Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

“A Thấm, phải ngồi thẳng.” Lâm Hàn đỡ muội muội dậy, để cho nàng ngồi thẳng người.

“Nhị ca, hôm nào lại học được không? Ca để cho muội đắc ý một ngày, chỉ một ngày.” Lâm Thấm mềm giọng năn nỉ, “Muội khó khăn lắm mới làm ra danh tiếng như vậy, ca để cho muội nghỉ một ngày đi, có được không? Ngày mai lại học, ngày mai lại học.”

“‘Ngày mai lại ngày mai, ngày mai sao mà nhiều’.” Lâm Hàn không đồng ý.

(*) Câu thơ trong Minh nhật ca của Văn Trừng Minh, ý chỉ nên biết quý trọng thời gian.

Lâm Thấm nhăn mặt, tội nghiệp nhìn Lâm Phong, lại nhìn La Thư.

Nàng rõ ràng đang cầu cứu cha nương.

Lâm Phong đấu tranh trong lòng, mặc dù tỏ vẻ không đành lòng, nhưng vẫn ngồi vững vàng không động.

La Thư lại có phần ngồi không được yên, hận không thể lập tức đứng ra nói chuyện vì Lâm Thấm, hơi ưỡn người lên, niềm nở nhìn Lâm Hàn, “A Hàn à, hôm nay là một ngày thật tốt, con nói có đúng không?”

“Đúng vậy, hôm nay là một ngày thật tốt!” Lâm Thấm liên tục không ngừng phụ họa, mặt vui mừng khấp khởi.


“Ngày thật tốt nên học cho giỏi.” Lâm Hàn nhìn mẫu thân, lại nhìn muội muội, không hoang mang, không nhanh không chậm nói.

“Nhị ca!” Lâm Thấm tức giận.

“A Hàn.” La Thư u oán.

Lâm Hàn tỏ vẻ giải quyết công việc, “A Thấm muội xem, ‘Hải đảo toán kinh’ có tổng cộng chín đề, đều dùng thước ngắm đo lường từ các vị trí khác nhau, lấy sai số đo lường tiến hành tính toán, từ đó tính ra được núi cao hay hang sâu. Muội thoáng nhìn giống như đề mục rất phức tạp, thật ra thì không đúng, nhị ca vừa nói muội đã hiểu được rồi, rất dễ dàng.”

Lâm Thấm giận đùng đùng nhìn hắn.

Lâm Hàn đang nói, cảm thấy có gì không đúng, “A Thấm, muội... không sao chứ?”

Không riêng gì Lâm Hàn, Lâm Phong không còn uống trà, Lâm Khai cũng không xem sách, La Thư càng thêm ngồi không yên, thân thể nghiêng về trước, đều cùng lo lắng trùng trùng nhìn Lâm Thấm.

Ngực Lâm Thấm phập phồng lên xuống, thở phì phò nhìn chằm chằm Lâm Hàn, hiển nhiên đang nổi giận.

“A Thấm sẽ không khóc chứ?” La Thư lo lắng.

“Không thể nào, tiểu a Thấm của chúng ta không thích khóc.” Lâm Phong lo sợ nói.

Thật ra thì trong lòng hắn cũng không nắm chắc.

Lâm Hàn hiếm khi thấy muội muội như vậy, bình thường hắn cực kỳ giống như lão phu tử, vào lúc này cũng tim đập rộn lên, “A Thấm sẽ không khóc chứ? Haizzz, nhị ca chỉ muốn dạy muội học, không phải muốn chọc muội khóc đâu.” Nghĩ đến có lẽ muội muội sẽ khóc, rất đau lòng.

“A Thấm, nếu không muội nghỉ một lát trước, lát nữa chúng ta lại học, có được không?” Lâm Hàn khó có được mở một mặt lưới.

Lâm Khai để quyển sách trong tay xuống, thản nhiên đi tới, “A Thấm, đại ca giỏi toán học nhất đó, lát nữa để đại ca giảng cho muội nghe, bảo đảm giảng thông tục dễ hiểu, nhất định khiến cho muội có thể nghe hiểu được.”

Lâm Thấm vẫn tức tối, liếc nhìn Lâm Khai, lại liếc nhìn Lâm Hàn, trong mắt, trên mặt không hề có một chút xíu nụ cười.

Trái tim của hai ca ca nàng đều đã nhấc lên đến cổ họng đến mắt rồi. A Thấm, muội tuyệt đối đừng khóc...

Lâm Phong và La Thư cũng không ngồi yên nữa, rời khỏi chỗ ngồi chậm rãi bước thong thả đến đây.

Bốn người, tám đôi mắt đều nhìn chăm chú vào Lâm Thấm, e sợ một khắc sau nàng sẽ há cái miệng nhỏ nhắn ra, bật khóc thét lên.

“Đại ca, đều trách ca!” Lâm Thấm giơ tay nhỏ bé vỗ bàn, “Tất cả đều trách ca!”


“Sao lại trách đại ca?” Lâm Khai ngạc nhiên.

“Rõ ràng ép con bé đi học là nhị ca...” Lâm Phong và La Thư cùng nhau choáng.

“A Thấm, không cho giận lây sang người khác.” Lâm Hàn kéo muội muội, mặt nghiêm túc nói.

Lâm Thấm không để ý đến hắn, mắt mở thật to, mặt tức giận, “Chuyện này toàn trách đại ca! Toàn trách đại ca không chịu cưới đại tẩu! Nếu đại ca cưới đại tẩu, muội sẽ có cháu trai nhỏ cháu gái nhỏ; nếu như muội có cháu trai nhỏ cháu gái nhỏ, trong nhà sẽ có hài tử dễ quản dễ dạy hơn; nếu như trong nhà có hài tử dễ quản dễ dạy hơn, nhị ca có thể nhìn chằm chằm vào muội không buông sao? Dĩ nhiên không rồi. Đại ca, đều trách ca!”

...

Cha nương và ca ca nàng đầu tiên hai mặt nhìn nhau, tiếp theo không hẹn mà cùng ầm ĩ cười to.

La Thư cười đến chảy nước mắt, “Sở dĩ nhị ca của con trông chừng con đọc sách là bởi vì trong nhà không có tiểu hài tử nào khác, sở dĩ trong nhà không có tiểu hài tử nào khác là do đại ca con không chịu cưới đại tẩu... A Thấm, đại ca con thật sự là đầu sỏ hại con bị nhị ca ép đi học mà...”

Lâm Khai nén cười, cố làm khiêm tốn, “Đại ca tội ác tày trời, tội ác không tha được...”

Lâm Hàn thiếu niên già trước tuổi này cười đến chân cũng mềm nhũn, dựa vào trên người Lâm Phong.

“Cười cái gì mà cười? Đều nghiêm túc một chút!” Lâm Thấm vỗ bàn.

“Nghiêm túc một chút, nghiêm túc một chút.” Lâm Phong đỡ Lâm Hàn ngồi xuống phía bên kia bàn viết “Đây là chỗ học bài, chư vị xin yên lặng, yên lặng.”

Lâm Khai cũng đỡ La Thư ngồi xuống, “Nhị tiểu thư có lời gì mời nói, chúng ta rửa tai lắng nghe.”

Lâm Thấm thấy cha nương, ca ca nàng đều ngồi xuống quanh bàn học, không cười nữa, tỏ vẻ nghiêm nghị, thỏa mãn mà gật đầu, “Khốn cảnh của con cùng với nguyên nhân hình thành khốn cảnh, mới vừa rồi con đã trình bày cặn kẽ rồi, bây giờ không cần lặp lại nữa. Chư vị, từ trên đó tổng hợp lại, con cảm thấy rằng, con muốn chân chính sống tốt, phương pháp chính xác duy nhất là...” Nàng liếc nhìn mấy người Lâm Phong, La Thư, Lâm Khai và Lâm Hàn, tràn đầy tự tin, giọng nói trong trẻo dễ nghe, “Chính là giống như con gả tỷ tỷ vậy, cũng mau chóng làm chuyện lớn cả đời cho đại ca!”


Nàng rõ ràng vẫn mang khuôn mặt hài tử tức giận, giọng trẻ con non nớt, nhưng những lời này được nói ra từ trong miệng nàng lại có vẻ cực kỳ buồn cười rồi. Cha nương, ca ca nàng đều tỏ ra đứng đắn, nhưng trong lòng lại vui mừng đến nở hoa.

Lâm Khai “Đầu sỏ” này lấy lòng muội muội, “A Thấm, vậy muội nhanh chóng tìm kiếm cô nương tốt cho đại ca đi, nếu tìm được rồi, đại ca sẽ lập tức thành thân.”

“Thái độ của đại ca thật tốt.” Lâm Thấm cười hì hì.

Lâm Khai cười nhẹ mà vui vẻ, “Đó là tự nhiên.”

Mới vừa rồi hắn còn lo lắng Lâm Thấm sẽ tức khóc, vào lúc này thấy nàng cười hì hì đáng yêu, rất yên tâm, nụ cười cực kỳ ấm áp.

Lòng thấp thỏm của Lâm Phong và La Thư cuối cùng đều thả lỏng rồi.

La Thư cười tủm tỉm trêu ghẹo, “Nhị tiểu thư chúng ta định tổ chức chuyện lớn cả đời cho đại ca như thế nào đây? Để nương đoán thử xem, có phải âm thầm nhìn xem tiểu thư các nhà, thăm dò xem tiểu thư nhà nào tương đối xuất sắc, xứng đôi với đại ca con không?”

“Không phải.” Lâm Thấm lắc đầu.

“Vậy nhờ bà mai giúp đỡ hỏi thăm chút?” La Thư tiếp tục


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận