A Thấm, muội không đúng hạn đi tìm thằng bé chơi, mới vừa rồi còn nhạo báng thằng bé, hai chuyện gộp lại, nào dễ dàng hòa giải như vậy chứ? A Hạo đại khái sẽ tức giận với muội đi, tỷ cũng không biết sẽ bao lâu.”

Cao Nguyên Dục như một làn khói chạy đến, “A Hạo, nam nhân Cao gia chúng ta rất rộng rãi, bởi vì dì nhỏ muốn mời khách cho nên phải thương lượng với chúng ta, mới có thể không đi qua chơi với cháu. Không được vì vậy mà tức giận dì nhỏ, nếu không, về sau thập tứ thúc sẽ không chơi với cháu.”

Lương Luân chậm rãi đi qua, cười nói: “Không tha thứ được rồi, chuyện ngày hôm nay không tha thứ được.” Nói ra tiếng lòng của a Hạo.

A Hạo căng chặt mặt.

A Hân nắm chặt lấy tay ca ca, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười ngọt ngào với Lâm Thấm: “Dì nhỏ.”

Lâm Thấm khom lưng hôn lên khuôn mặt nhỏ bé còn mang theo mùi sữa của a Hân, say mê nheo mắt lên, “Khuôn mặt nhỏ bé của a Hân thật thơm nha, thật trơn nha, hôn lên thật thoải mái nha.”

A Hân vui mừng toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười, đôi mắt hạnh vừa lớn vừa tròn cong cong, cực đẹp.

Lâm Thấm nhìn thích thú, khom lưng lại hôn một cái vang dội, “A Hân thật đáng yêu!”

A Hạo tức giận kéo muội muội, “A Hân!”

A Hân quay đầu, “Đa đa, sao vậy?”


Thấy a Hạo nghiêm mặt không nói lời nào, do dự một chút, đầu nhỏ dựa vào trên vai hắn, lại cười áy náy, lấy lòng với Lâm Thấm.

“Một đôi tiểu quỷ linh tinh.” Lâm Thấm và Lương Luân, Cao Nguyên Dục dậm chân cười to.

A Hạo đang tức giận Lâm Thấm đấy, nên không cho muội muội thân thiết với Lâm Thấm; a Hân lại là nhân tài, vừa không muốn đắc tội ca ca, lại không muốn đắc tội dì nhỏ, vào lúc này vẫn đang ngượng ngùng cười nhìn Lâm Thấm đấy, dáng vẻ nhỏ bé này làm cho người ta nào nỡ nhẫn tâm trách cứ nàng chứ.

Lâm Thấm vung tay nhỏ bé lên, “Các vị, mời xem ta dụ dỗ Cao Nguyên Hạo như thế nào, đừng nhìn hiện giờ hắn nghiêm cái mặt nhỏ bé, không lâu sau sẽ vui vẻ ra mặt, hòa khí đến không thể hòa khí hơn.”

“Mới không đâu.” A Hạo bình tĩnh nói.

“Không đâu.” A Hân cũng nói không theo, giọng nói mềm nhũn, nụ cười vẫn còn rất ngọt.

Lâm Thấm cố hết sức hấp dẫn a Hạo, “Cao Trường Hạo, dì nhỏ muốn mời khách đó biết không? Khách muốn mời là vị công chúa dị tộc, nàng và tộc nhân của nàng sống trong rừng sâu núi thẳm, cho nên được gọi là Mật tộc. Công chúa Mật tộc, Cao Trường Hạo cháu có muốn gặp một lần không? Cô nương rất đẹp, giống như tiên nhân vậy.”

Trong tiểu tâm linh của a Hạo đang giãy giụa, rất nhanh sưng mặt lên, tỏ vẻ không hề có hứng thú với đề nghị của Lâm Thấm.

Lâm Thấm không hề tức giận, “Cao Trường Hạo, vị công chúa Mật tộc này không chỉ xinh đẹp, hơn nữa kiến thức rộng rãi. Nàng có một loại ngựa lùn nhỏ, không làm chiến mã, cũng không kéo xe, không làm việc gì, chính là để chơi đùa với nàng, rất thấp nhỏ, trưởng thành rồi cũng không cao hơn dì nhỏ đâu, không khác cháu nhiều lắm. Cao Trường Hạo, cháu có muốn thấy một con ngựa nhỏ cao tương đương cháu không?”


Trên khuôn mặt nhỏ bé như bạch ngọc của a Hạo hiện lên vẻ do dự.

Có nghiêm túc nữa cũng chỉ là một hài tử, nghe được thứ ly kỳ hiếm thấy, không thể không muốn xem.

Lâm Thấm hài lòng, không ngừng cố gắng, “Cao Trường Hạo, nàng sẽ đưa cho dì nhỏ một con ngựa lùn thấp đó, đến lúc đó dì nhỏ để ông bà ngoại cháu làm cho dì nhỏ một chiếc xe ngựa nhỏ, để con ngựa lùn nhỏ này kéo chơi ở nhà. Bình thường ngồi xe ngựa đều là ngựa lớn kéo, không thú vị chút nào, để con ngựa lùn nhỏ kéo xe ngựa nhỏ, nếu như trong xe ngựa nhỏ có cháu và tiểu a Hân ngồi, cháu nói có được không đây?”

A Hạo cụp mí mắt xuống, lông mi dài nhỏ hơi vểnh tạo thành bóng màu xanh nhạt trên khuôn mặt nhỏ bé.

Hắn đang cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc được mất.

Lâm Đàm chậm rãi đi tới, khóe môi mang theo nụ cười nhu hòa, “Vào lúc này trong lòng tiểu a Hạo của chúng ta đang giãy giụa đó, vừa rất có hứng thú với ngựa lùn nhỏ kéo xe ngựa, muốn cùng muội muội ngồi một chút, lại cảm thấy vẫn đang tức giận với dì nhỏ,


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận