Kiều Nữ Lâm gia



Editor: Puck - Diễn đàn

Ba người Lâm Thấm ngồi xe ngựa đến trước cửa phủ Hoài Viễn Vương, xuống xe, đổi sang một chiếc xe lừa xinh xắn, đi thẳng đến hậu điện.

Chiếc xe lừa này là do Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Thấm, vừa dễ nhìn lại chơi vui, kéo xe là con lừa xám, dáng dấp giống với tiểu Hôi của Lâm Thấm đến mấy phần. Lâm Thấm rất thích chiếc xe này, hễ đến phủ Hoài Viễn Vương đều luôn muốn ngồi một lúc.

“Nhị tiểu thư tới.”

“Lương thiếu gia tới.”

“Thập tứ điện hạ tới.”

Nhìn thấy ba người xuống xe trước cửa hậu điện, các thị nữ vội tới đây nghênh đón, cười chào hỏi.

Tiến vào cửa điện, đập vào mi mắt đầu tiên là một vị mỹ nữ tuyệt sắc mặc cung trang, da sáng thắng cả tuyết, thanh lệ vô cùng.

Thấy vị mỹ nữ này, Lâm Thấm mặt mày hớn hở gọi một tiếng “Tỷ tỷ” rồi định nhào về phía nàng!

Từ trước đến giờ Lâm Thấm ở phủ Hoài Viễn Vương không có gì khác ở nhà mình, người trong Vương phủ từ quản sự cô cô đến thị nữ bình thường đều không dám làm trái nàng, hôm nay lại khác.


Lâm Thấm vừa định nhào vào trong ngực tỷ tỷ, một vị nữ quan vẻ mặt nghiêm túc ở bên cạnh lập tức nở nụ cười ngăn cản nàng trước, “Nhị tiểu thư, xin lỗi, thân thể hoàng trưởng tử phi không tiện, sợ rằng thời gian này không tiện thân cận nhiều với nhị tiểu thư.”

“Hả?” Lâm Thấm không khỏi ngây ngẩn cả người.

Không để cho nàng thân cận nhiều với tỷ tỷ... đây là có ý gì đấy...

Lâm Đàm mỉm cười nhìn nàng, giữa chân mày có một vẻ ôn nhu không nói ra được, giống như tỷ tỷ, càng giống như mẫu thân, vô cùng ấm áp.

Lâm Thấm chắp tay, làm dáng vẻ thâm trầm dạo bước trong điện, “Chư nữ quan không để cho ta thân cận nhiều với tỷ tỷ, nói thân thể tỷ tỷ không tiện, nhưng thân thể tỷ tỷ rất khỏe, tuyệt đối không giống như bị bệnh...”

“Đúng vậy, thân thể tỷ tỷ rất khỏe.” Lương Luân và Cao Nguyên Dục đều không hẹn mà cùng nói.

Mặc dù hai người bọn họ một người phải gọi Lâm Đàm là “Biểu tẩu”, một người phải gọi Lâm Đàm là “Đại tẩu”, nhưng từ trước đến nay ở trong lòng bọn họ Lâm Đàm từ khi mới bắt đầu gặp đã giống như vị tỷ tỷ thân cận đáng kính, cho nên, trong âm thầm hai người vẫn gọi là tỷ tỷ. Chỉ đến khi cung đình tụ hội, tình huống chính thức trịnh trọng mới theo quy củ gọi là “Biểu tẩu” “Đại tẩu”.

Lâm Thấm hiện vẻ giảo hoạt, “Chư nữ quan, có phải tỷ tỷ ta có việc mừng không?”

Chư nữ quan do Chu thái hậu ban thưởng cho phủ Hoài Viễn Vương, nàng tinh thông dược lý, hơn nữa tinh thông phụ khoa, còn có thể đỡ đẻ, tính tình lại rất nghiêm cẩn, nhưng nàng làm người không hề linh hoạt biến báo, cũng không tinh thông thế thái nhân tình. Lâm Thấm vừa hỏi như vậy, nàng nhất thời bị làm khó, mềm giọng nói: “Cái này à, cái này à...” Ấp a ấp úng không biết nên nói sao rồi.

“Lắc đầu không tính gật đầu tính, dứt khoát một chút đi!” Lâm Thấm thúc giục.

“Đúng vậy, lắc đầu không tính gật đầu tính, dứt khoát một chút!” Cao Nguyên Dục nhiễu loạn thêm.

Lâm Đàm cười thản nhiên, “Được rồi, đừng làm khó Chư nữ quan nữa, nàng là người luôn đàng hoàng, nào chống lại được các đệ muội tiểu bướng bỉnh này từng bước áp sát.”

Lâm Thấm cười hì hì, đi tới trước mặt nàng, cẩn thận cầm lấy tay nàng, nũng nịu nói: “Tỷ tỷ, vậy tỷ nói cho muội biết đi, nói cho muội biết đi mà.”

Lâm Đàm hé miệng cười, “Thật ra thì nói cho mấy đứa cũng không có chuyện gì, mặc dù nhìn mấy đứa như hồ đồ, nhưng thật ra trong lòng đều hiểu rõ, không phải là hài tử hồ đồ.”

Nàng mỉm cười nhìn bụng mình, ánh mắt nhu hòa hơn, “A Thấm, sợ rằng tỷ tỷ sẽ phải cho muội thêm một cháu ngoại trai nhỏ hoặc cháu ngoại gái nhỏ rồi.”

Chư nữ quan ở bên cạnh không khỏi gấp gáp, “Vương phi, giờ còn chưa đủ ba tháng đâu...”

Theo tập tục xưa, mang thai chưa tới ba tháng, thai ngôi còn chưa vững vàng, không nên nói ra bên ngoài.

Lâm Đàm mỉm cười, “Không sao, tất cả ở đây đều là người mình.”


Chư nữ quan nhỏ giọng nói: “Dạ, Vương phi.” Tránh sang bên cạnh, không nói thêm nữa.

Lâm Thấm sung sướng xoay mấy vòng, “Lại có cục cưng gọi muội là dì nhỏ rồi!” nghĩ đến lại có trẻ nít đáng yêu mềm nhũn trắng trẻo ra đời, vui sướng nhướng mày.

Cao Nguyên Dục cũng tỏ vẻ rất hiểu chuyện, “Tỷ tỷ, đệ nhất định không nói cho ai cả, kể cả mẫu phi đệ cũng sẽ không nói. Nhưng mà...” Hắn do dự một chút, “Có thể nói cho tổ mẫu không?”

Lâm Đàm cười, dịu dàng nói cho hắn biết, “A Dục, đại ca đệ sẽ nói cho tổ mẫu, có lẽ bây giờ lão nhân gia ngài đã biết rồi đấy.”

“Thật sao.” Cao Nguyên Dục như trút được gánh nặng, “Vậy thì tốt quá.”

Lương Luân tỏ vẻ lạnh nhạt, “A Dục, ta và đệ không giống nhau rồi, ta có thể nói cho bà ngoại, cũng có thể nói cho nương ta biết.”

Tương Dương trưởng công chúa vẫn luôn luôn thân thiết với Hoài Viễn Vương đứa cháu này, nói là cô cô, nhưng không khác mẫu thân bao nhiêu. Chuyện có thể nói cho thái hậu thì có thể nói cho Tương Dương trưởng công chúa biết, đây không hề nghi ngờ.

Cao Nguyên Dục hơi mất hứng “Haizz” một tiếng.

Từ trước đến giờ quan hệ giữa Lương Luân và hắn vẫn rất tốt, thấy hắn như vậy, trấn an vỗ vỗ hắn, “A Dục, đừng suy nghĩ nhiều làm gì.”

Lâm Thấm đắm chìm trong vui sướng vì có nhiều thêm một tiểu hài tử gọi nàng là dì nhỏ, giống như không nghe thấy hai người đối thoại, vui mừng khấp khởi nói: “A Hạo ở đâu? A Hân ở đâu? Vào lúc này đang chơi đùa ở thiên điện phải không, muội đi tìm hai đứa!” Thật vui mừng đi thiên điện.

Thiên điện là địa bàn của a Hạo và a Hân, Lâm Đàm người làm mẹ này rất tỉ mỉ, mặc dù có mấy người bảo mẫu hầu hạ bên cạnh, nhưng vẫn không yên lòng, trên nền trải thảm thật dày, tường cũng dán rất kỹ, kể cả cái bàn, cái ghế đều bọc góc lại, tránh khỏi lỡ như không cẩn thận đôi long phượng thai ngã xuống hay như thế nào sẽ dập đầu bị thương.

A Hạo và a Hân đang bận rộn đấy, ngồi đối diện nhau, mỗi đứa cầm cây bút, không biết đang viết, vẽ cái gì trên giấy.

Lâm Thấm thấy đôi long phượng thai này lòng tràn đầy vui mừng, ưỡn eo thon đứng trong điện, cười hì hì nói: “Dì nhỏ giá lâm, các con còn không mau tới trước nghênh đón!”


A Hạo ngẩng đầu lên bất mãn nhìn vị dì nhỏ này của mình, nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn lại, cúi đầu tiếp tục viết chữ.

A Hân nghe thấy giọng của Lâm Thấm lại vui mừng kích động, ném bút trong tay đi, vui vẻ chạy về phía Lâm Thấm, “Dì nhỏ, dì nhỏ!”

Lâm Thấm mở cờ trong bụng, ôm lấy a Hân hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, hài lòng khích lệ, “A Hân thật nghe lời!”

A Hân vồn vã nắm lấy tay Lâm Thấm đi về trước, “Dì nhỏ, vẽ, vẽ!” Nói cho Lâm Thấm rằng nàng đang vẽ tranh đó.

Lâm Thấm đi qua nhìn, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành vẽ ngang một đường, dọc một đường, xiên xiên vẹo vẹo, không ra lề lối gì, rộng rãi cười cười, “A Hân vẽ thật đẹp đấy.”

A Hân vui mừng toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười, “Thật đẹp nha, thật đẹp nha.”

A Hạo buồn bực nhìn a Hân.

Lâm Khai và Lâm Đàm đôi long phượng thai này có dáng dấp rất giống nhau, a Hạo và a


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui