Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

Bất tri bất giác, đã sắp đến giờ phải đi học.

Trước khi chia ra, Lâm Thấm niềm nở nói cho Tề Vân, “Tề tỷ tỷ, muội đã tám tuổi rồi, rất hiểu chuyện, có chuyện gì tỷ có thể cứ nói thẳng với muội, cứ coi muội như người lớn là được.”

Tề Vân cười tươi, “Muội tám tuổi lại cảm thấy mình là người lớn rồi sao? Ta năm nay đã mười sáu tuổi rồi, a cha a nương còn coi ta như hài tử đấy.”

Lâm Thấm hỏi vội: “Tề tỷ tỷ năm nay đã mười sáu tuổi rồi sao?” Lộ ra vẻ mặt thất vọng.

“Đúng vậy, mười sáu tuổi rồi, có gì không đúng sao?” Tề Vân hơi kỳ quái nói.


Nàng không hiểu vì sao vừa nói đến sổ tuổi thì nụ cười trên mặt Lâm Thấm lại thu về nhanh như vậy, giống như rất không vui mừng.

Hướng Du Ninh nhanh mồm nhanh miệng, “Tề tỷ tỷ, tỷ không rõ chuyện này rồi, vẫn để muội đến giải thích một chút đi. Lời này phải nói đến bốn năm trước, bốn năm trước a Thấm bốn tuổi, nhị ca của nàng tám tuổi, đại ca và đại tỷ mười sáu tuổi...”

Thuật lại chuyện cười năm đó của Lâm Thấm cùng với nhắc đến tiểu Hôi đến từ đâu, lúc này Tề Vân mới hiểu được vì sao Lâm Thấm lại có phản ứng như vậy, không khỏi tươi sáng, “Cho nên, a Thấm cảm thấy tỷ tỷ có thể nói muội đúng không? Cũng đúng mà, a Thấm mới sống được một lần tám năm thôi, nhưng ta đã sống hai lần tám năm rồi, nếu muốn nói muội, ta đủ tư cách đó nha.” Nàng đánh giá Lâm Thấm từ trên xuống dưới, khóe miệng hiện lên nụ cười giảo hoạt, “Tiểu cô nương đáng yêu thú vị như thế, dạy dỗ nhất định không tệ đi. Được rồi, ta quyết định về sau phải nói muội.”

“Không được!” Lâm Thấm dậm chân không thuận theo, “Tề tỷ tỷ, không cho nói muội, trừ phi tỷ kiếm cho muội một con lừa con bốn tuổi mới được. Như vậy, tỷ có thể nói muội, muội sẽ có thể nói nó!”

“Lừa con bốn tuổi thì không có, nhưng có ngựa lùn nhỏ.” Tề Vân cười, “Trong quý nhân Mật tộc đã sớm có người đặc biệt nuôi ngựa lùn nhỏ, không phải dùng để cho kỵ binh cưỡi đánh giặc, cũng không phải dùng để kéo xe vận chuyển hàng hóa chở người, càng không phải dùng để làm việc nhà nông, mà dùng để cho người xem. Loại ngựa lùn thấp này rất khéo léo xinh xắn, sau khi lớn lên rồi cũng chỉ cao ba thước thôi.”

“Thật sao.” Lâm Thấm vui mừng vô tận, “Chỉ cao ba thước sao, vậy còn thấp hơn muội đó nha. Muội đã sắp bốn thước rồi.”

“Thật chứ.” Tề Vân cười tủm tỉm gật đầu.

Lâm Thấm thật cao hứng, cái gì mà tám tuổi với mười sáu tuổi đã sớm bị nàng ném ra sau đầu, không để trong lòng rồi, “Tề tỷ tỷ, chờ vài ngày muội sẽ gửi thiệp cho tỷ, mời đến Tùng Hạc lâu tụ họp. Tùng Hạc lâu có món ăn ngon lắm, rượu không tệ, hát xướng cũng hay, còn có thể mở cửa sổ ra ngắm cảnh, là chỗ tốt nhất để mời khách.”

“Được, từ chối thì bất kính.” Tề Vân rất rộng rãi đồng ý.

Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh trăm miệng một lời yêu cầu làm người tiếp khách, Lâm Thấm hào phóng phất tay nhỏ bé, “Mời, nhất định mời! Yên tâm đi, không chỉ mời các ngươi làm người tiếp khách, ta còn muốn mang cả a Hạo và a Hân đi cùng đấy, hai tiểu thí hài nhi này rất thích ra ngoài, bình thường a Hạo rất dè dặt, nhưng mà vừa nghe dì nhỏ mời khách, hắn cũng sẽ lon ta lon ton đi theo ra ngoài.”

Sơn Trăn Trăn cười híp mắt, “Hai hài tử này cũng thật đáng yêu, a Thấm, vì trông thấy hai tiểu đáng yêu này ta nhất định phải đi.”

Hướng Du Ninh lại khinh thường, “Thôi đi, hiện giờ a Hạo đã khác rồi, dáng vẻ cũng lớn, ngươi mời khách người ta chưa chắc đã chịu đi đâu, chẳng lẽ không sợ ngươi cợt nhả người ta sao?”


“Phụt...” Ba tiểu cô nương ngươi dựa ta, ta dựa ngươi, cười không ngừng.

Tề Vân tỏ vẻ nghiêm túc, “Đang nhắc đến đôi long phượng thai của hoàng trưởng tử phi sao? Ta đã sớm nghe đồn, nghe nói hai hài tử kia thông minh khác thường, thế gian hiếm có.” Nhắc tới hoàng trưởng tử phi, trong mắt Tề Vân chớp lên tia sáng, giống như hâm mộ, lại giống như hướng tới.

Thật ra thì thế gian này nào có nữ tử nào không hâm mộ Lâm Đàm chứ, có trượng phu tuấn mỹ lại si tình, có đôi long phượng thai thông minh xinh đẹp, quả thật được xưng tụng là hoàn mỹ.

“Tề tỷ tỷ không biết nha, đây đều là công lao của muội đó.” Lâm Thấm khoác lác rung trời, “Muội gả tỷ tỷ cho tỷ phu, tỷ tỷ liền có đôi long phượng thai; muội giúp cậu cưới mợ về, mợ liền có một đôi nhi tử song sinh. Haizzz, hết cách rồi, muội là tiểu phúc tinh trời sinh, ai dính vào người đó có phúc khí, phúc khí thật to.”

“Thật khoác lác.” Hướng Du Ninh chậc chậc than thở, “Nhanh đi, a Thấm, thời gian không còn sớm nữa, lại khoác lác nữa đi học trễ, phu tử sẽ phạt ngươi đứng đấy.”

Đúng lúc này tiếng chuông đi học vang lên.

Quy củ của thư viện Mộ Hiền, tiếng chuông đi học gõ ba lần, sau khi dừng lại, tất cả học sinh đều phải ngồi yên trên chỗ ngồi, chuẩn bị ổn thỏa xong, bắt đầu học bài. Nếu như tiếng chuông ngừng rồi mà còn chưa tới chỗ ngồi, chính là đã trễ, sẽ bị phạt đứng nghe giảng bài.

Lâm Thấm cười cợt, “Đây mới là tiếng chuông thứ nhất, tới kịp, tới kịp.” Vẫy tay với Tề Vân, “Tề tỷ tỷ, đa tạ bữa trưa của tỷ, vài ngày nữa muội gửi thiệp cho tỷ nha. Tỷ tỷ cũng mau trở về phòng học đi, chậm sẽ bị phạt đứng đấy!”

Nói xong, cùng với Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh chạy đi như một làn khói.


Nàng mới vừa vào đến chỗ ngồi, tiếng chuông thứ ba trùng hợp dừng lại, dư âm lượn lờ.

“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.” Lâm Thấm vỗ ngực.

Nàng và Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh trao đổi ánh mắt, ba người bọn họ hài lòng. Chạy vừa đúng, trễ thêm một lát nữa sẽ bị phạt đứng rồi!

Tề Vân không nhanh không chậm đi vào đại học ban.

Phu tử đại học ban là Tang Cẩn Ngọc Tang tiên sinh, thấy Tề Vân đi vào, nở nụ cười thân thiện, “Tề tiểu thư đến thư viện


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận